Miêu Chủ Tử

Chương 64: Chương 64: Alice Thu và cuộc phiêu lưu trên sa mạc




Edit: Tiệm Bánh Sò

Lúc này ở Cự Nham tinh, mặt trời đã từ từ lên cao. Mặt trời vẫn như những ngày trước vừa sáng rực vừa nóng rẫy. Nhưng đối với Lục Thu thì, nếu những ngày trước là ngày hưởng thụ ánh nắng thì giờ lại không hề thoải mái tí nào. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sa mạc, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của sa mạc. Mặt trời vừa lên cát đã bắt đầu nóng, nhưng cũng còn trong phạm vi chịu đựng của Lục Thu.

Lục Thu mờ mịt nhìn bốn phía, biến cát mênh mông, không biết nên đi hướng nào. Hướng nào mới là đường về nhà đây? Sống ở hành tinh này đã lâu, xa nhất thì cô cũng chỉ đến lãnh địa phía Nam của Neville, về hướng Bắc cũng chỉ từng đến Cự Nham thành thôi. Cô cũng chưa từng xem bản đồ Cự Nham tinh.

Lục Thu chọc mạnh quang não trên cánh tay, trong này trừ thông tin ngụy tạo cơ bản thì không tìm thêm được gì khác. Cũng không biết nơi này có Cực Nam, Cực Bắc như Địa Cầu không, xung quanh ngay cả cọng cỏ cũng không có. Lục Thu nhìn bóng mình, bóng xuất hiện đằng trước phía bên phải, giờ là buổi sáng, hẳn cô đang ở Bắc bán cầu. Nhớ lại lúc lạc đà nhảy khỏi phi thuyền, cô đã thoáng thấy cảnh tượng phía dưới, vùng sa mạc này lớn đến lạ thường, nhưng ở phía Đông dường như cô đã nhìn thấy ít màu xanh của thực vật. Dù phía đó có phải lối ra hay không thì cũng là một hy vọng sống sót.

Vừa muốn đi thì đã bị đồ dưới chân cọ qua, Lục Thu cúi đầu nhìn, là củ rễ mà con cáo sa mạc ném cô. Củ rễ này nhỏ hơn quả dừa một chút, vỏ ngoài màu nâu, còn dính một ít cát. Đây chính là đồ ăn duy nhất của Lục Thu. Cô cẩn thận cầm củ rễ lên, đi về hướng Đông. Mặt trời luôn chuyển động, cô nhất định phải tính toán vị trí để không đi lệch hướng.

Bên kia, khi đã xin được lệnh khám xét lại phát hiện lạc đà đã sớm rời phi thuyền, trong hành lý của những hành khách khác không phát hiện gì bất thường. Bọn họ lại trằn trọc tìm phương thức liên lạc của lạc đà.

Con lạc đà đang chạy vội về nhà dừng bước, hơi ngạc nhiên mở lồng ra, bên trong trống rỗng, con cáo sa mạc đang đứng trên lưng nó. Hắn quay video gửi cho động vật đã liên lạc với hắn. Neville nhìn video được gửi đến, cái lồng rỗng tuếch, cũng không nổi cơn phẫn nộ như trong tưởng tượng của Ruth, thậm chí còn cười khẽ.

Tìm được rồi!

Cát ở một góc đầy dấu ấn, rõ ràng đã từng có động vật ngồi ở đó. Dấu mông này, dấu chân này, kích thước ấy vô cùng quen thuộc. Lục Thu nhất định đang ở Cự Nham tinh, thậm chí giờ đang ở trong sa mạc.

Nhưng nụ cười của Neville chỉ thoáng qua rồi biến mất, nghĩ đến Lục Thu đã từng núp ở một góc chật hẹp lo lắng hãi hùng như vậy, hắn đau lòng không thôi. Cô gái hắn nâng niu trong lòng lại phải chịu thương tổn như vậy. Lệnh cho phi thuyền tăng tốc, hắn lập tức mở quang não liên lạc mới Mastiff 18.

“Thu ở trong sa mạc, ta cần cậu giúp ta tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt.”

Mastiff 18 đang nằm ườn trong ổ trông ngao cái, đột ngột nhảy dựng lên: “Hả, sao cô ấy lại ở trong sa mạc? Không phải anh ở cùng với cô ấy hay sao, không phải là đi tham gia giải thi đấu sủng vật hả?”

“Nhất thời không nói rõ được, đây là vẻ ngoài bây giờ của cô ấy, dựa theo đó mà tìm, nhớ phải mang theo thức ăn nước uống và quần áo, ngoài ra còn có thuốc rụng lông nữa. Giờ ta đang quay về Cự Nham tinh đây.”

Cự Nham tinh là địa bàn của mình, tìm một động vật ở đây, Neville vẫn rất tự tin.

Mastiff 18 vẫn không hiểu lắm, nhưng cũng vỗ ngực cam đoan: “Đại ca à, anh với cô ấy chơi hóa trang hả? Vẫn là Thu Thu không mọc lông đẹp hơn. Anh cứ yên tâm, em sẽ chuẩn bị đầy đủ, cam đoan sẽ tìm được cô ấy trước khi anh về đến.”

Neville ừ một tiếng, lại thông báo cho tất cả động vật trong lãnh địa tìm một con tinh tinh lạc trong sa mạc, lần này hắn không nói rõ con tinh tinh này chính là Lục Thu. Thanh danh của hắn trên lãnh địa rất tốt, lúc trước khi có động vật cầu cứu thì hắn cũng sẽ giúp một tay. Vì vậy, không có động vật nào hoài nghi, nhận được tin liền lập tức nhanh chóng chạy về hướng sa mạc.

Lúc này Lục Thu còn đang bôn ba khó nhọc trong sa mạc, không biết Neville đã cho động vật đến tìm mình. Hạt cát rất nhỏ và mềm, giẫm lên sẽ lõm xuống ngay, dưới lớn cát dường như có không ít hố, trên đường đi cô đã giẫm vào không biết bao cái hố rồi. Cũng may hố không lớn lắm, cô phản ứng kịp, nhanh chóng dùng cả tay chân leo lên. Lăn trong cát mấy vòng, lông trên tay chân đều dính không ít cát, trông vô cùng chật vật.

Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ cũng càng tăng, lớp cát bị phơi đến nóng hổi. Giờ Lục Thu lại cảm thấy may mắn rằng mình có thêm một lớp lông, dù vừa nóng vừa xấu, nhưng cũng không đến mức để cánh tay bị phơi đỏ rát. Từ tối qua đến giờ đều không ăn gì, lúc sáng cô đã hơi đói bụng, đi nãy giờ, cô vừa khát vừa đói. Lục Thu dò lại phương hướng lần nữa, tìm một chỗ bóng ngồi xuống.

Không biết phải đi bao lâu nữa mới có thể ra ngoài, rễ cây trong tay là cọng cỏ cứu mạng duy nhất, nếu giờ ăn hết thì đường dài sau này sẽ không còn gì để ăn nữa. Nuốt một ngụm nước bọt, cô cố gắng điều hòa nhịp thở, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường. Hai mũi tiêm tăng cường thể chất khiến tố chất thân thể của cô tăng manh, nếu là lúc vừa xuyên đến thì dưới hoàn cảnh này, cô đã không có lòng tin có thể ra ngoài rồi. Giờ cô chỉ cảm thấy hơi mệt chút mà thôi.

Ánh mặt trời chiếu xuống cát vô cùng chói mắt, nhìn lâu mắt sẽ choáng, bước chân bất giác chuệnh choạng. Lục Thu đi một đoạn thì cúi đầu nhìn lại mình, nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay, thầm nghĩ bao lâu nữa mới có thể về nhà, bao lâu nữa mới có thể gặp lại Neville. Vừa nghĩ đến Neville, cô lại vực dậy ý chí lần nữa. Lúc vừa xuyên đến khó khăn như vạy mà vẫn vượt qua được, nhất định giờ cũng sẽ không có chuyện gì. Tự cổ vũ bản thân, Lục Thu nở nụ cười. Nếu Neville nhìn thấy mình bây giờ có giật mình không nhỉ, có cảm thấy cô xấu không? Nếu không nhận ra cô thì làm sao giờ?

Lúc đang suy nghĩ nhập thần, cô giẫm hụt, cát bất ngờ sụt xuống, một cái hố lớn bằng cái giếng lại xuất hiện. Lục Thu thuần thục nằm sấp xuống, cả người cô rơi từ từ lại. Cô cẩn thận bò lên, rốt cuộc cũng ra khỏi cái hố. Cô ngồi xổm nhìn cái hố kia, nó rất sâu, cát lún hồi lâu mới ngừng. Trông không giống cát sụt lắm, cũng không biết sao lại có nhiều hố vật nữa, cô bất giác nhớ tới con cáo sa mạc mà lạc đà nuôi, hình như con cáo đó biết đào hang.

Nhiệt độ ban ngày quá cao, đa số động vật đều hoạt động về đêm. Bây giờ không thể nhìn thấy dấu hiệu của động vật nào, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Nhưng khung cảnh nhìn như an tĩnh đấy lại tuyệt đối không an tĩnh chút nào. Trong lòng Lục Thu mơ hồ có chút lo lắng, trong sa mạc ngoại trừ lạc đà còn có sói, rắn chuông, bò cạp, dù gặp phải con nào cũng không có quả ngọt cả.

Cô không thất thần nữa, chuyên chú nhìn chằm chằm dưới chân. Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, có một phần cát đang chầm chậm di chuyển như nước vậy. Tránh đi vùng cát khả nghi, Lục Thu đi rất rất lâu, lại một lần nữa dừng lại nghỉ ngơi. Tinh thần cô rã rời, nơi này ngoại trừ tiếng gió thì không nghe được âm thanh gì nữa, cứ như là là bị cả thế giới vứt bỏ, cảm giác cô độc khiên nguòi ta vô cùng khó chịu. Xoa mồ hôi trên trán, cổ họng không có gì để nuốt xuống, khô khốc, trong xoang mũi và yết hầu đều như đang có lửa đốt.

Bụng cũng bắt đầu kháng nghị, Lục Thu nghĩ nếu còn không ăn nữa thì không được rồi. Cô khẽ cắn môi, đập đập đầu rễ củ, hay tay dùng sức tách rễ ra. Dưới lớp vỏ nâu đen là phần thịt củ có màu như khoai, mùi của thực vật thoang thoảng xông vào mũi. Lục Thu say mê ngửi ngửi, gặm một miếng lớn. Hơi giòn giòn sực sực, không ngon lắm, như khoai lang sống vậy, không ngọt lắm, nhưng giờ cũng không phải lúc kén ăn, thoáng chốc cô đã gặm xong một nửa. Củ rễ không lớn lắm, ăn chưa no, nhưng một nửa còn lại cô không nỡ ăn, nhìn một hồi, cô lại cất đi.

Chỗ Lục Thu ngồi lúc này là một chỗ bóng, không lớn lắm. Ăn xong, cô chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện xúc cảm đạp dưới chân không đúng lắm, nhấc chân lên nhìn thử thì thấy phía dưới lớp cát có một nhánh thực vật màu xanh nâu thấp bé nhô ra. Cây? Ở đây cũng có cây! Giữa sa mạc tĩnh mịch, đột nhiên lại nhìn thấy một gốc cây thấp bé, trong lòng Lục Thu vui vẻ biết bao. Nếu đào dọc theo rễ cây, nói không chừng còn có nước, không thì cũng có thể bẻ nhánh cây nhai nhai bổ sung nước cũng được.

Ngậm phần rễ củ còn lại trong miệng, cô ngồi xổm xuống dùng cả hai tay đào cát. Đừng nhìn đoạn cây này chỉ nhô lên một xíu trên mặt cát, thực ra lại rất dài, đào đã hơn một mét rồi mà vẫn chưa thấy rễ đâu. Lục Thu lắc lắc tay, càng đào cát càng kết dầy, gần như thấy được tầng đất, không có công cụ thì không ổn rồi.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy gốc cây, Lục Thu hiển nhiên không thể nào bỏ qua vậy được, cô đứng dậy hoạt động cơ thể một chút rồi tiếp tục ngồi xuống đào tiếp. Một mét, một mét hai, một mét rưỡi... Vì quá mức cố chấp nên ngón tay Lục Thu đau đến không chịu nổi, móng tay đầy bùn đất. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng thấy được phần rễ, cô không nhìn ra đây là giống cây gì, nhưng chắc là rễ cây này cũng có thể ăn được.

Tìm được thức ăn mới rồi, cô không ngại ăn sạch nửa phần rễ lúc này còn luyến tiếc luôn. Ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục làm việc. Vì để lấy được cả cây, cả người Lục Thu đều sắp nhào hết xuống hố. Giờ phải nghĩ cách lôi cả cây ra, cô thử túm kéo, vốn tưởng rằng sẽ khó khăn ghê lắm, không ngờ cô mới chỉ lắc lắc một chút là đã bứng lên được một tí rồi. Rễ của cây này không sâu lắm, bình thường thực vật có thể sống ở sa mạc rễ mọc rất sâu, có thể dài đến ba mét lận. Nhưng vậy cũng vừa hay, nhất thời cô sẽ không bị chết đói.

Trong sự hưng phấn, Lục Thu ôm cái cây đạp chân lên cát lấy đà. Hơi nặng, Lục Thu tăng thêm lực, cô gần như dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà kéo, cuối cùng rễ cây cũng đã bị cô nhổ tận gốc. Nhưng cùng lúc cái cây được nhổ lên, một cái hố xuốt hiện ngay bên dưới, sườn cát hai bên của Lục Thu cũng bắt đầu sụt xuống.

Cái cây này không ngờ lại mọc trên một cái hang, vừa khéo mọc cứ như bổ khuyết vá cái hang lại, khó trách lại bám đất không chắc tí nào. Lần này Lục Thu không kịp phản ứng, trực tiếp ôm cái cây kia rơi xuống hang. Cái hang này rất sâu và dài, cũng không biết trượt bao lâu, Lục Thu cuộn mình lại, dùng cánh tay bảo vệ đầu tránh bị thương. Lông trên người lúc này là có ích, giúp cô tránh được những vết thương sơ sát.

Cuối cùng cũng dừng lại, toàn thân Lục Thu đau nhức, chỉ là vết thương không nghiêm trọng, cô thử mở mắt nhìn xung quanh. Chỉ toàn một mảnh tối tăm, phải một hồi cô mới có thể thích ứng nhìn rõ hơn. Đây là một cái hang động ngần, cao chừng một mét rưỡi, Lục Thu chỉ có thể cúi đầu đi, không khí cũng hơi thông thoáng, mặc dù vẫn ẩm đục nhưng không bị ngạt là tốt rồi. Vậy là hang này có lối ra. Lục Thu quay đầu lại nhìn phía cô vừa rơi xuống, chỉ toàn là cát, cả khu vực đó đã bị sụp rồi, nếu muốn ra ngoài chỉ có thể tìm lối khác ra. Vậy là đã rõ hai lần sụt hố trước đó là vì sao rồi, không biết là động vật nào đào ra nữa.

Lục Thu nghi hoặc đi dọc theo hang động lần mò về phía trước. Gốc cây bị cô đào lên cũng được cô ôm chặt, rễ của nó giống như khoai lang vậy, rất dài, cô dùng sức ngắt thành nhiều đoạn, gom hết rễ vào ngực.

Hết hang này lại đến hang khác cứ như một mê cung lớn, thỉnh thoảng còn có những đoạn nứt gãy. Trên mặt đất cũng không quá khô ráo, thậm chí còn hơi ẩm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài cọng cây cỏ nho nhỏ mọc ra. Còn có cả những cây duỗi rễ lít nha lít nhít chui xuống bùn. Không cảm nhận được phương hướng, Lục Thu không biết hiện giờ mình đang đi đến đâu nữa. Giờ cô đang dừng lại ở một ngã rẽ.

Mà không bao lâu sau khi cô rơi xuống động, có mấy con chim lượn trên sa mạc, cứ như đang tìm gì vậy. Đám chim này đều cách nhau một khoảng nhất định, giống loài khác nhau, nhưng chúng đều vô cùng ăn ý bảo trì tốc độ như nhau. Ngoại trừ bọn chúng, còn có rất nhiều động vật từ bốn phương tám hướng ùa đến sa mạc này. Nơi trước giờ vẫn yên tĩnh không được đến thăm nhiều nhất lại đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Lục Thu nhắm mắt tùy ý chọn một lối tiếp tục đi về phía trước, trong hang từ từ xuất hiện một số thứ khác nhau, có cành cây chết héo, còn có cả xương của động vật nào đó không biết. Xương rất lớn, chỉ lộ ra một phần nhỏ, phần lớn còn lại hẳn là được chôn dưới bùn đất. Lục Thu không đến gần khúc xương, vừa thấy đã chạy vội lên trên. Nhưng cô lại có hứng thú với cành cây héo kia, trên đó lại còn có một vài cây con xanh mướt đang run rẩy mọc lên trong hạng động tối tăm không ánh mặt trời giưa sa mạc này.

Lục Thu nhìn không được xích lại gần nhìn thử. Ngay lúc cô vừa đén gần khúc cây kia, cành cây to lớn đột nhiên giật giật, mâm cây nhỏ phía trên cũng lung lay theo. Sau đó có một cái đuôi dài với phần đầu màu nâu nhô lên thật cao, cái đuôi phân từng khúc, chóp đuôi là một đầu kim vô cùng sắc nhọn.

Đột nhiên Lục Thu nghĩ đến một loài động vật quen thuộc. Cô lập tức lui lại, hai giây sau, chủ nhân của cái đuôi đã nhô hai chân trước ra. Đó là một con bọ cạp dài hơn một mét. Lục Thu quay đầu chạy đi, bọ cạp liền chuyển hướng đuổi theo cô. Tình huống lúc này y hệt như làn con rết kia đuổi theo cô lúc vừa xuyên đến. Nhưng lúc đó còn có chim ăn rết, giờ cái hang này lại sâu như vậy, làm gì có thiên địch của bọ cạp chứ. Lục Thu chỉ có thể thầm than mình xui xẻo qua đi. Hang không đủ cao, rất hạn chế tốc độ, vô cùng bất tiện. Mặt đất dưới chân cũng không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có một mảnh xương vụn, thiếu chút nữa cô đã trượt chân rồi.

Chạy một đoạn, bọ cạp vẫn còn đuổi theo, Lục Thu khẽ cắn môi vung cái rễ trong tay, nếu tránh không được thì liều mạng với nó vậy. Cô lấy hết dũng khí đối mặt, không ngờ cô dừng lại rồi bọ cạp cũng dừng theo. Nó ngừng lại một đoạn cách cô hai mét, chân trước quay về hướng vách hang, cắm phập vào. Kế đó, Lục Thu nhìn thấy trên chân bọ cạp có thêm một con côn trùng có cánh màu nâu dài hơn ba mươi centimet. Là gián. Đuôi bò cạp giơ lên cao, cuốn thành một hình cung đam thẳng vào người con gián.

Không bao lâu sau, con gián đã ngừng giãy dụa. Sau khi bắt được con mồi, con bọ cạp đổi hướng mang con mồi rời đi. Lục Thu thở phào một hơi ngồi liệt dưới dất. Dưới mặt đất vẫn quá nguy hiểm mà, phải tranh thủ tìm lối qua ngoài thôi. Cô hít thở một ngụm rồi đứng lên, lần này cô càng cẩn thận hơn, chỉ sợ dưới đất còn có một con bò cạp nữa. Lần này cô lại giẫm lên mấy mảnh xương động vật, có thể là xương lạc đà hoặc sói, rất cứng, cô nhặt lấy một cái làm gậy và vũ khí.

Có công cụ rồi thì muốn ra ngoài cũng đơn giản hơn nhiều. Kỳ thật lần mò trong hang này lâu như vậy Lục Thu đã hoàn toàn đi nhầm hướng rồi, không chỉ không tìm được đường ra khỏi sa mạc mà ngược lại còn chạy càng sâu vào trong nữa. Sa mạc có mạch nước ngầm, khu vực trung tâm cũng có sông, vào thời tiết này thì sông sẽ hiện lên mặt đất hình thành một ốc đảo. Hang động dưới mặt đất cũng càng ngày càng ẩm ướt, trong hang thậm chí còn có rêu cỏ và thực vật thấp bé.

Rốt cuộc Lục Thu cũng thấy được sắc trời, ở đây có một phần đầu hang không bị cát chặn lại, ánh sáng chiếu xuống từ trên cao, còn có hai cây cỏ được ánh sáng chiếu rọi nên đặc biệt um tùm. Cô cắn cọng rễ, dùng cả tay chân trèo lên dọc theo cửa hang. Vách hang hơi ẩm ướt nên không tiện lắm, may mà đầu cô cao hơn miệng hang nên miễn cưỡng vẫn có thể leo lên được.

Ngoài cửa hang lại có một cái cây. Giờ đang là giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng xuống, Lục Thu nóng đến mức đổ mồ hôi. Lục Thu bám víu nửa người trên vào cửa hang quan sát xung quanh. Ốc đảo này rất nhỏ, cũng chỉ bằng một sân bóng rổ mà thôi, nước vô cùng trong lành và xanh biếc. Ven bờ mọc đầy cỏ xanh, xung quanh cũng có lẻ tẻ một vài cái cây tươi tốt.

Lúc này xung quanh không hề có động vật nào. Bên bờ hồ có một vài dấu chân mờ, hẳn là động vật thường ngày đến đây uống nước, chỉ là có một thời gian không có động vật ghé, dấu chân đã bị gió cát từ từ bao phủ rồi.

Tạm thời an toàn.

Dù Lục Thu đã ăn một củ rễ, không đói lắm, nhưng nước của rễ cung cấp không nhiều, Lục Thu rất khát, cổ họng cô như sắp bốc khói rồi. Cô quan sát xung quanh một chút rồi, cô bò nhanh như mèo đến gần mép hồ, cũng mặc kệ có ký sinh trùng hay không, uống đầy một bụng nước.

Uống nước xong, giờ cô mới có tinh lực nhìn lại bản thân. Xấu, xấu kinh khủng! Xấu đến mức trời không dung đất không tha, nhìn một cái đã muốn tự sát rồi. Ngũ quan tinh tinh không giống con người, để cô giống hơn nên trên mặt cô đã được bôi một thứ gì đó, vầng trán vừa to vừa dẹt, mũi thì giờ vừa rộng vừa dài, gần như một con tinh tinh vậy. Thử nhe răng, Lục Thu không đành lòng nhìn lại mình lần thứ hai nữa.

Đảo mắt nhìn quanh ốc đảo nhỏ này, Lục Thu chỉ tiếc trên người mình không có dụng cụ chứa nước, đợi đến khi lên đường không biết khi nào mới gặp lại được nguồn nước. Không cam lòng cúi đầu uống ực hai ngụm, mãi đến khi bụng không thể chứa nổi nữa thì Lục Thu mới thôi.

Ngay khi Lục Thu đứng dậy, một con sói chẳng biết đã nấp từ lúc nào đột ngột lao xuống từ trên sườn đồi. Đất cát che giấu tiếng bước chân của sói, chỉ có mùi tanh trong gió bộc lộ hành tung của nó thôi. Lục Thu chỉ kịp lăn qua một bên. Con sói chuyển hướng cắn về phía cô. Chẳng còn kịp lo nghĩ sao ở đây lại có sói nữa, Lục Thu chỉ có thể không ngừng lăn trên mặt đất, nhưng tốc độ lăn của cô không nhanh bằng sói, quần áo rất nhanh đã bị xé nát, cánh tay cũng bị cào chảy máu.

Nhịn đau, Lục Thu cố gắng chạy về hướng của hang, chỉ cần nhảy vào là an toàn rồi. Sói đều hoạt động theo bầy, nếu ở đây đã xuất hiện một con thì chứng tỏ còn cả bầy xung quanh, cô phải thừa dịp chúng chưa tập trung chạy nhanh.

Lục Thu vừa lăn vừa túm cát quăng vào mắt con sói. Có thể là cũng có hiệu quá, tốc độc tấn công của con sói chậm dần. Lục Thu đứng lên liều mạng chạy tới của hang. Địa thế của cửa hang cao, đia ra thì dễ vào thì phải phí chút sức lực, huống chi lực cản của cát khi chạy rất lớn, không cẩn thận thì sẽ hụt chân, tốc độ không thể nhanh được.

Con sói nhanh chóng khôi phục, vồ đến chỗ cô một lần nữa. Lục Thu tuyệt vọng, cả đường đến đây đều thuận lợi, sao đến phút cuối lại thất bại được. Cô không thể chết ở đây được. Trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh to lớn, tốc độ nhanh hơn mấy lần. Nhưng ngay khi cô sắp chạy đến dưới gốc cây gần hang thì con sói đã nhanh hơn một bước đè cô xuống. Vuốt sói xuyên thấu phần lưng, cơn đau ập đến. Mùi máu tươi lập tức tản ra, con sói bị mùi máu kích thích, há to mồm định cắn.

Nhưng ngay lúc này, Lục Thu phát hiện mình lại rơi xuống dưới, cảm giác hệt như lần trước rơi vào hàng. Cô cảm thấy có thứ gì đó phía dưới đang kéo quần áo của cô, kế đó là cánh tay cô, lực kéo rất lớn. Con sói cũng phát hiện có gì đó không đúng, nó siết chặt móng vuốt. Lục Thu bị hai lực lôi kéo, toàn thân đau đớn kịch liệt. Biết lực kéo bên dưới là để cứu mình, cô liều mạng chôn cả tay chân xuống dưới, phần áo trên lưng đều bị xé nát. Xoẹt một tiếng, cô thuận lợi chui xuống hang.

Con mồi đến miệng rồi còn biến mất, con sói tức giận gầm nhẹ một tiếng, thò miệng xuống cửa hang, dùng hết lực chen xuống. Chỉ là cái hang này so với nó quá nhỏ, dù có cố thế nào cũng không thể chen vào. Con sói phẫn nộ ngửa đầu gào lớn dẫn đàn sói gần đó đến, cũng thuận tiện thu hút đám chim đến. Bọn chúng bay đến ốc đảo nhìn thử, phát hiện thì ra chỉ có mấy con sói đang tụ tập thì chẳng còn hứng thú gì bay về phía khác.

Lục Thu cùng một lượng cát rơi rơi xuống hang. Lần này cô phải nằm nghỉ một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, cơn đau từ phần lưng và cánh tay ập đến khiên cô nhịn không được nhíu nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn thử xung quanh, cô còn nhớ rõ có một lực đã giúp đỡ cô ở thời khắc mấu chốt, không rõ là gì nữa, cô đứng lên đẩy cát ra đi về phía trước hai bước.

Đây là hang động cô đã từng đi qua, chỉ là một nhánh hang khác mà thôi. Mới vừa đi được một chút thì cô đã nhìn thấy một con chuột đang lẳng lặng nhìn cô. Có lẽ là chuột sa mạc, loài chuột này có năng lực đào hang vô cùng mạnh, nếu cô đoán không sai thì đa số hang động dưới vùng sa mạc này đều là do những con chuột sa mạc đào.

Con chuột sa mạc này có màu nâu nhạt, phần bụng màu trắng, lỗ tai nho nhỏ, đuôi nhỏ dài, hơi béo một tí. Tư thế đứng của nó rất đáng yêu, hai chân trước nó giơ lên rụt trước ngực. Móng vuốt của nó trông nhỏ hơn thân hình nhiều, trông vô cùng đáng yêu.

Lục Thu không tiến tới nữa, cô chỉ đứng cách nó mấy bước, nói: “Vừa nãy là cậu sao? Cảm ơn đã cứu tôi nhé.”

Vốn cô còn chẳng trông cậy vào việc con chuột này sẽ trả lời đâu, không ngờ nó lại gật đầu nói: “Đừng khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi, những con sói này rất dữ, cô đi lại cẩn thận chút.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, không tính là chuẩn lắm nhưng hoàn toàn có thể hiểu được. Hai mắt Lục Thu lập tức rực sáng, có thể nói chuyện, nó là động vật khai trí.

“Cậu có thể nói chuyện! Vậy cậu có biết làm thế nào rời khỏi đây không? Tôi bị lạc đường.”

Chuột sa mạc gật đầu: “Biết, nhưng sao cậu lại tới đây? Ở đây chính là trung tâm sa mạc, muốn ra ngoài phải đi hai ba ngày đó. Nhưng nếu dùng phi hành khí thì chỉ cần nửa ngày thôi.”

Đúng là may mắn từ trên trời rơi xuống mà, Lục Thu ân cần cung kinh hơn nhiều: “Còn có cả phi hành khí hả? Không biết làm sao mượn được nhỉ? Tôi muốn đến lãnh địa của Neville.”

Chuột sa mạc dùng ánh mắt quái dị nhìn cô: “Ở đây chính là lãnh địa của Neville đại nhân mà.”

“A?” Lục Thu ngạc nhiên.

“Nơi này là sa mạc Yaya, là lãnh địa của Neville đại nhân. Cô đã đến lãnh địa của ngài ấy rồi, rốt cuộc là cô muốn đi đâu?”

Lục Thu chỉ cho là lãnh địa của Neville chỉ có dãy núi phía bắc, thảo nguyên phía nam và rừng râm Trụy Tinh thôi, về sau có mở rộng lãnh địa thì cũng chỉ đến bờ biển thôi, không ngờ là còn có cả vùng sa mạc này. Quả là lớn đến mức không tưởng. Cô nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn đến tòa thành bên cạnh thảo nguyên, chính là chỗ ở của Neville... đại nhân.”

Chuột sa mạc giật mình: “Cô gặp khó khăn gì cần Lãnh chúa đại nhân giúp sao? Tôi còn chưa tận mắt nhìn thấy ngày ấy bao giờ, nhưng mà bạn tốt Ria của tôi đã gặp rồi, cô ấy mới từ thảo nguyên về đây. Lúc đấy Ria bị thương rất nặng, thiếu chút nữa là chết rồi, vừa đúng lúc gặp được đại nhân, được đại nhân cứu giúp, còn gặp được con khỉ không lông tên Thu mà đại nhân thích nhất nữa. Thu là ai cô có biết không?”

Không biết có phải vì lâu quá không nói chuyện hay không mà con chuột sa mạc này càng nói càng hăng. Lục Thu chớp mắt một cái, cô biết chứ, đương nhiên biết rồi, con rất quen nữa. Nhưng người bạn mà chuột sa mạc miêu tả hình như quen quen.

“Bạn tốt của cậu có phải là một con chuột nhảy tai dài không? Bị thương ở chân đúng không?”

“A, làm sao cô biết, cô đã gặp Ria rồi à?” Chuột sa mạc khiếp sợ hỏi.

Lục Thu gật đầu: “Xem như thế đi, cô ấy bình an về nhà rồi hả?”

“Về cũng lâu rồi. Nếu cô cũng biết Ria thì nhất định không phải thú xấu rồi, tôi dẫn cô đi tìm lạc đà, anh ta có phi hành khí. Vừa hay hôm nay anh ta có việc vui muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người, Ria cũng ở đó, còn có rất nhiều động vật nữa. Tôi vừa mới chuẩn bị quà để đi đây, cô đi cùng vói tôi đi.”

Chuột sa mạc quay người đi lên phía trước, lúc này Lục Thu mới phát hiện trên lưng nó hình như còn đeo một bọc quần áo nhỏ, bên trong đựng không ít thứ. Chuột sa mạc vừa đi vừa hỏi: “Vết thương trên người có nghiêm trọng không? Có cần xử lý vết thương không, nhưng mà chỗ tôi cũng chẳng có thuốc gì cả.”

Máu trên lưng Lục Thu đã ngừng chảy, dù vẫn còn đau nhưng không có trở ngại gì, sau khi thể chất được biến đổi thì chút vết thương này cũng chẳng là gì. Cô lắc đầu, không đợi được nữa chỉ muốn về nhà thôi, về nhà liên lạc với Neville là quan trong nhất.

“Không có gì đâu, tôi theo kịp, đi thôi.”

Vì nghĩ đến Lục Thu nên chuột sa mạc cũng không đi nhanh lắm. Rẽ trái rồi lách phải trong hang động, mới đầu Lục Thu vẫn còn nhớ phương hướng, nhưng dần rồi cũng choáng ngợp, thực sự là quá ngoằn ngoèo mà. Trên đường bọn họ lại gặp không ít động vật, có chuột sa mạc, cũng có chuột nhảy tai dài, rắn đuôi chuông, cáo sa mạc, hình như tất cả đều đi tiệc mừng con lạc đà kia. Lục Thu nghi hoặc hỏi một câu: “Vị lạc đà này có chuyện vui gì vậy?”

Chuột sa mạc nhanh nhảu đáp: “Bạn đời của anh ta sinh rồi, là thai đầu đó, cũng đợi hơn một năm rồi, rốt cuộc cũng sinh được, đúng là không dễ dàng mà?”

Cảm giác quen thuộc lại dâng lên một lần nữa, Lục Thu thầm nghĩ không phải là trùng hợp thế chứ? Thế là cô hỏi tiếp một câu nữa: “Anh lạc đà này có phải nuôi một con sủng vật, là một con cáo tai rất lớn đúng không? Anh ta còn mang con cáo này tham gia giải thi đấu sủng vật, hôm nay vừa gấp gáp quay về đúng không?”

“A, cô lại quen hả?”

Lục Thu: “...” Đâu chỉ quen thôi đâu!

Đi hồi lâu, đến mức Lục Thu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi thì chuột sa mạc mới dừng lại trước một cửa hang, trên cửa hang này còn vô cùng chu đáp đắp một cái cầu thang. Nơi này hình như là khu trung tâm của mê cung, có thể nhìn thấy khắp nơi đều là cửa hang. Lúc này phía trên đang vô cùng náo nhiệt rồi, còn có thể nghe thấy tiếng gào thét ồn ào.

Chuột sa mạc quay đầu: “Đến rồi.” Nói rồi linh hoạt leo cầu thang lên.

Lục Thu đi sát phía sau nó, rất nhanh, một khung cảnh những động vật khổng lồ tụ hội xuất hiện trước mặt cô. Toàn bộ đang không ngừng nhảy nhót, gào rú loạn xạ. Mà ngay khi Lục Thu xuất hiện, có một động vật chủ về phía cô hỏi: “Mau nhìn xem, trong hang có còn gì bò ra kìa?”

Mười mấy con chim đang lượn quanh bầu trời, cả những động vật đang cười đùa cũng đồng loạt quay đầu. Bầu không khí im lặng vài giây đồng hồ, kế đó là tiếng la hét kinh hãi.

“A! Là con tinh tinh kia! Tìm được rồi! Hóa ra là ở đây!”

“Mau mau đi thông báo cho Lãnh chúa đại nhân! Mau mau mau!”

“Đừng để nó chạy mất, mau bao vây lại!”

Lục Thu: “?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.