Miêu Ái Xuyên Không

Chương 53: Chương 53: Thế giới khác lạ (4).






** Giải vây **

“ Hứa Thanh!”

“ Dạ.”

“ Em định chơi trò rồng rắn lên mây với anh đến bao giờ, đằng sau cái cửa này có gì để em che dấu người thân thích duy nhất còn sót lại luôn quan tâm chăm sóc bảo vệ em nào.”

“ Ha…ha… em”

“ Chúng ta như thế này được 20 phút rồi đấy.”

“ Anh từ lúc nào tiếc thời gian ở bên cạnh người thân dễ thương duy nhất còn sót lại luôn bám áo làm nũng anh chứ. Anh biết không, chúng ta hãy dành nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn. Đi, em khao…”

“ Hứa Thanh, em có tránh ra không.”

Lần này Minh Tuấn không dùng võ mồm nữa, anh một tay chống cửa, một tay đẩy người Hứa Thanh sang một bên, rướn người vào.

Hứa Thanh cũng gồng người đẩy lại, nếu lần này để cho anh cô nhìn thấy Tuấn Phong, cổ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không hết nhục

“ Minh Tuấn, từ lúc nào anh quan trọng hóa vấn đề vào nhà nói chuyện thế, ra ngoài đi mà.”

Minh Tuấn sững người hai giây…

Hứa Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh Minh Tuấn ra ngoài, mặt cười đắc thắng

“ Anh ăn thêm thức ăn đi, đồ thư sinh…”

Hứa Thanh thoáng nhìn ra phía sau, có cái gì đó sáu múi…

… HẢ… cái gì sáu múi…sáu múi…

Hứa Thanh quay bật người lại, tại sao, tại sao, tại sao??? Kiếp trước cô đã mắc nợ gì hắn mà kiếp này hắn khiến cô không biết để mặt mũi vào đâu nữa. Tại sao nhè ngay ra lúc này mà tắm chứ. Rồi anh sẽ nghĩ cô là loại đàn bà gì…

Hứa Thanh đau khổ nhìn Hàn Tuấn Phong, hắn, vâng có thể nói là hoàn toàn khỏa thân… nếu không tính cái khăn bông quấn quanh …

Hàn Tuấn Phong nhìn nàng khó hiểu, hắn làm gì mà nàng nhìn hắn như thế chứ, còn người đàn ông đứng trước cửa là ai…

“ Ta chỉ là quên mang theo quần áo vào phòng tắm thôi, ngươi có gì mà phải thái độ vậy.”

Hứa Thanh chết lặng tại đó, cố gắng lắm mới quay mặt lại phía Minh Tuấn được

“ Anh… vào nhà?”

“ Còn chưa rõ ràng sao.”



Hứa Thanh cố gắng đổ tất cả số đá mình có được vào trong hai cốc nước quả, hạ thấp nhiệt độ máy lạnh xuống… Giá như tất cả những chuyện đó có thể làm giảm không khí giữa hai người đàn ông đang ngồi giữa phòng khách.

Hứa Thanh đứng giữa hai người, quay sang nhìn anh mình, Hàn Tuấn Phong không biết tiếng Việt, được, còn có cách.

“ Vậy em nói, anh ta là người đã tình cờ giúp em giật lại đống hành lý từ tay kẻ trộm.”

“ Đúng vậy.”

“ Anh ta là người ở Đinh Châu, từ quê lên Bắc Kinh làm ăn nhưng bị cướp mất tiền… Và anh ta là gay…”

“ Không sai.”

“ Và em cho anh ta ở chung nhà để trả ơn.”

“ Chính xác. Ôi, Minh Tuấn, anh đừng qua đó google cả chuyện này nữa ”

Trong lúc anh trai vớ lấy cái BlackBerry ngồi google người – mà – ai – cũng – biết – đấy, Hứa Thanh chạy đến nói nhỏ bên tai Hàn Tuấn Phong…

“ Vậy ngươi nói hắn là anh trai của ngươi.”

“ Ừ.”

“ Hắn chỉ đến thăm ngươi vài ngày.”

“ Đúng.”

“ Ta phải nói với hắn ta đến ở chung nhà với ngươi … và khẳng định mình là gay”

“ Ừm, trong thế giới của ta, gay có nghĩa rất sâu xa, ám chỉ những người có quyền lực. Và ngươi làm ơn dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn anh ta được không. Anh ý thích được nam nhân nhìn mình như phụ nữ vậy cho nên… Ta thề tối nay ta sẽ đền bù cho ngươi.”

Hàn Tuấn Phong chỉ có nước nghe theo Hứa Thanh, hắn là anh trai ruột của nàng, về tình về lý hắn không thể tạo ác cảm.

“ Em lấy gì làm chắc chắn hắn ta là gay nào.”

“ Minh Tuấn à, tin em đi. Anh cứ lén nhìn ánh mắt anh ta nhìn anh sao.”

Minh Tuấn quay lại nhìn Tuấn Phong, người đang cố hết sức làm theo yêu cầu kỳ quoặc của Hứa Thanh nhìn anh trai nàng với anh mắt tràn đầy “ tình cảm”. Minh Tuấn không khỏi rùng người, tránh mặt lay hai thái dương của mình, im lặng một lúc rồi lên tiếng thở dài

“ Anh phần nào hiểu được lý do anh ta gay rồi.”

“ Lý do gì?”

“ Sống cùng với người như em, không mất lòng tin vào phụ nữ mới phải.”

Một cái gối bay thẳng đến trước mặt mình “ Anh nói thoải mái đi, em không xi – nhê gì đâu. Hứ. Đồ anh trai xấu xa.”

” Hứa Thanh, em chắc mình an toàn chứ.”

” Em thề.”

Cái an toàn mà anh nói coi như em không hiểu vì nếu hiểu em nhất định phải trả lời rằng nó đã sớm gone with the wind rồi.

Sau khi nghĩ ra một lý do hết sức vớ vẩn nhưng vô cùng có lý, Hứa Thanh giải thích cho anh trai về vụ Standford, Minh Tuấn cũng nói anh còn có công chuyện không thể ở lại với cô, điều mà ẩn chứa trong đó một lý do vô cùng “ sâu xa” liên quan tới ánh mắt của Hàn Tuấn Phong, nên phải đi ngay.

Hứa Thanh chán nản đóng cửa, quay lại nhìn Hàn Tuấn Phong, hắn đã tiếp chuyện với anh cô suốt, trong bộ dạng như vậy,

” HÀN TUẤN PHONG !!! ĐÓ LÀ KHĂN LAU ĐẦU CỦA TA!”



Hứa Thanh đang ngồi sấy tóc lại suy nghĩ vẩn vơ, thế quái nào mà sáu múi lại hiện lên trước mặt. Cô không khỏi đỏ mặt, lắc đầu. Cô từ khi nào lại nghĩ đến mấy thứ như thế chứ, là hắn đã tiêm nhiễm nàng. Vừa mới hất được cái ý nghĩ xấu hổ đó ra khỏi đầu, đôi môi nóng bỏng của hắn đã đặt lên cổ cô.

“ Hàn Tuấn Phong, ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây.”

“ Ngươi nói đi. Có qua phải có lại, ngươi nói bù lại cho ta.” Đôi môi ngừng dao động, hắn vòng hai tay ôm lấy nàng.

“ Ta rõ ràng là đền bù cho ngươi rồi mà. Nhà nào cũng 4 món mặn một món canh, ta làm cho ngươi 5 món mặn một canh rồi còn muốn gì nữa.”

“ Ta hàng ngày đều ăn trên mười món… Đó cũng không phải cái ta cần.”

Hình ảnh sáu múi săn chắc lại hiện lên chước mặt cô, một phút mấy lý trí, Hứa Thanh quay người lại kéo mặt hắn lại gần, môi nhẹ nhàng lướt trên môi hắn. Không phải một nụ hôn sâu nhưng Hứa Thanh lại không thể kéo mình ra khỏi đôi môi đó nhanh hơn 10s. Cô khẽ mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của hắn thì không khỏi xấu hổ, quay mặt lẩn tránh, rốt cuộc lý trí của cô đã ở đâu chứ

“ Được rồi, vậy đủ rồi chứ.”

Hàn Tuấn Phong khẽ mỉm cười, phút chốc kéo mạnh Hứa Thanh vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn không chút ôn nhu, không phải là điên cuồng chiếm đoạt. Giọng hắn lạc đi trong bóng

“ Không đủ.”

Đêm nay, nàng đối với hắn không phải cưỡng lại, là thỏa hiệp. Nàng lúc nào đối với hắn không chút sợ hãi, không chút bận tâm như thế chứ…

Đã gần thu, vậy mà sao lại nóng đến như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.