Vị này, không cần phải nói cũng biết là Ninh Khải Dao.
Mà hai người ngồi sau bàn dài, một người
nhỏ nhắn yếu ớt, mặc váy lụa xanh nhạt rộng rãi, một người lại mạnh mẽ
ngang tàn, mặc chiếc váy thắt eo xẻ tám tà màu xám hoa xanh. Hai vị này
chính là Giang Tử Sơ và Nhã quận chúa Tần Thi Chi. Khi ta bước vào,
ngoài hai người ngồi ở chủ tọa, những người còn lại đều liếc mắt nhìn
ta. Nhã quận chúa kia như cười như không, Giang Tử Sơ gật đầu khẽ đến
mức gần như không nhận ra.
Ninh Khải Dao mải mê bóc nho trong tay,
rồi nói với Hoàng thái hậu vài câu gì đó. Lúc này mới quay sang nhìn.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, ta thấy đôi mắt nàng dường như tập trung tất
cả linh khí trong thiên hạ, chưa cần biết ngũ quan ra sao, chỉ riêng đôi mắt đơn thuần kia đã có thể đoạt đi ánh mắt của mọi người.
Nàng thờ ơ
liếc mắt nhìn ta, rồi lại tỉ mỉ bóc vỏ nho trong tay, dùng chiếc khăn
lông đặt trên bàn lau tay, lúc này mới khom người lui xuống, trở về chỗ
ngồi của mình.
Nàng vừa ngồi xuống, Nhã quận chúa và
Giang Tử Sơ đã mỉm cười gật đầu chào nàng, lại chỉ điểm tâm trên bàn nói cho nàng biết là ngọt là mặn, cực kì thân thiết.
Xem ra, ba vị cô nương này xuất thân từ
hào môn thế gia, đã am hiểu con đường sinh tồn trong cung, dù trong lòng như có bão táp nổi lên, dù hận người đến muốn cắt thịt lột da nhưng
không thể hiện ra mặt một chút nào.
Hạ Hầu Thương cũng ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn dài bên kia.
Ta quỳ xuống dập đầu thỉnh an.
Hoàng thái hậu ngẩng đầu nhìn ta, vươn
tay dùng thìa bạc xúc một quả nho đã bóc vỏ đưa vào miệng, lúc này mới
nói: “Ai gia thấy áo giáo bạc này của ngươi cũng được lắm. Ừm, lần này
Thương nhi cũng được một trợ thủ tốt.”
Ta khom người đáp lại, bà phất tay cho ta đứng hầu hạ bên cạnh Hạ Hầu Thương.
Hoàng thái hậu mỉm cười, quay đầu về phía Hạ Hầu Thương, từ ái nói: “Vài ngày rồi không thấy Thương nhi đến chỗ
hoàng tổ mẫu, bận việc gì sao?”
Thật ra thì làm gì có chuyện bà không
biết tôn nhi nhà mình làm gì. Bà tha thiết hỏi, chẳng qua chỉ muốn Hạ
Hầu Thương nhân cơ hội trò chuyện cùng bà, tốt nhất là nên tỏ ra nhõng
nhẽo. Ta đã thấy nhiều lão phụ thường nói với giọng điệu này rồi… Thuở
nhỏ, sau khi dùng trúc đánh mông ta một trận, cách hai ngày, phụ thân
thường không có việc gì cũng tìm ta nói chuyện. Nếu ta nghe lời, rồi làm nũng, quan trọng nhất là nhân cơ hội lừa bịp phụ thân để lấy đồ, phụ
thân sẽ bình thường trở lại… Dĩ nhiên, không bao lâu sau lại thêm một
trận đòn trúc.
Nhưng Hạ Hầu Thương hoàn toàn không hiểu, vẫn kính cẩn nói: “Bẩm tổ mẫu, mấy ngày qua hoàng tôn đi tuần phòng,
cho nên không đến thỉnh an tổ mẫu được.”
Ta thấy vẻ mặt của Hoàng thái hậu hơi
thất vọng. Nghĩ thầm thân phận lão thái thái này vô cùng cao quý, nhưng
cũng chỉ là một lão nhân gia muốn tìm niềm vui thú của tuổi già mà thôi.
Ta thầm lo lắng trong lòng, nghĩ thầm Hạ
Hầu Thương ngài nên nói thế này mới phải: Lão phật gia, mấy ngày qua
hoàng tôn tuần phòng đúng là mệt mỏi muốn chết rồi, nghe nói gần đây lão phật gia có lộc nhung tốt, có thể tặng ít cho hoàng tôn không?
Chắc chắn lão thái thái sẽ mừng rỡ cười
ha ha: Khỉ con này, chỉ muốn đồ tốt của ta. Con lấy lộc nhung làm gì
chứ, lẽ nào con lại muốn có thêm vài mỹ nhân trong phủ sao?
Lời này hơi thô tục, chắc bà cháu nhà này không thô tục như ta đâu.
Ta đang đứng bên suy nghĩ lung tung,
không ngờ rằng Ninh Khải Dao còn biết cúi mình hơn Hạ Hầu Thương, nàng
đứng dậy, cúi đầu thi lễ với Hoàng thái hậu, lúc này mới nghiêm trang
nói: “Hoàng thái hậu, biểu ca tuần phòng bên ngoài chắc chắn rất mệt
mỏi. Mấy hôm trước Ô Mộc Tề kia không phải cống nạp không ít đồ tốt ư?
Hay là lão nhân gia thưởng cho biểu ca chút ít, ví dụ như là nhân sâm
ngàn năm kia chẳng hạn, cũng đỡ cho mỹ nhân trong phủ biểu ca oán
trách.”
Lời nói này của nàng khiến Hoàng thái hậu cười đến híp mắt, nói vài tiếng được liên tiếp, tất nhiên là nhân cơ
hội thưởng. Ta vốn cho rằng Ninh Khải Dao là kiểu ngây thơ lãng mạn,
nhưng lại nhân lúc đỡ lời mà mỉa mai ta. Hoàng thái hậu lại càng giả bộ
hồ đồ, chỉ coi nàng nói đùa trẻ con mà thôi. Nàng làm vậy có lẽ càng
khiến cho Hoàng thái hậu cho rằng nàng ngây thơ thẳng thắn, không có tâm cơ?
Ta biết thừa nàng ta nói dóc, cúi gằm mặt, đứng tít đằng sau Hạ Hầu Thương, ánh mắt lông mày không động.
Mà Hạ Hầu Thương lại càng tăng thêm vẻ
thận trọng đoan chính thường ngày. Ninh Khải Dao nói một hồi, người
người trong điện tươi cười, nhưng y cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói
thừa một câu.
Ôi thanh cao, ôi cao quý!
Nhưng ngài tỏ vẻ tự cao tự đại suốt ngày như vậy có mệt hay không?
Ta đứng sau Hạ Hầu Thương, nhìn hoa văn
kim tuyến thêu trên cổ áo màu tím của y, tôn lên nước da màu mạch ôn
nhuận như ngọc trên cổ, vành tai vô cùng thanh tú, ngoại trừ hơi lớn một chút thì giống hệt vành tai của nữ tử, cứ như bụng con ve chiên vàng,
khẽ cắn liền chảy mỡ. (chic: Chị so sánh kiểu gì thế này O.O)
“Biểu ca, Thuận Nhân này của huynh thật
đúng là thông minh tài giỏi, khéo tay hay làm, thực sự thuận mắt hơn
những người huynh nạp vào phủ trước đây rất nhiều. Thảo nào có thể giúp
đỡ được huynh. Lão phật gia, người nhìn biểu ca đi, nụ cười trên mặt chỉ có nhiều chứ không ít hơn…”
Giọng điệu của nàng mang vẻ giận dỗi
nhõng nhẽo nhưng lại tràn đầy ý dò xét. Nàng đang thử thăm dò xem rốt
cuộc Hoàng thái hậu nghĩ về ta thế nào?
Hoàng thái hậu tuy già, nhưng đã thành
tinh, cũng không tiếp lời nàng, chỉ nói: “Được rồi, tối nay có yến tiệc, năm nay cũng có không ít quan viên vừa mới đỗ đạt khoa cử, các ngươi
nên mở to hai mắt nhìn cẩn thận….” Ngừng một chút mới nói, “Mắt ai gia
không tốt, nhìn rõ rồi tới đây nói cho ai gia nghe.”
Bà nói kiểu úp mở nhưng cố tình bộc lộ rõ như vậy, mấy người ngồi dưới tất nhiên hiểu bà ám chỉ điều gì, đều hơi
đỏ mặt. Xem ra lão phật gia cũng không muốn thu nạp tất cả các nàng vào
hoàng thất. Nếu như thấy ưng ý rồi, cũng có thể làm chủ hôn.
Hôn sự của ba vị nữ tử này đại biểu cho
ba đại thế lực trong triều, có lẽ bà không muốn vì vậy mà gây ra chuyện
tranh đoạt vô nghĩa, tổn thương tình cảm giữa huynh đệ. Cho nên mới ám
chỉ các nàng không nhất thiết phải gả vào hoàng thất, nam tử tốt trên
đời này còn rất nhiều.
Năm xưa Hoàng thái hậu sát phạt quyết
đoán, mưu kế đầy rẫy, giờ đây lại có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, rất có thể
trong lòng đã sáng như gương, cho dù gió thổi mây vần cũn không muốn
nhúng tay vào trong đó.
Ba vị nữ tử rốt cuộc vẫn là thiếu nữ khuê các, xấu hổ cúi đầu xuống, tuổi Ninh Khải Dao khá nhỏ, không chịu thuận theo mà cười nói: “Lão phật gia, điệt nữ còn nhỏ ạ….”
Hoàng thái hậu nhếch mí mắt, nói: “Bảo con nhìn hộ ai gia, liếc mắt thôi, con nghĩ đi đâu thế hả?”
Ninh Khải Dao dịu dàng nói: “Lão phật gia….”
Giang Tử Sơ và Tần Thi Chi thấy vậy đều che miệng cười, ngay cả cung nhân xung quanh cũng không nhịn được cười.
Thảo nào Hoàng thái hậu lại thích Ninh
Khải Dao, đây mới là dáng vẻ của tôn nhi, nghịch ngợm nhõng nhẽo, vô tư
thẳng thắn. Nếu mọi người đều giống ông cụ non Hạ Hầu Thương thế này,
không lộ hàm răng, cung kính thủ lễ, vậy thì thà đi đánh bài giấy với
lão thái cùng thế hệ mình còn hơn.
Đang cười, tiểu hoàng môn cầm phất trần trong tay hô lên: “Thái tử điện hạ tới.”
Chỉ nghe tiếng bước chân lộn xộn, thái tử Hạ Hầu Uyên chưa bước vào cửa đã có tiếng cười truyền vào: “Lão phật
gia, hoàng tôn có trò rất vui, có lòng đem tới cho Hoàng thái hậu xem….”