"Con về rồi hả?" Tiếng của mẹ cô vọng ra phía sau bếp khi thoáng thấy dáng cô.
Uyển My vẫn không nói gì, cô ngồi ngã xuống sofa.
"Sao đây... Khi nào dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ đây?" Bà vừa gọt một quả táo vừa nói với ra.
" Mẹ! Con không lấy chồng có sao không mẹ...?"
Nghe câu nói của Uyển My, bà khựng tay lại...
"Không sao"
"Thật hả mẹ?" Uyển My có chút bất ngờ pha lẫn một niềm vui không lớn.
"Tất nhiên, nhưng mẹ sẽ không tha cho con đâu...!" đoạn bà bê hai đĩa trái cây lên đặt lên chiếc bàn trước mặt cô. Bà nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng... đáng sợ. Rầm! Bà đập mạnh vào bàn, khiến cô giật mình, tròn mắt nhìn bà.
"Gì vậy... mẹ?"
"Con nói vậy mà coi được à? Không lấy chồng? Con có chập mạch không vậy hả?" Bà tức giận ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa đối diện cô.
"Mẹ à! Con không thích, nó gò bó..." Cô nhíu mày.
"Ăn đi..." Bà hất cằm, "Ăn hết, rồi suy nghĩ... Ba mẹ nuôi con lớn nhường này, sao con cứ mãi không trưởng thành về đầu óc như vậy? Con định ăn bám ba mẹ mãi như vậy à? Nếu anh hai con mà biết, nó sẽ đập con nhừ xương đấy!" Tuy bà rất tức giận câu nói không chính chắn của Uyển My, nhưng bà cố ghìm lại, nếu bà làm quá, sợ rằng khoảng cách suy nghĩ về chuyện hôn nhân của cô sẽ ngày lúc xa rời hơn.
Bà thừa biết cô quen rất nhiều chàng trai, nhưng cô chưa một lần nói về họ cho bà nghe, chứ huống chi là dẫn về nhà ra mắt, đôi lúc bà đã nhờ "thám tử" theo dõi, nhưng mọi thông báo về đều giống nhau như in, mỗi khi chàng trai ấy muốn tiến xa hơn về mối quan hệ thì lúc đó Uyển My như nai con gặp thú dữ, ngập ngừng! Rồi hoảng sợ bỏ chạy... Có khi nào mắc phải "Hội chứng sợ tình yêu"?
Hay con bé... bị đồng tính? Nhưng bà chưa "ghi nhận" trường hợp nào Uyển My thân quá mức với một cô bạn, tất cả chỉ là mối quan hệ thông thường. " Ôi! Đau đầu thật, mình kiếp trước gây nhiều nghiệp chướng lắm sao mà con gái mình thành ra thế này? 24 tuổi đầu mà chẳng có lấy một mối tình nào đàng hoàng, chưa chắc gì mấy chuyện mai mối có tác dụng với con bé, chắc còn hạ sách là...ép buộc thôi! Phải lựa lời nói với nó, bằng không nó nổi giận mà vác vali ra khỏi nhà, như vậy mình sẽ trở thành kẻ tội đồ sao?" Bà thầm nghĩ, sau lại thở dài, một cái thở nặng trịch chất chứa sự nhiều tâm sự.
Uyển My ngồi đó, vừa ghim nĩa vào từng lát trái cây, đôi mắt cô dán chặt vào đĩa trái cây. " Sao mẹ lại phản ứng như vậy chứ? Cứ như cảm xúc dồn nén từ lâu vậy, thật quá đáng! Mình là con ruột chứ có phải con ghẻ của mẹ đâu, sao mẹ lại nói như vậy chứ! Cứ như mình làm chuyện tầy trời như phóng hỏa giết người không bằng! Con có chồng hay không là con lựa chọn, đó là cuộc đời của con mà? Con sống thế nào mặc con đi! Sao mẹ cứ bắt con làm theo những gì mẹ muốn? Miễn sao con tự lập tự nuôi được bản thân mình, con muốn tự tìm hạnh phúc của riêng con. Một niềm hạnh phúc của chính bản thân con, con chẳng muốn bất cứ ai chen vào cả! Con đã từng nói, nếu con yêu được người nào đó, con nhất quyết sẽ lấy người đó, nhưng thật tình chẳng có ai khiến con thật sự yêu, họ như những con người thích tìm lợi nhuận từ tình yêu, luôn mang một bộ mặt giả dối trước mặt con!" Cô chỉ muốn nói với bà như thế.
Có lẽ cô đã quá tham lam, luôn tìm kiếm những gì không có thật trên đời, lấy đâu ra một gã đàn ông yêu cô bằng cả trái tim? Nhưng rồi cô tự nhủ " Mình ngốc thật, sao lại có những suy nghĩ như thế này? Chỉ tại mình không tìm được tình yêu, nên thành ra mình yêu thích độc thân hơn. Nếu đã lấy chồng mà không thể yêu, dại gì lại tìm một kẻ tầm thường, ít ra phải tốt tốt một chút. Nhưng như vậy tội nghiệp người ta quá, hy vọng người ta không yêu mình để mình khỏi ray rứt"
Phải đấu tranh giữa "Độc thân" và "lấy chồng",cô chẳng biết nên phải làm gì, thôi thì cái gì đến sẽ đến, dù vậy, cô hy vọng một điều đó là cô có thể yêu được một ai đó.
Vừa lúc có cuốc điện thoại reo lên, đó là một cô bạn gái lâu năm của cô.
Uyển My ra khỏi nhà, để lại trên bàn tờ giấy được cái đĩa trái cây chặn lại với nội dung: "Mẹ! Con đi chơi với con Hân một chút, khoảng hơn 1 tiếng sau con sẽ về"
Cô đi đến một quán bar, 9h tối, chỉ là lúc bắt đầu của nơi này thôi.
Xưa nay cô không có thói quen đi quán bar, cũng chẳng thích lắm những nơi náo nhiệt, nếu cho cô đi ngắm cảnh thì sẽ thích hơn, đáng tiếc cái thành phố bé nhỏ này lấy đâu ra cảnh đẹp mà ngắm?
Bước vào, trước mắt cô, một khung cảnh vô cùng ấn tượng, một nơi được chiếu sáng bởi rất nhiều bóng đèn màu, tiếng nhạc êm ái vang lên trong không gian.
Uyển My đưa mắt nhìn xung quanh để tìm Hân, lúc này mới phát hiện có một số người đang dán mắt về phía mình, một vị khách mới của quán.
" UYỂN MY..." Tiếng gọi từ đâu đó, khiến cô cố gắng chú ý nhìn xung quanh hơn.
Định vị được nơi Hân ngồi, cô vội đi đến, một phần để tránh những ánh mắt kia nhìn mình.
Do vội quá, cô đã không thể ý "đường đi nước bước" dưới chân thế là... Rầm!
Uyển My nằm dưới đất... "Ui chao..." Cô xít xoa, cắn môi nén cơn đau do cơ thể va đập với nền gạch cứng, cô rủa thầm cái đứa chết tiệt đã dang chân ra khiến cô té ngã, thế mà cũng chẳng thấy đi đến đỡ mình dậy, đúng là một con người chẳng ra gì. "Chết tiệt" Cô thầm rủa.
Uyển My vội tìm đường ngồi dậy, cô cảm nhận rõ những cái nhìn đó đang dừng lại nơi cô, dù cô không ngước mắt lên, nhưng cô rõ biết điều đó... "Xấu hổ đến mức muốn cắm đầu xuống đất mà đi cho xong..." Cô tiếp tục tự thầm.
Chợt một bàn tay to lớn rắn chắt đỡ đôi vai của cô, phút chốc đoán ngay là con trai, uyển My đưa mắt lên nhìn... " Thì ra cái thằng này chính là cái đứa "gạt" chân mình đấy sao? Cũng biết điều rồi đó... nhóc"
"Em không sao chứ? Anh xin lỗi! Anh sơ ý quá!" Giọng nói dịu dàng và ân cần đó khiến cô phần nào chú tâm đến hắn, trong bar tối quá, cô không nhìn rõ được mặt hắn. Xưng bằng em ư? Chắc hẳn hắn ta cũng chẳng nhỏ tuổi gì, nhìn rõ dáng người hắn cao lớn, cực chuẩn men, giống như nhân vật Lâu Phùng Đường trong cuốn tiểu thuyết "Yêu em không cần quá cuồng si" của Tịch Quyên. Cô thầm đoán vậy, tội mỗi chuyện không thấy được mặt, tiếc thật!
" Ôi! Mình nghĩ gì thế này! Có yêu được ai mà bày đặc để ý đến chứ?" Cô tự nói với mình, cô đứng dậy nương theo sức đỡ của gã con trai đó. Tay phũi phũi trên người, cô vẫn không nói gì với hắn. Đúng thật, cô chỉ đứng bằng vai hắn " Cao gì mà cao khiếp vậy!"
"Anh xin lỗi nhé!" Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô, xem cô như đứa trẻ, cô có vẻ bực tức, nhưng cố không ra mặt. Vội vã cúi đầu với hắn rồi quay đi. Vì tối quá, cô cũng không biết vẻ mặt hắn lúc đó như thế nào, chỉ thoáng nghĩ là hắn đã mỉm cười sau cái cúi đầu của cô.
Hân đưa cho cô một tấm thiệp, nhìn rõ hơn... "Thiếp cưới hả?"Cô vừa nói, vừa nghịch cái ống hút trong ly nước trái cây.
"Đúng vậy, nhớ đến dự đấy... Mang quà bự bự nhé, nhỏ là không chơi đâu..."
"Giỡn chơi à? Mời người ta đi mà bày đặc đòi qua to với chả nhỏ..."
" À Nè!" Hân vội ghé sát vào tai cô "Người yêu đâu, không dẫn ra ra mắt bạn bè gì hết trơn hết trọi vậy...."
" Người yêu?" Cô chau mày "Thôi đi! Tôi chưa nghĩ đến những chuyện vớ vẫn đó..."
"Gì hả? 24 tuổi có người yêu mà gọi là vớ vẩn? Cậu định ở giá suốt đời à?" Câu nói của Hân vô tình lọt qua tai của những người xung quanh, anh chàng ban nãy không ngoại lệ. Lúc này, họ đang trò chuyện với tần số bình thường, không thủ thỉ như ban nãy.
"Ở giá? Buồn cười..." Cô cười khẩy "Không có chuyện đó đâu! Tại chị cưng chưa gặp người ưng ý! Phải gọi là đợi người... hoàn hảo đến cầu hôn đấy..." Rồi phá lên cười trêu Hân. Lúc này quán bar bắt đầu có thêm nhiều khách hơn.
"Oh god.." Hân tặc lưỡi "Hoàn hảo mức độ nào?"
"À! Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, tốt bụng, yêu vợ hết mình, biết nấu ăn, à còn..." Uyển My vừa kể vừa đưa từng ngón tay lên đếm... Thật ra cốt để trêu Hân cho vui, một phần đang có ý "nâng cấp" giá của mình.
"Stop..." Hân đưa bàn tay đưa ra trước mặt Uyển My "Đừng nổ nữa đại tỷ..."
Còn về phía anh chàng ban nãy, vẫn đang nhăm nhi rượu, chợt từ bên ngoài có một người đàn ông mặc vest đeo caravat đến ghé tai vào anh ta nói gì đó, đáp lại, anh ta chỉ gật đầu một cái, đặt một tờ tiền trên bàn rồi vội bỏ đi, vừa lúc đó bồi bàn đi đến thu tiền, anh ta hình như đã nói gì đó với người bồi bàn, sau đó ném ánh mắt về phía hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ.
Miệng anh ta lóe lên một nụ cười....