Hạ Hầu Uyên cầm chiếc lồng chim xanh
biếc, cất bước đi vào. Nụ cười vẫn luôn phảng phất trên mặt lúc này lại
càng ấm áp thành khẩn. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía y, cung
nhân tới nhận lồng chim. Hạ Hầu Thương đứng dậy hành lễ, nhưng bị y đỡ
lấy, không thể tiếp tục. Ba nữ tử tiến lên hành lễ với y, y đáp lại, rồi quỳ lạy Hoàng thái hậu. Sau một màn lằng nhằng rắc rối, mới đến ngồi
trước Hạ Hầu Thương.
Hoàng thái hậu tò mò nhìn lồng tre xanh
biếc, bên trong là một con chim xám tro không có màu sắc, mất hứng nói:
“Lại là vẹt. Con vẹt Mẫu Đan con đưa tới lần trước cả ngày chỉ biết kêu
Thái hậu Cát Tường, ai gia ăn cơm nó cũng kêu, ai gia chải đầu nó cũng
kêu, lỗ tai ai gia cũng sắp mọc kén rồi. Con cầm con chim này về đi.”
Ba nữ tử đều
che miệng cười, Tần Thi Chi lên tiếng: “Biểu ca, sao lại tặng lễ vật
giống lần trước như thế chứ? Cũng nên đổi lại cho phong phú chứ.”
Thái tử nghiêm trang nói: “Hoàng tổ mẫu,
người đừng xem thường con chim này. Nó thông minh hơn con trước rất
nhiều, hiểu được lời của người. Người bảo nó cắp thứ gì, nó liền cắp thứ đó, hơn nữa còn nhận biết được chữ số từ một đến mười. Ví dụ như người
muốn cài hai chiếc thoa đan tiêm mạ vàng lên đầu, chỉ cần viết chữ hai
lên tờ giấy trắng, rồi kêu một tiếng: ‘Thúy nhi, đan tiêm mạ vàng, nó sẽ mang hai chiếc thoa đến cho người.”
Tần Thi Chi có vẻ tò mò, nhưng bĩu môi
nói: “Có gì ly kỳ đâu, trong cung nhiều cung nhân như vậy mà lại giao
hết việc cho con chim làm, vậy họ còn làm gì nữa?”
Rốt cuộc Tần Thi Chi vẫn hào sảng hơn hai vị kia, không hề che giấu vẻ khinh thường trên mặt. Xem ra, nàng vẫn
một lòng một dạ nghĩ đến Ninh vương.
Giang Tử Sơ vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng
động lòng người, khẽ mỉm cười: “Đây cũng chỉ là lời nói cho vui, sao có
thể để con chim này lấy trâm cho lão tổ tông hằng ngày được?”
Ninh Khải Dao cũng là dứt khoát nói: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tìm vật gì đó cho chúng ta nhìn tận mắt đi.”
Trong ba người này, Tần Thi Chi biểu hiện cảm tình với Ninh vương rất rõ ràng, còn Giang Tử Sơ thì công bằng vô
tư, nhưng theo cách nghĩ của Giang Phi nương nương, e rằng muốn cháu họ
của mình gả cho Ninh vương. Lúc Giang Tử Sơ ở trong Ninh vương phủ, Hạ
Hầu Thương cũng thân thiết với nàng ta. Xem ra, có hai trong số ba vị
muốn gả cho Hạ Hầu Thương rồi. Mặc dù Tần gia không đến nỗi không đếm
xỉa đến thái tử mà nghiêng về Ninh vương, nhưng nghe nói mấy năm nay
Trấn quốc công và hoàng hậu có nhiều tranh chấp. Trấn quốc công lại chọn một thứ nữ tiến cung, nghe nói đã được phong làm mỹ nhân. Hoàng hậu và
vị mỹ nhân kia tuy đều mang họ Tần nhưng cũng không quá hòa hợp. Như
vậy, nếu Tần Thi Chi không muốn gả cho Hạ Hầu Thương, Tần gia cũng sẽ
bắt đầu sụp đổ từ nội bộ.
Về phần Ninh Khải Dao, ta không rõ suy nghĩ của nàng, có lẽ nàng còn nhỏ, cho nên tạm thời không nghĩ tới vấn đề này?
Tần gia nắm giữ quân đội, Giang gia nắm
giữ chính trị, chỉ cần một trong hai vị gả cho Hạ Hầu Thương, đã là uy
hiếp cực lớn đối với thái tử. Huống chi, bây giờ nhìn lại, hình như hai
nữ tử đều thích Hạ Hầu Thương?
Theo ta thấy, Hạ Hầu Thương chưa chắc đã
có ý nghĩ tranh hơn thua với thái tử. Chỉ bằng lòng dạ của thái tử,
không thể nào để cho Hạ Hầu Thương phát triển quyền lực.
Sau khi thái tử bước vào, khóe mắt cũng
không liếc về phía ta. Nhưng ta biết, sự phản bội của ta đã khiến y hận
thấu xương, nhưng tạm thời không có cách nào xử lý ta thôi.
Cuối cùng hoàng thái hậu cũng có chút
hứng thú, sai ma ma bên cạnh: “Lấy cho ai gia mấy món như thoa như ý
khảm ngọc, hồ điệp phỉ thúy, trân châu minh nguyệt trong hộp ra đây. Ai
gia cũng muốn xem có con chim nào thông minh bằng người không? Nói đến
đây, Thận hoàng thúc của con còn chưa biết được mười chữ đấy!”
Thận hoàng thúc mà thái hậu nhắc tới chắc là An Dật vương. Khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh não, sống phóng túng
như người bình thường, nhưng lại không thích đọc sách học chữ. Nghe nói
hoàng thái hậu mời hai quốc sĩ tới dạy học, dạy một năm cũng chỉ biết
được chín chữ từ một đến chín, số không thì cho là trứng vịt, không thể
nào nhận ra nổi.
Vừa nói đến An Dật vương, đã nghe ngoài điện có người kêu lên: “Mẫu hậu, người lại nói xấu gì sau lưng Hoàng nhi thế?”
Theo tiếng nói, một người xông tới như
gió lốc, tóc trắng như tuyết, mặc cẩm bào màu tím. Đây không phải là An
Dật vương thì còn là ai nữa?
Vừa thấy An Dật vương, nụ cười hờ hững
trên mặt Hoàng thái hậu chợt tươi rói, lắc đầu thở dài, nói: “Con khỉ
này, tai thính thế kia, mới nói một câu nó đã nghe tiếng mà tới!”
Y đến cũng khiến mọi người trong điện
thật lòng vui mừng. Sau khi hành lễ, y ngồi tựa bên Hoàng thái hậu. Vị
trí bên cạnh thái hậu vô cùng tôn quý, ngay cả Ninh Khải Dao cũng chỉ
được ngồi dưới tay, thế nhưng y lại leo thẳng lên ghế phượng to lớn của
Hoàng thái hậu. Mọi người thấy vậy nhưng không trách móc, xem ra, tất cả thấy mãi đã quen rồi.
Nói cũng phải, tính tình y ngay thẳng ôn
hòa, mặt mũi lại cực kỳ tuấn mỹ. Mặc dù cử chỉ hành động ấu trĩ, nhưng
biết tiến lùi, hiểu lễ tiết. Đối với những người sống giữa cung đình,
tranh đấu quyền thế mà dần mất tính thiện lương mà nói, người không hề
có mưu trí, lại không xung đột lợi ích với bất cứ ai như An Dật vương
này như thể luồng sáng giữa bóng tối, khiến người ta không tự chủ được
mà muốn đến gần. Hơn nữa trong tình yêu thương và vòng bảo vệ của Hoàng
thái hậu, có lẽ y chính là kẻ tự tại nhất trong cung điện này.
Cuối cùng cũng trở lại chỗ của mình. Cung nhân đã sớm mang một chiếc bàn thấp hình chữ nhật đến, bên trên bày kha khá trang sức trâm cài. Thái tử đích thân ra tay, bày chỉnh tề từng
chiếc thoa, rồi dùng mấy tờ giấy trắng viết vài chữ đi tới, đặt vào tay
Hoàng thái hậu, cười nói: “Hoàng tổ mẫu, người đừng nói tôn nhi lừa
người, người đọc lên đi.”
Hoàng thái hậu còn chưa mở miệng, An Dật
vương đã vô cùng hăng hái xuống khỏi ghế phượng, nói: “Để bổn vương, để
bổn vương, mẫu hậu, người đừng tranh với hoàng nhi.”
Hoàng thái hậu cười: “Đi đi, đi đi, ai gia không thèm tranh giành với thằng nhóc như con!”
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung
về phía mình, thái tử ra hiệu cho con chim trong lồng cung nhân đang
cầm. Cung nhân mở cửa lồng, con chim lập tức bay ra. Thái tử hô lên một
tiếng, con chim đậu trên bàn, thái tử nói: “Hoàng tổ mẫu, con chim này
không hiểu biết nhiều, đồ của hoàng tổ mẫu đều là báu vật, tôn nhi phải
giải thích với nó mới được.”
Hoàng thái hậu khoát tay áo: “Được, được, xem ra con chim này cũng cần thầy dạy. Thận Nhi, nói đến đây, con chim
này còn ham học hơn con đó.”
An Dật vương xem thường: “Mẫu hậu, nó có thể uống rượu như hoàng nhi không? Nếu nó có thể, người khen nó tiếp vẫn chưa muộn!”
Hoàng thái hậu giả vờ tỏ vẻ giận dữ:
“Thận nhi, con đó. Mẫu hậu nói con một câu, con liền cãi lại một câu!
Trên đời này chỉ có con thông minh nhất!”
Tuy nói với giọng giáo huấn, nhưng ánh
mắt tràn đầy vẻ cưng chiều. Người xung quanh cười theo, Hạ Hầu Thương
vẫn lặng thinh cũng cười theo hai tiếng.
Thái tử giải thích cặn kẽ từng vật phẩm
trên bàn, giới thiệu tên của những vật phẩn đó hai lần, lúc này mới nói: “Vương thúc, mời ngài!”
An Dật vương nhìn chằm chằm vào con chim
đó, nói bằng giọng không thể nhỏ hơn được nữa: “Thoa như ý khảm ngọc,
thoa như ý khảm ngọc.”
Con chim dùng mỏ rỉa lông vũ, bước đi thong thả trên bàn hai bước, không để ý tới y.