Edit: Tiệm Bánh Sò
Lúc con ưng phát hiện Lục Thu chạy mất thì lập tức đuổi theo. Nhưng khi đó Neville đã bay vụt đến rồi. Vốn hắn cũng không phải bay hướng về con ưng mà là bay về hướng lối vào phi thuyền đến Thủ Đô tinh. Vì phi thuyền đột nhiên bị hoãn nên hiện tại lối vào vẫn đang mở, có một ít động vật đang đứng ngoài phi thuyền nhìn qua.
Tốc độ của Neville quá nhanh, còn có cả mấy chiếc xe bay của đội tuần tra đuổi theo, trông cứ như đang đuổi bắt trọng phạm vậy. Con ưng thừa lúc hỗn loạn, từ từ lui lại. Thật trùng hợp, lúc Neville bay ngang qua đầu hắn thì vung đuôi một cái, trực tiếp đập đầu con ưng xuống đất. Âm mưu muốn trốn lên phi thuyền của con ưng thất bại, còn vô duyên vô cớ bị đánh.
“Đại ca!” Heo mini ngay lập tức xông lên dìu hắn.
Hai đội viên tuần tra cũng giúp đỡ hắn lên.
“Không sao chứ?”
“Không, không sao.”
Con ưng hơi chột dạ, cứ cảm thấy Neville đang báo thù hắn vậy, khí thế kia khiến hắn e ngại không thôi. Sự dè chừng đối với kẻ mạnh trong thế giới động vật lớn hơn con người nhiều, động vật có thực lực càng mạnh thì càng có khí thế đặc biệt, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến bọn họ mất đi lực chiến đấu, chỉ có thể ngoan ngoãn thuần phục. Đó cũng là lí do vì sao khi bắt Lục Thu bọn họ chỉ có thể dùng thủ đoạn mà không dám đối đầu chính diện. Vì dù cả đội liên thủ cũng không là đối thủ của Neville.
Neville sắp điên mất rồi. Không có, trên phi thuyền đến Thủ Đô tinh cũng không có mùi của Lục Thu. Chính là phi thuyền này, nhưng không hề có gì cả. Hắn quay đầu nhìn phi thuyền rời đi, trở lại đại sảnh lần nữa. Lần này hắn bay lơ lửng trên không nhìn xuống động vật lui tới phía dưới. Nếu bọn chúng vội vàng đua Lục Thu đi thì nhất định sẽ không đợi ở đại sảnh mà sẽ đổi phi thuyền khác, lập tức rời khỏi đây. Ánh mắt mèo lớn sắc như dao đảo qua từng động vật một. Là chim, nhưng cũng không hẳn đều là chim cả, hoạt động theo nhóm. Rất nhanh, ánh mắt hắn đã khóa chặt trên đám ưng.
Hai mắt Neville lóe sáng, đồng thời cũng lạnh đến kinh người. Có cả thảy ba con, ưng, kền kền, heo, không hề có Lục Thu, nhưng hắn vẫn nhào xuống, đè ngã con ưng vừa được đỡ dậy. Con ưng kia ngã nhào lần nữa, tưởng chừng cánh sắp gãy đến nơi, đau đớn vô cùng. Hắn nhíu mày la lớn: “Ngươi làm gì đó?! Thả ta ra, cứu mạng, con mèo này ngang nhiên tấn công kìa!”
Hai đội viên tuần tra cảnh giác lấy vũ khi ra nhắm về phía Neville: “Buông hắn ra!”
Đội tuần tra đuổi theo sau cũng đã đến. Hai đội viên kia giờ đã biết thân phận của hắn cũng an tâm hơn, khuyên nhủ: “Bá tước đại nhân, ngài đừng xúc động, có chuyện gì thì có thể báo cảnh sát giải quyết mà, như vậy không tốt đâu.”
Neville không thèm nhìn đến bọn họ, hắn cúi đầu ngửi thử trên người con ưng. Có mùi thối vô cùng nhạt. Mùi thối che giấu mùi tiêu tán rất nhanh, nhưng thời gian quá ngắn, trên người hắn vẫn còn lưu lại một ít. Mà mũi của Neville vô cùng linh mẫn, hắn gần như nhận ra ngay lập tức, đây chính là mùi hắn ngửi được tại nơi mất dấu Lục Thu.
“Cô ấy đâu? Nói!”
Vuốt Neville siết chặt, con ưng vô thức xõa cánh lớn ra giằng co, nhưng sức mạnh của Neville quá lớn, dù hắn ta có giãy dụa thế nào cũng không thoát được, cảm giác cô ngày càng bị siết chặt. Con ưng thở phì phò, cả người run rẩy. Giờ phút này hắn vừa sợ hãi vừa hối hận, hắn vốn không nên nhận đơn hàng này mới đúng. Con kền kền bên cạnh vội vã, lớn tiếng la lên kéo Neville qua, còn giương cánh muốn mổ lên người hắn. Neville vẫy đuôi một cái, hất đầu hắn ta ra. Đội tuần tra lại giơ vũ khí lên lần nữa chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Ngay lúc này, Ruth và cảnh sát đuổi đến, cả Modes cũng hỏa tốc chạy tới.
“Dừng tay dừng tay!”
Một nhóm động vật mới đến khiến cả sảnh chờ hỗn loạn. Neville hoàn toàn không nghe được những gì xung quanh, trong mắt hắn chỉ có con ưng đáng chết này thôi.
Heo mini cũng nóng nảy, la lớn: “Ngươi như vậy thì sao anh ấy nói!”
Neville bấy giờ mới phản ứng kịp, móng vuốt buông nhẹ, hai mắt con ưng đỏ bừng, liều mạng thở hổn hển.
“Thu ở đâu?”
“Ta không biết, không biết ngươi đang nói gì cả. Mau thả ta ra.” Con ưng vẫn giả vờ như không biết gì cả.
Móng vuốt Neville lần nữa siết chặt. Hắn chỉ hận không thể cắn đứt cổ con chim thối này ngay lập tức, nhưng không được, vẫn chưa tìm được Lục Thu.
Đội cảnh sát đã đến, hai con linh cẩu tuần tra cũng thở phào nhẹ nhõm, con bên trái quét mắt nhìn quanh, những động vật gần đó đều không đến gần, hiện giờ ở xung quanh chỉ có mấy động vật là bọn họ thôi. Hắn nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm với đồng bạn một câu: “A, con sủng vật tinh tinh kia sao lại biến mất rồi?”
Chiếc rương hành lý bên cạnh ngã soài, con tinh tinh khiến bọn hắn chú ý lại biết mất đâu.
“Đúng rồi, không phải chạy mất rồi chứ?”
“Tìm thử xem.”
Vốn Neville không chú ý bọn hắn nói gì cả, tiếng bàn tán la hét không ừng ong ong bên tai khiến đầu hắn sắp nổ tung đến nơi. Ruth và Modes đứng cạnh không ngừng gọi hắn tỉnh táo lại. Nhưng khi bắt được hai chứ tinh tinh kia, trong nháy mắt hắn chỉ nghĩ đến mỗi Lục Thu. Khi đề cập đến chủng loại của Lục Thu, từ tinh tinh này được đề cập đến rất nhiều lần nên hắn cũng đặc biệt chú ý. Móng vuốt vẫn giẫm lên người con ưng, Neville đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai con linh cẩu: “Cái gì tinh tinh?!”
Con linh cẩu giật mình, lúng ta lúng túng nói: “Có một con Tinh Tinh sủng vật đi cùng bọn họ nữa, chắc là bị kinh sợ nên chạy trốn rồi, ngài nhìn xem, dây xích bị tháo rồi.”
Một đầu dây xích buộc trên chân con ưng, đầu kia trống rỗng rơi xuống đất, động vật bị buộc trên đó đã biến mất. Neville hất dây xích lên ngửi thử, cũng có mùi thối nhẹ. Không cần nghĩ thì hắn đã khẳng định chắc chắn, đó là Lục Thu, nhất định là Lục Thu. Chỉ mấy phút vừa đây thôi, cô vẫn còn ở đây!
“Camera!”
Cảnh sát theo đến đã sớm biết rõ mọi việc, lập tức nói với đội tuần tra: “Đúng rồi, camera, nhanh tra camera!”
Một vài động vật nhanh chóng đi kiểm tra camera, Neville thả lỏng móng vuốt, con ưng lập tức giùng giằng, nhưng vừa mới thoát dậy thì đã bị cảnh sát đè đầu. Kền kền và heo mini cũng bị bắt giữ. Lúc Neville đi ngang heo mini thì quay đầu nhìn cô ta một cái, hắn còn nhớ đây là con heo hồng xung đột với Modes rồi được Lục Thu dùng hai ba câu dỗ ngọt.
Bị hắn nhìn, tim con heo mini đột ngột nhảy một cái. Nhưng cô ta không nói gì cả. Khi làm nghê này thì cô ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, nhưng cô ta không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Chỉ vài phút, camera giám sát đã được tra ra. Khi nhìn thấy một con tinh tinh toàn thân lông đen, không khác gì tinh tinh bình thường xuất hiện, ngay cả Ruth cũng cảm thấy thất vọng, ông còn nghĩ có lẽ Neville đoán sai rồi. Đây không phải chỉ là một con tinh tinh bình thường thôi sao, đâu phải Lục Thu, có phải nhầm rồi không?
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó Neville đã nhận ra, đó chính là Lục Thu. Hình thể này, ánh mắt này, chính là Lục Thu. Lúc hắn vừa đến đây Lục Thu vẫn còn đó, nhưng hắn lại một lần nữa bỏ qua cô. Đôi mắt Neville đỏ ngầu đến đáng sợ. Nhưng tình trạng của hắn đã ổn hơn vừa rồi nhiều. Ruth hơi lo lắng, chỉ sợ ngài ấy sắp điên mất rồi.
Một nhân viên cảnh sát nói: “Cô ấy chạy vào lối cửa phi thuyền đến Raya tinh, vài phút trước phi thuyền đó đã khởi động rồi.”
Ruth hỏi: “Có thể liên lạc với nhân viên trên phi thuyền nhờ bọn họ coi chừng con tinh tinh kia được không, đợi đến lúc chúng tôi đến. Phi thuyền tiếp theo đến Raya tinh xuất phát khi nào?”
“Tám mươi phút sau.”
Raya tinh không phổ biến như Thủ Đô tinh, khoảng cách thời gian giữa các chuyến hơi lâu, nhưng muốn nhanh cũng được, chỉ cần chuyển tàu thôi.
“Đại nhân, tôi sẽ đi mua vé tàu, ngài đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Neville nhìn thật kỹ bóng lưng Lục Thu trong video, nhìn gương mặt vừa sợ hãi bối rối vừa tuyệt vọng trên mặt cô. Cứ nghĩ đến cảm nhận của Lục Thu trong hoàn cảnh này, hắn đã phẫn nộ khó chịu đến sắp ngạt thở. Lục Thu ghét nhất là trên người bị mọc lông, lần trước chỉ bị hắn quét ít thuốc trên cánh tay thôi mà cô đã giận rất lâu rồi, còn tự cầm dao cạo nữa. Nếu hắn có thể phát hiện cô sớm hơn thì tốt rồi.
Mà Lục Thu lúc này lại không lên phi thuyền đến Raya tinh như bọn hắn nghĩ. Giữa mỗi lối đi đều có hàng rào phòng vệ ngăn cách, khe hở giữa chúng đối với phần lớn động vật đều rất hẹp, không thể chen qua được, nhưng hình thể Lục Thu nhỏ, chỉ một khoảng ấy cũng có thể lách vào. Khi cô đang chạy vào cổng, sợ bị đuổi theo, cô trực tiếp ngoặt một cái, chen vào lối bên cạnh. Bên trái là lối vào phi thuyền đến Cự Nham tinh, cũng sắp khởi hành, chỉ chậm hơn phi thuyền đến Raya tinh mấy phút. Lúc ấy đang có một con thú lớn chạy nhanh lên phi thuyền, đó là một con lạc đà trông rất lo lắng. Hình như nó rất gấp, chạy rất nhanh, còn hơi lảo đảo. Trên lưng nó còn có một cái bọc, nói đúng hơn là một cái lồng lớn. Cái lồng hơn ba mét, hai phần ba thể tích là cát dày, còn có một ít loài thực vật. Bên trong có một con cáo đang lăn qua lăn lại. Đó là cáo sa mạc, còn gọi là cáo Fennec.
Ban đêm là thời gian hoạt động của cáo, chiếc lồng được khóa không chặt lắm, bị con cáo kéo hờ cửa ra, cái tai thật dài hé ra khỏi cửa. Cửa lồng mở không rộng lắm, nhưng đối với Lục Thu thì chỉ là chuyện nhỏ, cô có thể chui vào dễ dàng. Đang lúc bối rối, sợ sẽ bị đuổi kịp, cô lăn mình một cái nhảy vào lồng, thuận tay đóng cửa lồng lại. Con cáo bị cô làm giật mình, vụt một cái chui xuống cát vào hang.
Lạc đà phát hiện động tĩnh trong lồng, nhưng nhân viên phi thuyền đang giục nó, nó không có thời gian xem xét, vội vã lên phi thuyền. Lục Thu lo lắng co người ôm chân, che miệng không dám phát ra tiếng động nào. Vì hình thể động vật không đồng nhất nên để tiện cho các loài, chỗ ngồi của phi thuyền cũng phân chia dựa theo hình thể, động vật cỡ lớn như lạc đà sẽ ngồi khoang phía sau. Nó thuận lợn vượt qua cửa kiểm tra, mới vừa ổn định chỗ ngồi chưa được bao lâu thì phi thuyền đã xuất phát.
Lục Thu khẩn trương lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc nghe thấy tiếng thông báo phi thuyền chuẩn bị xuất phát thì mới thở phào một hơi. Dường như phát hiện vị khách không mời mà đến này không có uy hiếp gì, con cáo sa mạc lặng lẽ ra khỏi động, đôi tai to nhô ra thăm dò, hai cái tai này thật lớn, khiến Lục Thu liên tưởng đến con chuột nhảy lần trước.
Kế đến tai là một đôi mắt tò mò lộ ra nhìn Lục Thu. Cáo sa mạc là loài có hình thể nhỏ nhất trong các loài cáo. Cáo ở thế giới này rất lớn, Lục Thu từng nhìn thấy có những con cáo cao hơn bốn mét trong thành, nhưng con này thì chẳng lớn hơn cô là bao. Vừa quan sát cô, hai móng vuốt trăng trắng của nó còn cầm một cái rễ củ gặm răng rắc, hai lỗ tai lớn khẽ động đậy, vô cùng đáng yêu. Tâm tình Lục Thu thả lỏng hơn nhiều, cô lẳng lặng phất phất tay với con cáo. Kết quả, con cáo sụt một cái lại chui về hang. Lục Thu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, là cô hù nó rồi.
Hạt cát rất mềm, ngồi trong góc thế này khiến cô có cảm giác như về lại căn phòng nhỏ vậy, rất an lòng. Con lạc đà bên ngoài vừa ngồi xuống đã mở quang não ra xử lý công chuyện, không hề có chút ý nghĩ muốn mở lồng ra xem thử. Cuối cùng Lục Thu cũng có thời gian suy nghĩ lại tình cảnh của mình lúc này. Quang não vẫn trống rỗng như trước, giờ trên cổ tay cô chỉ có một cái quang não giả mà bọn bắt bóc kia đặt vào, không có chức năng nhắn tin, cũng không thể lên mạng. Nói là quang não giả cũng không đúng, đây là một loại quang não di động, có thể ngụy trang giống thật, đủ để ứng phó các loại kiểm tra bình thường. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà đám động vật kia có thể tránh né truy đuổi. Nhưng lần này bọn chúng đá phải tấm sắt rồi, trời xui đất khiến thế nào cũng bị bắt được.
Lục Thu thả lỏng bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt ra, chiếc nhẫn được cô giữ cẩn thận nằm gọn trong lòng bàn tay. Giờ cả năm ngón tay của cô đều mọc đầy lông, không thể đeo nhẫn được. Sợi dây chuyền gắn vuốt mèo Neville tặng cô đã bị ném đi rồi, đó là vũ khí, bọn chúng không thể để cô giữ lại được. Nhưng nhẫn thì không có gì cả, dưới sự cầu khẩn của Lục Thu, heo mini đã mềm lòng lén để lại giúp cô. Lục Thu nhìn chiếc nhẫn vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô chạy thoát rồi, nhưng lại cách Neville càng ngày càng xa. Cũng không biết phi thuyền này đi đến đâu. Cẩn thận đeo chiếc nhẫn trên ngón út, Lục Thu ngắm nhìn chiếc nhẫn, lại hồi tưởng đến khoảnh khắc đeo nó lên. Khi đó cô nào nghĩ đến bọn họ lại tách nhau ra nhanh như vậy chứ. Cô vòng hai tay ôm lấy mình, tưởng tượng đến cảm giác được Neville ôm.
Neville...
Neville...
Lục Thu không biết mình lại có thể nhớ hắn đến như vậy.
Phi thuyền khởi động, lại có một thông báo mới.
“Phi thuyền số hiệu LJ357 xuất phát từ Riva tinh đến Cự Nham tinh đang tiến vào đường bay cao tốc. Nếu trên đường quý khách có nhu cầu hoặc bất tiện gì, xin hãy gọi nhân viên phục vụ. Chúng quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Lục Thu còn tưởng mình đã nghe lầm.
Cự Nham tinh, phi thuyền này đến Cự Nham tinh!
Cô chỉ hoảng hốt chạy bừa một hướng thôi, không ngờ lại may mắn đến vậy. Lần này thì tốt rồi, chỉ cần có thể đến Cự Nham tinh thì có thể liên lạc với Neville rồi. Lục Thu sung sướng bật cười, cô lau mặt, đợi thêm mấy tiếng nữa thôi, hy vọng trong thời gian này Neville có thể bình tĩnh, đừng quá sốt ruột.
Khi phi thuyền đang bình lên đường thì Neville cũng đã bước lên phi thuyền tiến về Raya tinh. Đây là phi thuyền riêng, cũng là một chiếc phi thuyền riêng nhanh nhất trong cảng vũ trụ, giá thuê một lần vô cùng đắt đỏ, nhưng Neville không thèm để ý số tiền này.
Ruth không đi cùng Neville, ông còn phải đợi kết quả thẩm vấn của đám bắt cóc kia. Con ưng không thừa nhận chuyện bắt cóc Lục Thu, chỉ giữ im lặng. Loại nghề nghiệp này của bọn hắn tội ác quá nhiều, một khi mở miệng chỉ có tội chết. Lúc trước heo mini lén tha cho Lục Thu cũng đã đầy sự áy náy và chột dạ trong lòng, cô ta không dám mở miệng nói gì cả, chỉ trầm mặc theo. Ruth giao chứng cứ thu thập được cho cảnh sát, những bằng chứng này đã chứng minh rõ ràng tất cả. Lục Thu bị một con chim cắt lớn bắt đi, mà con chim cắt này lại quen biết với con ưng cầm đầu kia, quan hệ lại vô cùng tốt nữa. Gần đây bọn chúng đã gặp nhau mấy lần, rất có thể là đồng bọn. Cảnh sát đã ra lệnh truy nã con chim cắt, dù con ưng có khai hay không thì hắn cũng là nghi phạm số một, phải bị thẩm vấn.
Vấn đề này không lớn, điều khiến Ruth đau đầu là một tin khác. Bốn mươi phút sau khi Lục Thu biến mất, trên phi thuyền đến Raya tunh truyền đến tin tức. Không có con tinh tinh đen nào cả, bọn họ đã tìm trên khắp phi thuyền, cả tầng cao nhất, phòng tắm, thậm chí cả kho hàng hẻo lánh ở tầng thấp nhất cũng không tìm được. Nếu Lục Thu không lên phi thuyền đến Raya tinh, chẳng lẽ cô còn ở cảng vũ trụ? Ruth lo lắng liên lạc với đội tuần tra vũ trụ tìm thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có, camera giám sát cũng không ghi lại được gì. Lục Thu cứ như tiêu biến giữa không trung vậy. Nhưng trước đó camera đã quay lại rõ ràng cô áy đã chạy vọt vào một lối cửa mà, không thể nào lại biến mất vậy được. Ngoài cổng có một góc chết camera, nhưng góc này rất nhỏ, muốn giấu mọt động vật cũng khó. Nhưng Lục Thu không có ở đây, cứ như gặp quỷ vậy. Ruth gấp đến độ nhịn không được bắt đầu túm chặt lông. Vầy thì làm sao mà báo cáo cho Neville chứ!
Từ khi lên phi thuyền Neville vẫn không nói lời nào, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lùng chết chóc. Hắn mở quang não ra, hình chiếu lập thể của Lục Thu lơ lửng trước mặt, đó là hình ảnh trong khung bạn bè trên không gian cá nhân, di động được. Lục Thu trong hình chiếu nằm nghiêng người từ từ nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, lúc ngủ cô khẽ cử động, có ngáy một tiếng, có xoay người, đá chăn. Tóc dài rũ xuống mặt, cô vô thức đưa tay đẩy ra, thậm chí còn nói mớ.
Modes kinh hãi đứng bên cạnh nói gì đó với Neville, nhưng mặc kệ cô có nói gì thì Neville cũng không đáp lại, hắn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình. Mãi đến khi tin của Ruth truyền đến, Neville vươn vuốt xuyên thủng cái bàn trước mặt. Cái bàn kia làm bằng kim loại, vô cùng rắn chắc, vậy mà lại bị hắn xuyên sống như thế, hai đầu móng vuốt hắn cũng vì vậy mà gãy ngang. Modes nhìn thấy đầu móng hắn rịn ra máu tươi, đỏ rực, vô cùng chói mắt.
“Anh đừng vậy mà, nếu Thu Thu nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng.” Modes khóc nức nở nói, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến biến cố như vậy, cảm thụ được cảm giác bạn tốt của mình bị bắt đi mà mình chỉ có thể bất lực chờ đợi. Lúc này dù có thân phận quyền thế đến đâu thì cũng không có cách nào để Lục Thu xuất hiện được. Modes vô cùng đau buồn.
“Thu.” Neville ngâm khẽ, cái tên ấy nghẹn trong cuống họng, thế nào cũng không nỡ gọi.
“Quay về địa điểm xuất phát, về cảng vũ trụ Riva tinh.” Hắn hạ lệnh, rồi gửi mệnh cho Ruth: “Tiếp tục tra. Không thể nào có chuyện đột nhiên biến mất được, ta không tin cô ấy lại biến mất như vậy được.”
Nói vậy, nhưng khi nghe tháy Lục Thu đột nhiên biến mất, Neville lại nghĩ đến lai lịch của Lục Thu. Bọn họ đã tra xét lâu như vậy rồi, thậm chí còn mở rộng phạm vi lên cả tinh cầu, nhưng cũng không thể tìm được vết tích nào trước khi cô xuất hiện tại rừng rậm Trụy Tinh. Cứ như được biến ra từ hư không vậy, hoặc đến từ một thế giới khác. Cô đã rời khỏi đây rồi sao, trở về thế giới của cô rồi sao?
Neville không dám nghĩ nữa, càng nghĩ nhiều thì hắn càng tuyệt vọng hơn. Ngay cả cô ấy cũng không cần mình rồi sao?
Lục Thu không nghĩ nhiều như Neville, cô chỉ hơi xoắn xuýt một tí. Giờ cô nên tìm cơ hội ra ngoài hay là chờ phi thuyền dừng lại ở Cự Nham tinh rồi mới ra đây? Đến giờ cô vẫn còn nhớ kỹ những lời Neville hù dọa Modes, có rất nhiều kẻ buôn thú, có những kẻ còn ra tay với động vật khai trí, coi bọn chúng như sủng vật bán cho kẻ khác. Động vật bị bắt đi đó thì có kết cục gì, nhất định càng đáng sợ hơn lần này gấp trăm lần.
Động vật là đối tượng bị nhắm đến phải phù hợp những điều kiện sau. Nhỏ yếu, độc thân, không có sức phản kháng, không có chi viện. Còn một điều kiện tất yếu nữa là phải đẹp mắt, cô không biết giờ mình có được coi là đẹp không, quanh đây không có gương, nhưng cả người cô toàn lông thế này không chừng cũng có động vật thích. Cô giờ gần như phù hợp đến hoàn mỹ với đối tượng mục tiêu của đám tội phạm.
Cự Nham tinh là tinh cầu nguyên thủy được công nhận là dã man nhất toàn bộ Đế Quốc đó, động vật ở đây không có quá nhiều quy củ trói buộc. Nếu không thì Burren cũng đâu dám coi lãnh địa của mình thành bãi săn nhiều năm như vậy. Khó khăn lắm mới trốn được, Lục Thu bây giờ cứ như chim sợ cành cong, cô không dám liều. Không phải lần nào cũng thành công được, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì khi đang được an toàn, cô không dám tùy tiện hành động. Cô còn muốn gặp lại Neville nữa, nếu cô bước sai dù chỉ một bước, có thể vĩnh viễn cô cũng không thể gặp lại Neville được nữa.
Lục Thu ngơ ngác nhìn bãi cát trước mặt, tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy gần đó hình như có hai động vật đang nói chuyện, không đoán ra là loài gì, nhưng cũng chả phải loại lương thiện gì đâu.
“... Ta thấy món ngon nhất vẫn là con non, dù con thành niên rồi sẽ no hơn nhưng con non vẫn ngon hơn, thịt mềm, dù ăn sống hay nấu chín cũng ngon hết.”
“Đúng vậy, da cũng mềm nữa, không cần lột.”
“Nói mới nhớ, lúc trước ta từng tình cờ ăn được một con khỉ, thịt hơi ít nhưng xương nhai cũng không tệ, rất giòn.”
“Ta không thích ăn khỉ, nhưng óc khỉ lại không tồi.”
“Mi có xem Livestream không? Con khỉ không lông của Neville trông rất thông minh đó, cũng không biết óc của khỉ thông minh như vậy vị thế nào, đầu nó hình như lớn tròn hơn khỉ con bình thường nữa, chắc là nếp nhăn cũng nhiều lắm đây.”
“Suỵt, im lặng, mấy lời này mà mi cũng dám nói, cẩn thận bị đày ra hoang tinh đào quặng.”
“Nói có tí thì sao, dù sao cũng đâu ai biết.”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, rồi dần nghe không rõ nữa.
Lục Thu run lẩy bẩy, nhịn không được ôm chặt bản thân. Không, não cô không ăn được đâu, không có gì để ăn hết! Lúc trước ở cùng Neville cô đã từng nghe những lời tàn bạo như thế bao giờ đâu. Nhưng với động vật mà nói thì đó quả là thực đơn thường ngày của chúng, không thể chỉ trích. Ý nghĩ chạy đi gì cũng bỏ hết rồi. Đáng sợ quá!
Đường từ Cự Nham tinh đến Riva tinh rất lau, nhưng thời gian trở về lại nhanh hơn không ít, thời gian này lưu lượng di chuyển lớn, nhất định phải tăng đường bay. Lục Thu chống đỡ một hồi lâu rồi mơ mơ màng màng dựa vào vách tường ngủ thiếp đi, nhưng cũng ngủ không sâu, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh. Động vật về đêm hơi ầm ĩ, bên ngoài có tiếng ồn ào, không biết đang nói gì. Một đêm chậm rãi trôi đi, tinh cầu đáp đã gần ngay trước mắt. Nhìn phi thuyền lái về hướng nhà, trong lòng Lục Thu dấy lên tia hy vọng, cầu nguyện sẽ đến thật nhanh.
____________________
Neville quay về cảng vũ trụ một lần nữa. Ruth canh giữ trong phòng quan sát liên tục xem đi xem lại camera. Sau khi nhận được xác nhận của phi thuyền đến Raya tinh, bọn họ chuyển hướng sang lối vào phi thuyền đến Cự Nham tinh bên trái.
“Có thể là đã chạy xuyên qua lan can hay không, với hình thể của cô ấy thì lách qua khe hở không thành vấn đề gì. Vì vậy, rất có thể cô ấy đã lên phi thuyền đến Cự Nham tinh rồi.”
Suy đoán này giống như đèn dẫn đường, mở ra lối nghĩ mới của tất cả động vật ở đây.
“Đúng rồi, khả năng này vô cùng lớn. Tôi sẽ liên hệ với phi thuyền đến Cự Nham tinh ngay.”
Nhận được tin, phi thuyền đến Cự Nham tinh cũng bắt đầu tiến hành kiểm tra, lần kiểm tra này càng tỉ mỉ hơn, ngay cả chỗ khuấ dưới ghế, sau rèm cửa cũng tra xét hết một lần, kiểm tra đến hơn một giờ. Nhưng đã khiến tất cả thất vọng, vẫn không có. Đúng là có mấy con tinh tinh, nhưng không có con nào nhỏ như Lục Thu, tướng mạo cũng không hợp với miêu tả. Nhân viên đã tra xét lại thân phận của hành khách một lần nữa, đều không có bất cứ vấn đề gì. Việc điều tra lại lâm vào cục diện bế tắc một lần nữa. Ngay cả cục cảnh sát cũng nhức đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được tình huống quỷ dị như vậy. Chẳng lẽ là biến mất rồi?
Từ khi quay về, Neville chỉ an vị nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, không hề nhúc nhích. Càng nhìn hắn càng bình tĩnh, đôi mắt đỏ như máu, ngoại trừ Ruth và Modes thì không có bất kỳ động vật nào dám đến gần hắn.
“Tua chậm đoạn này lại.”
Xem đi xem lại một hồi, hắn chỉ vào đoạn phim lúc Lục Thu biến mất, khi đó có mấy động vật đi ra từ cửa phi thuyền đến Cự Nham tinh.
“Mấy con này che camera.”
Hình thể chúng quá lớn, che mất camera cũng là chuyện thường, dù có đặt camera ở khắp nơi thì cũng thường xuyên bị che mất.
Neville nhìn chằm chằm bao lớn bao nhỏ mấy động vật khác đeo trên người.
“Trong túi, điều tra trong túi.”
Tra phi thuyền thì không có vấn đề, nhưng nết xét hành lý thì phải có lệnh tra xét, cần phải xin lệnh. Ruth nhanh chóng kéo cảnh sát đi xin lệnh gấp.
Neville siết chặt vết thương trên móng vuốt, máu tươi chảy ra một lần nữa, cơn đau khiến hắn bảo trì sự tỉnh táo. Hắn không chờ nữa mà lên phi thuyền, thẳng tiến đến Cự Nham tinh. Lần này sẽ không bỏ lỡ cô nữa.
____________________
Trên phi thuyền, Lục Thu mơ hồ giật mình tỉnh lại. Lần này là bị con cáo sa mạc kia đánh thức, nó đang quơ một củ khoai còn nguyên rễ đập đập. Nhìn thấy Lục Thu tỉnh lại, nó rụt đầu lại tránh, chỉ đưa đôi tai dài trộm dò xét, trông có vẻ hưng phấn lắm.
Lục Thu dở khóc dở cười. Còn chưa kịp đẩy rễ ra nhìn thử thì đã phát hiện chiếc lồng lắc lư, cô trộm đẩy ra một khe hở nhìn thử, hóa ra lạc đà đang đứng dậy đi ra ngoài. Hình như phi thuyền đã đén Cự Nham tinh, còn nhanh hơn lúc đi mấy tiếng.
Lạc đà gạt đám động vật khác ra, đi nhanh đến cửa dưới đáy khoang. Nhân viên phục vụ hỏi: “Phi thuyền còn chưa hạ cánh, ngài chắc chắn muốn rời phi thuyền lúc này sao?”
“Đúng vậy, bạn đời của ta sắp sinh, ta phải nhanh chóng quay về. Đợi hạ cánh thì không kịp rồi.”
“Vậy xin chúc mừng ngài, xin ngài hãy chú ý an toàn.”
Lạc đà mặc vào một bộ trang bị lớn, cửa khoang mở ra, hắn nhảy ngay xuống. Lục Thu thầm mắng hỏng bét, bật dậy. Sao lại không đi tiếp chứ? Không đợi phi thuyền hạ cánh rồi đi cũng được hả? Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn phi thuyền cách mình ngày càng xa, mà phía dưới lại là một biển sa mạc mênh mông bát ngát. Lạc đà mở dù ra, tầm mười phút sau, nó đã an toàn hạ cánh xuống sa mạc. Cáo sa mạc hình như ngửi được mùi quen thuộc, hưng phấn phá tan cửa lồng, đột nhiên vọt ra ngoài. Chiếc lồng bị nghiêng, Lục Thu cũng rơi ra.
Lạc đà thu dù nhảy lại, không nhìn thấy cô bị rơi đằng sau, nó đứng dậy không thấy con cáo sa mạc đuổi theo thì lo lắng giục: “Đậu Đậu, mau quay lại, chúng ta phải về nhà.”
Lục Thu nằm rạp trên mặt đất: “...???”
Nè, quay đầu lại coi tui còn ở đây nè!
_______________________
Cáo sa mạc là loài cáo hoạt động về đêm, sống ở sa mạc, có đôi tai lớn.