Y liền dương dương đắc ý ngẩng đầu lên,
híp mắt cười như trẻ con được ăn kẹo, nói: “Hoàng điệt, ngươi xem đi, nó không có động tĩnh gì kìa. . .” Rồi nói với Hoàng thái hậu, “Mẫu hậu,
người còn nói nó thông minh hơn con, nó thông minh gì chứ?”
Thái tử thản nhiên nói: “Hoàng thúc,
giọng của ngài ngay cả điệt nhi cũng không nghe rõ, huống chi là nó?
Ngài nói lớn tiếng chút. Hơn nữa, hoàng thúc, ngài phải đặt tờ giấy viết chữ trước mặt nó mới được, ngài muốn nó lấy mấy cái thoa thì phải nói
rõ ràng chứ?”
An Dật vương oán hận: “Được, hôm nay cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
Vì thế y đặt tờ giấy trắng viết số một trước mặt nó, cất giọng hơi lớn: “Thoa như ý khảm ngọc. . .”
Không ngờ con chim này liếc nhìn xung
quanh rồi bước đi thong thả đến trước chiếc thoa như ý khảm ngọc, ngậm
vào bay đến trước mặt An Dật vương, vứt vào trong tay y.
Mặc dù An Dật vương không cam lòng bị
Hoàng thái hậu cười nhạo ngốc hơn chim, nhưng y vô cùng tò mò. Thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy đã sớm giật mình cười toe toét, vô cùng phấn khởi,
nào đâu còn nhớ mối hận với con chim?
Thấy con chim hăng hái ngậm chiếc thoa
tới bỏ vào tay y, y nhìn chiếc thoa, rồi nhìn con chim đó, còn giơ chiếc thoa ra trước mũi ngửi.
Thái tử thấy y làm vẻ ta đây như vậy, lên tiếng nói: “Hoàng thúc, chẳng lẽ ngài nghi ngờ điệt nhi bôi cái gì lên đó sao?”
An Dật vương nói: “Tiểu tử ngươi giải
hoạt lắm, cũng rất khó nói, rất khó nói!” Nói xong tiếng lên kéo tay áo
thái tử, hít hít ngửi ngửi tay y như chó thấy xương, thậm chí ngửi cả
mặt y, thấy vậy mọi người đều che miệng cười.
Thái tử đứng thẳng bất động, cười hờ
hững. Nhân lúc An Dật vương ngửi mặt mình, y hít sâu một hơi, nói:
“Hoàng thúc, rượu Bách Hoa hôm nay ngài uống thật thơm.”
An Dật vương vội lùi ra xa, cảnh giác nói: “Tiểu tử này, không được ăn đậu hũ của hoàng thúc ngươi!”
Hai người trêu trọc nhau như vậy, tất
nhiên khiến mọi người cười không ngừng, Hoàng thái hậu còn cười chảy cả
nước mắt: “Hai con khỉ này, hai con khỉ này. . .”
Mặc dù ta không đến nỗi cười to, nhưng
cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cúi đầu nhìn Hạ Hầu
Thương, lại thấy khóe miệng y hơi nhếch lên, nhìn từ bên như mặt nước
trong xanh phẳng lặng gợn sóng, dịu êm tao nhã khiến người ta không tự
chủ được mà muốn chạm tay vào.
Mặc dù Hạ Hầu Thương vẫn ngồi ở một bên
không nói, nhưng Hoàng thái hậu không hề bỏ quên y một khắc nào, quay
đầu lại nhìn y nói: “Thương nhi, hoàng thúc con không tìm ra đầu mới,
chắc già cả mắt mờ rồi, con tới đây xem đi.”
Bây giờ Hạ Hầu Thương mới rời khỏi chỗ
ngồi, lễ phép hành lễ với Hoàng thái hậu, lúc này mới bước thong thả tới chỗ chiếc bàn, nhìn ngó cẩn thận rồi đánh giá thái tử. Thái tử dang hai tay ra, mỉm cười, dáng vẻ cứ tìm thoải mái đi, còn lâu mới thấy.
Hạ Hầu Thương suy tư hồi lâu, bẩm với
Hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, hoàng tôn thực sự không thấy được hoàng
huynh có mánh khóe gì, có lẽ con chim này thật sự thông minh?”
Thái tử vui mừng, nhìn An Dật vương đang
nghiêng đầu hồ nghi đánh giá y, đắc ý nói: “Hoàng thúc, xem đi, điệt nhi thật sự không lừa ngài.”
An Dật vương hừ một tiếng, quay mặt đi, ấm ức không phục.
Hoàng thái hậu vẫy tay với y: “Nào, lại
đây ngồi cạnh mẫu hậu, cũng chỉ là một con chim mà thôi, sao có thể tốt
bằng Thận nhi. Nhưng mà, Thận nhi, con cũng phải biết ít chữ, không thể
để một con chim qua mặt được.”
An Dật vương nghe hai câu đầu vốn vui vẻ, nghe câu sau xong thì lại chán nản, vung tay, nói: “Mẫu hậu, rượu Bách
Hoa hoàng nhi mới bày ra bàn chưa uống xong, hoàng nhi uống xong lại tới tìm mẫu hậu…”
Nói xong, hành lễ với Hoàng thái hậu rồi lao ra khỏi điện như một cơn gió.
Hoàng thái hậu lắc đầu, thở dài: “Thằng bé này.”
Bóng dáng An Dật vương biến mất khỏi cửa
một lúc lâu, nàng mới thu mắt lại, nét cười ẩn hiện trên mặt, nói: “Đừng để ý đến nó, chúng ta cứ chơi đi.”
Thái tử hăng hái nói: “Hoàng tổ mẫu, hoàng tôn lại biểu diễn thêm mấy trò vui.”
Xem ra để làm lão phật gia vui, thái tử
cũng tốn không ít tâm tư. Ta nhìn ra hành lang, trên chiếc giá mạ vàng,
một con vẹt Kim Cương màu sắc tươi đẹp bị buộc bằng dây xích nhỏ, lông
vũ như được nhuộm, màu sắc như vẩy mực. Nhìn từ đằng xa, tựa như được
bàn tay con người làm nên. Đây cũng là lễ vật thái tử tặng Hoàng thái
hậu mấy hôm trước.
Thái tử làm Hoàng thái hậu vui, thì lại
khiến không ít người mất hứng. Tần Thi Chi hừ một tiếng, nói: “Biểu ca,
không phải biểu muội này không giúp huynh, nhưng những thứ huynh tặng
lão phật gia không phải quá nhạt nhẽo sao? Con vẹt Kim Cương lần trước
đó, còn nói là mang từ vùng biển xa xôi đến, vô cùng quý hiếm. Nhưng
chưa được hai ngày, tắm rửa sạch sẻ cho nó, màu sắc phai nhạt đi nhiều,
nước đổ đi còn đậm hơn màu phấn son của nữ nhi. Biểu ca, con chim này
của huynh, lại là…”
Mặt thái tử hơi đỏ, lúng túng nói: “Biểu
muội, lần trước ta bị lừa. Ai biết được tốn một đống tiền mua, thì ra
lại hàng nhuộm? Lần này tuyệt đối không, tuyệt đối không.”
Tuy là biểu huynh muội, nhưng xem ra Tần Thi Chi chẳng có chút thiện cảm nào với y.
Giang Tử Sơ cũng dịu dàng nhu mì lên tiếng: “Nhưng mà, con chim này cũng không giống nhuộm lắm.”
Ninh Khải Dao nói thêm: “Đừng nói nhiều
như vậy, thái tử ca ca, mau lên, mau lên. Thử thêm mấy lần nữa, xem các
tỷ tỷ còn gì để nói.”
Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn những tiểu
bối trong điện, nếp nhăn bên khóe mắt cũng lộ vẻ mừng vui. Sợi tóc phản
chiếu ánh đèn trong điện, như thể dệt từ sợi bạc, ánh mắt hòa ái như
nước mùa xuân ấm áp. Nhìn thái hậu, ta không khỏi cảm khái từ tận đáy
lòng. Bà là lão nhân hiểu chuyện đời, nửa đời trước phụ tá tiên đế, giữ
vững quyền thế, giành hết được sự sủng ái của bậc đế vương. Đến lúc có
tuổi cũng biết mà buông tay đúng lúc, biết tương lai của con cháu phải
do chính họ nắm chắc. Nhưng, trong lòng ta thoáng nỗi bất mãn. Nếu không phải vì thái hậu buông tay, sao lại có đại họa Tây Cương kia chứ?
Ta rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc của mình. Nói không chừng, cũng chỉ có thể cố gắng nghĩ cách để thái hậu ra tay lần nữa.
Tần Thi Chi hừ một tiếng: “Uyên biểu ca,
không phải huynh đã nói con vẹt này có thể hiểu được tiếng người ư? Mới
chỉ bảo nó cắp được hai chiếc thoa, có gì thú vị đâu chứ. Có thể cắp
được vật khác nữa, biểu muội mới bội phục huynh.”
Nàng ta vẫn nghi ngờ thái tử giở mánh khóe với thoa cài trên bàn.
Ta cũng biết tâm trí của thái tử. Bằng
thủ đoạn của y, mỗi một bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, nếu muốn
giở trò, nhất định không thể rõ ràng như vậy. Tuy mọi người ở đây đều
phú quý, cười nói vui vẻ, nhưng không biết tại sao, trong lòng ta lại mơ hồ dâng lên nỗi bất an, cứ cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng
lúc muốn nắm giữ, bàn tay lại không thể chạm tới.