CHƯƠNG 7
” Lạc, vẫn là tìm không thấy?”
” Đáng chết! Rõ ràng chính là tại con sông này, tại sao lại chẳng thấy đâu?” Nam tử tên là Lạc hung hăng đánh một quyền vào thân cây, thiếu chút nữa làm cho Bạch Dạ cùng cá nhỏ bị rơi xuống dưới. Cũng may là Bạch Dạ có bộ móng vuốt lợi hại, liền nhanh tay chụp móng vuốt vào thân cây mới giữ cho cả hai không phải ngã xuống.
” Chẳng lẽ là nghe được tiếng gió bỏ chạy?”
Lạc cúi đầu nghĩ ngợi, đột nhiên lại hướng về phía nam nhân tóc hồng, chậm rãi nói:” Không có khả năng đó đâu, Diệt! Ngươi cũng biết Vương làm việc vô cùng cẩn trọng, luôn luôn sẽ không để lộ tiếng gió, sao có chuyện bại lộ.”
Vừa nghe xong kết luận của Lạc, Diệt không khỏi trừng lớn hai mắt, có chút lo lắng:” Thế thì…làm sao bẩm báo với Vương?”.
Gương mặt tuấn tú của Lạc nở một nụ cười tà mị “Ha hả…vô phương, dù sao hắn vẫn chạy không thoát khỏi tay của Vương.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi về bẩm báo trước đã.” Diệt gật đầu đáp ứng.
Hai người liền như vậy biến mất.
Bình thường Ma tộc sẽ không dễ dàng hiện thân, sao hôm nay lại xuất hiện cùng lúc hai người? Hơn nữa có lẽ là Ma tộc cấp cao. May mắn là chỉ có hai người, nếu bị phát hiện, với công lực của mình, Bạch Dạ nghĩ có lẽ cũng có thể thắng thế một ít.
Chính là…bọn họ đến con sông này là muốn tìm cái gì?
Vua của Ma tộc làm việc gì lại lo bại lộ?
Ai là người chạy không thoát khỏi tay của vua Ma tộc?
Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu của Bạch Dạ nhưng rất nhanh bị cá nhỏ đang ngụ trong lòng ngực đánh gảy.
“Đừng chạm vào cái đuôi của ta!” Bạch Dạ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
Tinh thần Bạch Dạ trong một lúc đều đặt vào tình hình đặc biệt lúc nãy nên vô ý mà để lộ ra đôi tai và cái đuôi…
”A!?” Cá nhỏ không cam lòng vươn tay tới muốn bắt lấy cái đuôi vừa vuột ra khỏi tay hắn:” Chính là cái đuôi của ngươi sờ êm tay lắm a…ngươi cho ta sờ thêm một lát nữa thôi…”
” Thật là!” Bạch Dạ có chút tức giận. Chính mình bởi vì chuyện bọn Ma tộc mà khẩn trương lo lắng, thế mà cá nhỏ này lại chẳng có chút cảnh giác còn không biết sống chết đi trêu đùa với cái đuôi của hắn.
Đối với miêu yêu mà nói, ngoại trừ bản thân mình và người thân nhất ra thì cái đuôi là không thể để cho người khác chạm vào. Cái đuôi của Bạch Dạ từ trước đến nay ngoại trừ hắn ra thì ngay cả người thân nhất là mẫu thân cũng chưa chạm qua một chút, sao mà có thể để cho con tiểu bổn ngư này bắt lấy cái đuôi của hắn mà vui đùa chứ?
” Ha ha…… so với ta còn nhuyễn hơn a…… còn có lông, thật thoải mái……”. Cá nhỏ còn tươi cười thật nghịch ngợm, dùng tay kia sờ sờ cái đuôi của chính mình rồi so sánh với cái đuôi của Bạch Dạ. Tiếp theo hắn còn thực tự nhiên đem cái đuôi mềm mại của Bạch Dạ cọ xát mặt mình.
Bạch Dạ sắc mặt càng ngày càng khó coi……