Miêu Ái Xuyên Không

Chương 52: Chương 52: Thế giới khác lạ (3).






** Cuộc viếng thăm không mong đợi **

“ Cửu Tuấn, anh đang làm gì ở nhà tôi đây!”

Hứa Thanh nói gần như hét lên.

“ Hứa Thanh, cuối cùng em đã về, tôi đã luôn chờ em. Thằng khốn đó đâu…”

Cửu Tuấn mang trên người dáng vẻ tri thức với đôi kính vuông vừa cân xứng với gương mặt. Một gương mặt ôn nhu nhưng cương nghị.

Trong tay hắn cầm theo một đoạn sắt dài, tiến lại gần phía Hứa Thanh

“ Cửu Tuấn, anh rốt cuộc là muốn làm gì đây, đột nhập vào nhà tôi trái phép…”

“ Suỵt.. sao em lại nói là nhà em chứ, là nhà của chúng ta mà. Anh chỉ mới đi xa có một thời gian mà em đã vội quên anh rồi sao.”

“ Trời ơi, Cửu Tuấn anh điên rồi. Tôi và anh chưa bao giờ … thậm chí là hẹn hò…”

“ Mày là thằng khốn…”

Cửu Tuấn cầm thanh sắt giơ cao, nhắm phía sau Hứa Thanh đánh xuống nhưng Hàn Tuấn Phong đã ngay lập tức chụp được cây gậy, bằng một động tác nhẹ nhàng quật ngã Cửu Tuấn ra phía sau

Rầm!

Hàn Tuấn Phong không hiểu rút từ đâu ra thanh kiếm

“ Không, Hàn Tuấn Phong, đừng..”

Hàn Tuấn Phong nhíu mày nhìn nàng, nhưng cũng hạ kiếm, dùng hai ngón tay điểm thẳng hai bả vai của Cửu Tuấn.



Xe cảnh sát rời được một lúc, Hứa Thanh uể oải lôi chậu nước xà phòng ra cọ tường

“ Tên điên lúc nãy là ai vậy..”

“ Anh ta là Cửu Tuấn, là một người đại loại như chúng tôi gọi là “ lập dị” vì anh ta một dạng của mọt sách, lại không thân thiện và hòa đồng với mọi người cho lắm. Năm đó khi tôi mới vào trường đại học cũng không quen với nhiều người nên kết thân với anh chàng ít nói đó. Suốt hai năm, tôi là người duy nhất nói chuyện quan tâm đến anh ta. Sau hai năm tôi về thăm Việt Nam một lần khi quay lại gặp anh ta thì nhận thấy anh ta có những biểu hiện khá kỳ lạ. Sau đó tôi nhờ cha già tìm hiểu hộ thì mới biết anh là là “ Kẻ cuồng yêu “. Hình như việc tôi quan tâm đến anh ta đã gây ra một ảnh hưởng khá mạnh. Sau hai năm đó, gia đình quyết định đưa anh ta sang Mỹ vừa học vừa điều trị nhưng có lẽ là không có hiệu quả. Có thể do anh ta bắt gặp tôi và anh… nên.”

“ Thế giới của ngươi thật quái gở. Nếu ở chỗ của ta những việc như vậy …”

“ Ôi thôi đi, việc của Quế Châu thì sao, cô ta chưa xếp vào hạng cuồng yêu mà đã như vậy. Hơn nữa ở thế giới đó, ngươi đã xử trí cô ta như thê nào. Còn ở đây, Cửu Tuấn sẽ được các bác sĩ tâm lý giúp điều trị để trở về bình thường. Anh ta từng là bạn tôi, tôi hy vọng anh ta sẽ sớm bình phục. Điều đó chứng tỏ ở xã hội này con người đều có quyền bình đằng, tính mạng con người không thể coi như giấy rác được…”

“ Là dung túng thì đúng…”

Hứa Thanh và hắn vừa đấu khẩu vừa dọn nhà. Chỉ mới vài ngày hắn đến mà cuộc sống của cô đã đảo lộn hết. Hứa Thanh thật sự hy vọng cha già sớm sửa xong máy, cô thật muốn đưa hắn về. Không đơn giản chỉ là vấn đề cách biệt… Hôm nay, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy như lửa đốt khi thấy Cửu Tuấn cấm thanh sắt lao về phía hắn… Rồi tại sao lại thấy thật bình yên khi hắn không sao, cảm giác an toàn khi có hắn ở bên, nếu hôm nay hắn không có ở đó và Cửu Tuấn…

Hứa Thanh không muốn nghĩ tiếp nữa, cô cảm thấy sợ khi phải nghĩ tiếp, nghĩ đến khi nhận ra rằng…



“ Tại sao sáng nào ngươi cũng bắt ta ăn thứ bánh khô khốc này.”

“ Ngươi không thấy là ta cũng ăn à. Ta đâu có ép ngươi ăn, ngươi có thể nhịn đói mà.”

“ Ngươi thật cứng miệng. Ta muốn ăn cơm đàng hoàng, một vương gia sao có thể…”

“ Một lần vương gia nữa thì thay vì ăn mỳ gói 5 tệ ta sẽ bắt ngươi ăn mỳ 2 tệ đó. Lý do thứ nhất, ta không biết nấu cơm, đó là điều hiển nhiên. Lý do thứ 2, ngươi không sống vĩnh viễn ở đây đâu mà lo. Lại thêm một lý do nữa cho ngươi nên sống ở đây, quay về làm vương gia của ngươi ngày ngày thưởng thức cao lương mỹ vị, điều mà không lâu nữa sẽ trở thành hiện thực. Đó, vấn đề được giải quyết.”

“ Vũ Hứa Thanh!”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Thanh

“ Ta sẽ nấu cơm.”

“ Sao.” Hàn Tuấn Phong bỗng cảm thấy hụt hẫng, bình thường nàng không dễ đầu hàng vậy.

“ Miễn ngươi đồng ý làm giúp ta một việc. Yên tâm là không phải yêu cầu gì quá đáng đâu rất đơn giản, mà xem như ngươi cứu ta khỏi bị người khác chế giễu. Làm ơn mà.”

“ Nói đi.”

“ Được việc là thế này, nhưng nói trước ta không nấu ăn giỏi đâu. Được rồi ta cần ngươi … “



“ Không khó lắm đâu, chúng ta ngoắc tay thề đi.”

Hàn Tuấn Phong miễn cưỡng làm theo cái trò trẻ con của nàng, việc nàng yêu câu, dù là không nhờ hắn cũng sẽ làm, thậm chí đừng mong ai làm thay thế hắn.

Cộc! Cộc!.

Hứa Thanh mắt nhìn nghi ngại, ai lại đến nhà nàng nhỉ, cha già thì chắc vẫn đang chết trong mấy trang tính toán, dì Bằng Kiều thì phải ở bên cạnh ông rồi, vậy còn ai nhỉ? Cô thật nghĩ không ra.

Hứa Thanh đặt miếng sandwich xuống tiến đến mở cửa…

Cửa vừa mở, Hứa Thanh tạ ơn trời mình đang không cầm trên tay thứ gì dễ trượt vỡ

“ Anh Tuấn anh làm gì ở đây.”

“ Thưa với mẹ trẻ là nói Tiếng Việt cho anh nhờ. Anh cô không phải không nói được tiếng trung nhưng không phải em quên luôn tiếng mẹ đẻ rồi chứ.”

Hứa Thanh giật mình, theo thói quen cô đang nói tiếng Trung, vội vàng sửa lại

“ Anh Tuấn, anh đang làm gì ở đây.”

“ Câu này anh hỏi em mới đúng, thạc sĩ Standford cho hỏi tại sao giờ này chị vẫn đang đứng đây.”

“ Em…”

“ Được rồi , vào nhà rồi nói.”

Nhưng trong nhà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.