CHƯƠNG 8
” Nếu không buông ra, ta sẽ không ăn ngươi !”
Một câu uy hiếp quả thật rất hiểu quả. Bàn tay đang bắt lấy cái đuôi của Bạch Dạ lập tức buông ra ngay.
Cá nhỏ nhìn cái đuôi của Bạch Dạ đầy luyến tiếc, như vừa mất mác một cái gì đó. Nhưng Bạch Dạ cũng không vì đó mà tỏ vẻ muốn an ủi hắn, gương mặt lãnh đạm.
“Đi thôi”. Bạch Dạ ôm cá nhỏ từ trên cây phóng nhanh xuống đất, sau đó liền buông hắn ra.
“Ân.” Nhất thời mất đi cảm giác ấm áp, cá nhỏ lại cảm thấy thêm một lần mất mác, trả lời giọng yếu xìu.
Rất kỳ quái, trước đây cho dù khoả thân (nửa thân trên thui) trong không khí vẫn không cảm thấy lạnh, nhưng không biết vì lý do gì mà hiện tại lại cảm thấy lạnh thế này?
Cá nhỏ không hiểu bất giác hai tay ôm lấy thân thể.
“Lạnh à?” Bạch Dạ quay đầu lại hỏi.
Cá nhỏ lắc đầu.
”Vậy thì đi thôi.” Bạch Dạ nói xong liền quay đầu đi tiếp, không một lần quay lại nhìn cá nhỏ. Hắn cứ việc mặc kệ cá nhỏ trượt theo, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Mình với hắn rời nhau cũng tốt, miêu với ngư…làm sao có thể ở cùng với nhau?
Huống chi nếu hắn đi cùng với mình về “Bạch sa” mà gặp phải Bạch Thước, với cá tính của Bạch Thước thì khi không có mình, thế nào cá nhỏ cũng sẽ bị Bạch Thước ăn mất thôi. Bạch Dạ cũng không hy vọng cá nhỏ khả ái đáng yêu như thế này bị ăn luôn.
Thế nhưng nếu mặc kệ hắn…vạn nhất bị người khác phát hiện cá nhỏ hội lưu bảo thạch nước mắt thì chẳng phải lại càng nguy hiểm hơn sao?
Hắn từng nghe mẫu thân từng nói qua về truyền thuyết “Tàn Tâm”.
Tàn Tâm là ngư tinh đẹp nhất, thuần khiết nhất trong tộc. Bởi vì hắn quá thiện lương mà làm cho mình rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Ngày đó, hắn cứu một nam tử suýt bị chết đuối, tiếp theo lại bị nam tử này mê hoặc. Sau thời gian dài ở chung, hắn mới phát giác là bản thân đã yêu nam tử đó thật say đắm.
Dù biết rằng mình là một nam nhân, lại là con ngư tinh, nên tình yêu này sẽ không có khả năng đơm hoa kết trái, nhưng hắn vẫn đối với nam nhân kia một lòng một dạ. Tuy rằng cách đất liền ngàn trùng hải lý, hắn vẫn muốn đến nơi người hắn yêu đang sinh sống.
Vậy là Tàn Tâm bắt đầu lâm vào địa ngục.
Đau quá……
Vì quá yêu nam nhân ấy, dù thân thể nguyên bản đã rất suy yếu, hắn cũng rời biển, miễn cưỡng chính mình thích ứng với cuộc sống trên mặt đất. Ngày đầu tiên trượt trên mặt đất, cái đuôi của hắn bị đá vụn cắt phải, đau đớn làm cho hắn nhịn không được mà rơi nước mắt.
Không phải là hắn thích khóc, hắn cũng không nghĩ là sẽ khóc nhưng nước mắt cứ như vậy không ngừng rơi ra. Những giọt nước mắt rớt xuống đất lại hoá thành bảo thạch đầy màu sắc.
” Tâm, ta cần tiền.”
” Tâm, ngươi chẳng phải có rất nhiều bảo thạch sao?”
” Ta còn muốn nhiều một chút, được không?”
Tàn Tâm đối với nam nhân tình thâm một dạ nên liền đáp ứng những gì hắn đòi hỏi. Hắn lén dùng lưỡi dao sắc bén rạch vào cánh tay, bức chính mình rơi lệ. Vì là ngư tinh nên vừa ra khỏi mặt nước liền không thể nói chuyện được, do đó mà dù rất đau đớn cũng không có rên rỉ. Hắn mừng vì điều đó. Hắn là sợ nam nhân kia lo lắng.
Máu tươi tuôn ra so với nước mắt còn nhiều hơn. Nhưng hắn chẳng lo lắng vì hắn nghĩ phải cùng với người yêu vượt qua khó khăn trước mắt.
” Lại thua rồi! Đáng giận!”
Nghĩa? Hắn làm gì vậy?
Hắn chẳng phải là muốn lấy bảo thạch đi trợ giúp cho người nghèo sao? Sao lại…
“Nghĩa, sao ngươi lại giấu riêng cho mình một mỹ nhân ngư như thế? Như thế nào lại không đem ra cho các huynh đệ cùng chia xẻ hả?”
Nghĩa…Ngươi từ khi nào lại biến thành như vậy?
” Hắn cho các ngươi, các ngươi đừng tới tìm ta nữa!”
” Hảo!”
Nghĩa?! Không cần đem ta đưa cho bọn người đó!
“Tại sao mỹ nhân ngư lại không nói nhỉ?”
”Hắn khóc kìa, a, nguyên lai bảo thạch của A Nghĩa có được là nhờ nước mắt đây!”
“A, A Nghĩa mà biết nhất định sau này sẽ rất hối hận!”
“Này, tên tiện nhân! Mau mau khóc ra cho lão tử!”
” Hắn mù?!”
” Thiết ~ ném!”