Lâm mỹ nhân cúi đầu nói: “Khởi bẩm chư vị đại nhân, từ khi phụ thân và mẫu thân sống xa nhau, mẫu thân trở về nhà mẹ ở Tô Châu, nhưng vẫn nhớ nhung tiểu nữ. Cho nên lúc tiểu nữ bảy tuổi đã phái người đưa tiểu nữ từ Tây Cương về Tô Châu. Mẫu thân không cho
báo phụ thân, nên phụ thân cũng không biết, chỉ cho rằng tiểu nữ đã mất
tích. Về sau mẫu thân tái giá, nhà phụ thân họ Lâm nên tiểu nữ đổi họ
thành Lâm.”
Ta ngẩng đầu lên, nói với những người ở
thượng đường: “Đại nhân, thật oan uổng. Năm đó Tây Cương gặp đại hạn, cỏ cây đều chết héo. Thiếp thân theo phụ mẫu tới Quân gia thôn, phụ mẫu
mắc bệnh qua đời, tình cờ gặp Hoa gia bị mất nữ nhi, mà thiếp thân đã là nữ cô nhi nên mới được Hoa gia thu nhận. Mặc dù thiếp thân chưa từng
gặp dưỡng mẫu, nhưng cũng nghe dưỡng phụ thường xuyên nhắc tới, đương
nhiên nhớ được tục danh của bà. Phụ thân ngày đêm thương nhớ nữ nhi ruột của mình nên mới để thiếp thân mang tên nàng.”
Lâm mỹ nhân
quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt vô cùng quái ác: “Ngươi nói
nhảm, Hoa gia chỉ có một nữ nhi, tuyệt đối không thu nhận một nữ nhi bên ngoài!”
Ta cuống quít dập đầu: “Chư vị đại
nhân, xin minh giám. Mọi người trong Quân gia thôn đều biết chuyện này.
Năm đó tuy Quân gia mưu nghịch bị giết, nhưng những người không liên can đều di dời đến thôn làng lân cận, phái người thăm dò là có thể biết
được chân tướng.”
Ba vị đại nhân ở thượng đường châu đầu
lại bàn bạc. Một lúc sau, Triệu Đình Nghĩa nói: “Tào đại nhân, đã như
vậy, hai Hoa thị mặc dù tên họ giống nhau, nhưng một là dưỡng nữ, một là con ruột, cũng không thể chứng minh được gì. . . . . .”
Tào Đức Bảo chắp tay nói: “Hạ quan đã sớm biết ả có thể ngụy biện. Đúng vậy, Hoa gia có thu nhận dưỡng nữ, nhưng
ngày Quân phạm đền tội, những người trong thôn đều biến mất không biết
tung tích. Về phần phụ thân của ả, quả thật đã chết ở một căn nhà nhỏ
trong rừng, nhưng căn nhà đó hoàn toàn không có dấu vết của nữ tử. . . . . . Hạ quan biết những thứ này cũng không thể trở thành chứng cứ, nhưng nếu hạ quan có thể chứng thực nữ tử này không phải là dưỡng nữ của Hoa
gia, mà là công chúa Thảo Thạch, Lạc Nhật Hà thì sao?”
“Cái gì?”
Mọi người trên công đường đều khẽ hô lên, Hạ Hầu Thương thậm chí còn quay ngoắt sang nhìn Tào Đức Bảo, ánh mắt
mang tia sét. Tào Đức Bảo vẫn mỉm cười thản nhiên, chỉ nhìn ba vị đại
nhân ở thượng đường. Sau màn trúc vang tiếng chén đĩa va vào nhau giòn
tan, rồi tiểu hoàng môn lại cầm phất trần chạy ra, ghé vào tai Cổ Mạc
Phi nói mấy câu.
Cổ Mạc Phi liền nói: “Tào đại nhân, nếu
như ngài có bằng chứng cụ thể, thì hãy trình bày đi. Nhưng hi vọng chứng cứ của ngài đủ xác thực!”
Xem ra ba vị đại nhân cũng dần hiểu ra. E rằng chuyện hôm nay không được tốt lành rồi.
Ta quỳ dưới đất lớn tiếng nói: “Không
phải, thiếp thân không phải Lạc Nhật Hà gì đó. Tào đại nhân, vì sao ngài lại giá họa cho thiếp thân?”
Tào Đức Bảo xoay người, lạnh lùng cười
với ta, rồi hành lễ với mấy vị ở thượng đường: “Xin đại nhân phái người
chuyên khám nghiệm tử thi kiểm tra chân trái nữ tử này, xem có gì khác
thường không. . . . . .” Rồi cung kính quay đầu lại nói với Hạ Hầu
Thương, “Ninh vương điện hạ, có phải vị trí mà ngài chém công chúa Thảo
Thạch là mũi chân trái không?”
Giọng Hạ Hầu Thương hơi lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Lúc này, Cổ Mạc Phi đã khoát tay, hai phụ nhân tráng kiện bước vào, đi thẳng tới trước mặt ta, một người đè ta
xuống, định tháo giầy của ta.
Ta vùng vẫy, nói: “Buông ta ra, các ngươi không được làm ô uế sự trong sạch của ta.”
Tào Đức Bảo cười nói: “Ngươi là thiếp
thất của Ninh vương điện hạ, vì thẩm án mà bị lộ chân, là tình huống bất đắc dĩ, chắc Ninh vương điện hạ không quở trách đâu.”
Lâm mỹ nhân quỳ gối một bên nhìn sang, ánh mắt thoát nét cười.
Ô Mộc Tề thì thở dài, nói: “Một đôi chân
mà thôi, người Trung Nguyên lại coi trọng đến vậy. Ninh vương điện hạ,
nếu như huynh không cần nàng nữa, không bằng tặng cho bổn vương?” (Chic: Mơ đi cưng ~~~~~ )
Trong lúc y lảm nhảm, giày thêu trên chân ta đã bị cởi, để lộ bàn chân trái trắng ngần. . . . . .
Mọi người ở công đường đều thấy rõ năm
ngón chân trái của ta đều đầy đủ, đầu ngón chân lại nhuộm nước hoa đậu
khấu, trong suốt như ngọc. Mọi người trên công đường đều lộ vẻ nghi ngờ, Ô Mộc Tề nhìn không chớp mắt, buột miệng nói: “Đẹp quá.”
Mà sắc mặt Hạ Hầu Thương đã xanh mét: “Tào đại nhân, ông định giải thích thế nào?”
Ta thừa cơ rụt chân vào trong váy, mắt ngấn lệ: “Vương gia, thiếp thân bị ép buộc. . . . . .”
Tào Đức Bảo cũng ngờ vực, chắp tay nói với Ninh vương: “Có lẽ bổn quan nghĩ nhầm rồi?”
Nhưng ông ta đột nhiên đến gần lật váy ta lên, để lộ mũi chân. Tay trái của ông ta nhanh như cắt, hai ngón tay
nắm lấy mũi chân ta. Ta không kịp phản ứng, y liền lùi về một bước, nói
với hai phụ nhân tráng kiện kia: “Tiến lên giữ chân trái của ả.”
Ông ta làm vậy giữa chốn công đường, tất
nhiên đã nhục mạ nội quyến của Ninh vương. Nhưng ông ta ra tay quá
nhanh, khi mọi người phản ứng lại, ông ta đã đứng nghiêm, đắc ý sai bảo
hai người khám nghiệm tử thi kiểm tra chân trái của ta. Cho nên lời
trách cứ của Hạ Hầu Thương và tiếng quát của ba vị đại nhân đều nghẹn
trong cổ họng.
Chỉ có Ô Mộc Tề lên tiếng: “Tào Đức Bảo,
ông có ý gì? Định cướp người của bổn vương hả? Bổn vương đã giành trước
rồi, sao ông lại dám tranh của bổn vương?”
Thấy Ô Mộc Tề cố tình gây sự, Tào Đức Bảo chỉ cúi gằm mặt, không nói một lời.
Hai phụ nhân kia đi tới bên cạnh ta, kéo
chân trái của ta ra. Một người dùng tay ngắt mũi chân của ta, rồi kêu
lên một tiếng. Sau đó, hay ngón tay ra sức rút ngón chân của ta ra.
Mà lúc này, sắc mặt của ta cũng đã trắng
bệch, dùng hết sức bình sinh giãy khỏi người kia. Phựt một tiếng, phần
mũi chân đã tách khỏi lòng bàn chân trai, để lộ bàn chân trái không có
ngón chân, như một mặt phẳng, đẹp đến mức không có sinh khí.
Bà ta buông lỏng tay, ta bủn rủn ngã xuống đất.
“Ninh vương điện hạ, ngài nhìn kỹ xem, chỗ bị đứt này có phải do bảo kiếm Long Uyên của ngài gây ra không?”
Giọng Tào Đức Bảo tuy vẫn cung kính bình thản, nhưng mọi người đều nghe rõ vẻ đắc ý không thể ngửi nổi chấp chứa trong đó.
Hạ Hầu Thương hờ hững nhìn sang, đưa mắt
quan sát Lâm mỹ nhân và ta, rồi quay đầu đi, nói: “Chuyện nhiều năm
trước, miệng vết thương của nàng đã khỏi hẳn, bất kỳ vũ khí sắc bén nào
cũng có thể tạo nên vết thương như vậy. Tào đại nhân cứ khăng khăng đây
là thương tích do bảo kiếm Long Uyên của bổn vương, không phải quá mức
võ đoán rồi sao?”
Tào Đức Bảo khom lưng hành lễ với y, cung kính nói: “Đúng vậy, hạ quan đúng là võ đoán, cho nên để tránh sai lầm, hạ quan đã mời Phùng Quốc Đống với khả năng y học bậc nhất thiên triều
đến kiểm tra nữ tử này. Để cho ngài ấy xem xem, có phải alf vết thương
từ ba năm trước không. . . . . .” Dừng lại chút rồi nói, “Ninh vương
điện hạ chắc không biết, năm xưa Phùng Quốc Đống từng theo học y thuật
của Hoa Vị Trần, tất nhiên có thể phân biệt được thần đồng ‘năm tuổi đã
có thể đọc thuộc lòng toàn bộ y kinh, bảy tuổi đã có thể chỉ được chỗ
sai của phương thuốc’. . . . . .”