Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 3: Chương 3




Sáng hôm sau, thời tiết trong lành, hai ngày mưa liên tiếp cuối cùng cũng chịu tạnh. Trên mặt đường xi-măng thỉnh thoảng lại có một vũng nước mưa đọng lại, bốn trảo thịt mềm mại bước qua, ảnh ngược hiện lên trong vũng nước một cái đuôi lắc lắc dưới ánh dương rực rỡ.

Tử Hữu tỉnh dậy từ sớm, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình đang ở trong một giấc mộng đẹp. Sau đó nhận ra mình vẫn còn ở trong ngôi nhà bày trí nghệ thuật kia, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vi diệu.

Ngày hôm nay, nó sẽ thoát khỏi một kiếp con vật… A di đà phật… Amen…

Buổi sáng mùa hè, cho dù mới chỉ là 8 9 giờ, dương quang cũng đã thập phần chói chang. Thương nhân bắt đầu mở cửa kinh doanh, trên đường lớn lanh canh tiếng chuông xe đạp của đám sinh viên. Không một ai chú ý lúc nàò thì trên đường lớn đã xuất hiện hai con mèo thong dong bước. Thực ra là trên đường, mèo hoang lúc nào chẳng có, mọi người đã sớm quen, chỉ có những đứa nhỏ được mẹ nắm tay dắt đến nhà trẻ là còn thíchthú hướng về phía Tử Hữu nháy mắt vẫy tay.

Tử Hữu hồi tưởng lại chuyện trước đây một lần gặp phải đám tiểu quỷ, trong người không rét mà run, vội vàng tăng nhanh cước bộ, đuổi theo con hắc miêu đang thản nhiên đi phía trước.

K, là tên gọi con hắc miêu kia.

Tử Hữu cẩn cẩn dực dực đi theo phía sau K, vài lần muốn mở miệng ra nói chuyện, lại nghĩ tới bộ dáng lạnh nhạt của người kia, những điều muốn nói ra đều nuốt trở về.

Đi đến một ngã tư lớn, dòng người hối hả băng qua đường sau tín hiệu đèn xanh, thanh âm ồn ào lai tạp, còi xe inh ỏi. Bên trái là một người đàn ông vừa đi vừa nghe điện thoại, bên phải là một người phụ nữ đi giày cao gót thanh thúy bước. Một buổi sáng rất đỗi bình thường. Quầy hàng bán điểm tâm bị vây quanh bởi một đám sinh viên. Đám nữ sinh còn đang rôm rả trò chuyện về bộ phim truyền hình nào đó mới chiếu tối hôm qua, đám nam sinh một thân sơ mi trắng, cà vạt cầm trên tay, hai nút để mở, để lộ ra những đường cong tuổi trẻ tươi mới, trên mặt tràn đầy tự tin cười tỏa nắng, có người còn hướng phía bạn bè đùa giỡn, sau đó nhìn thấy đám nữ sinh liền huýt gió trêu ghẹo, khiến đám nữ sinh tỏ ra bất mãn mới tạm hài lòng.

Rẽ trái đi qua một cửa hàng bán phở.

Rẽ phải đi qua một cửa hàng hoa mới mở.

Sau đó rẽ phải, đi qua khỏi một bệnh viện thú cưng, liền thấy một sườn núi nhỏ.Gần đó có một lão nhân đang tản bộ, vận y phục màu đỏ, một bên tay đeo cái túi nhỏ, vừa khéo chứa đủ một cái radio đang phát thanh bản tin sáng. Nhảy lên một bậc đá thạch anh đi tới, vòng qua mặt trên của tiểu công viên, Tử Hữu ngoài ý muốn phát hiện ra nơi này phong cảnh thật đẹp. Nhìn qua lan can bằng sắt, hơn phân nửa phong cảnh thành thị với những tòa nhà cao tầng sừng sững thu vào tầm mắt. Ánh dương soi trên cửa sổ những căn hộ của tòa chung cư cũ kĩ gần đấy, nhìn thấy cả mấy giỏ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày bày biện, khung cảnh phảng phất như người ta đã sống ở đó rất lâu năm.

“Đến đây”.

K đã đi được một quãng xa, quay đầu nhìn lại, liền thấy tiểu miêu gầy gò đứng trước lan can đang ngơ ngác nhìn ra xa xa.

“Nga!”. Tử Hữu hoàn hồn, nhìn thoáng qua cảnh đẹp trước mắt lần nữa mới quay đầu lại. Sắc nắng hiện lên trong con ngươi rực rỡ, lông mao như khoác lên chiếc áo màu hoàng kim lấp lánh.

K im lặng xoay người đi tiếp, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên một đài phun nước, rồi vòng qua phía sau một ghế gỗ dài đặt gần đó, cuối cùng dừng lại. Tử Hữu đuổi theo bắt kịp, lại cảm khái đường đi thật xa thật xa. Đâu đó truyền đến tiếng chuông lanh lanh.

Giống như bánh xe số phận bắt đầu chuyển bánh, Tử Hữu đột nhiên thấy khẩn trương trong lòng.

“Thổ thần”.

K ngồi xổm phía sau ghế dỗ, hướng về một bụi cỏ kêu một cái, sau đó ngồi im không nhúc nhích. Tử Hữu tỉ mỉ nhìn, liền phát hiện một ngôi đền nhỏ nằm khuất trong bụi cỏ, mái đền bằng đá, có lẽ nguyên bản mang sắc đỏ, hiện tại đã phai màu không ít.

Tử Hữu hiếu kì đến gần, khịt khịt mũi ngửi xung quanh ngôi đền.

“Này là hài tử nhà ai a…”

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên. Tử Hữu bị dọa sợ, vội vội vàng vàng thối lui, loạng choạng ngã phịch xuống mặt cỏ, không khỏi thê thảm kêu meo một tiếng, khiến K ném sang một tia mắt lạnh.

“……”

Tử Hữu ủy khuất lấy đuôi che mông nhỏ, ô ô ô, đến cả cỏ cây cũng khi dễ mèo con sao?

“Thổ thần, biệt lai vô dạng”. K chuyển đầu nhìn làn khói trắng bốc lên từ trong tiểu miếu. Lát sau, từ trong làn khói biến ra một lão nhân dáng người thấp bé.

“Yêu! Này không phải là tiểu hắc báo sao.” Thổ thần vuốt vuốt chòm râu bạc, nếp nhăn trên má xô lại, để lộ ra nụ cười hiền lành, “Ngươi nói đúng a, lão đầu ta đã lâu rồi không gặp lại ngươi.”

Đang nói, lại nhác thấy Tử Hữu bên cạnh, bèn hỏi: “Này là…”

“Xin chào.”.Tử Hữu ngồi thẳng dậy, có chút khẩn trương nhìn lão đầu, “Tôi là Tử Hữu”.

“Tử Hữu a!” Lão đầu cười cười, “Không tệ không tệ. Là một hảo hài tử.”

Này cũng có thể nhìn ra được?

Tử Hữu trong lòng xôn xao, xoay đầu nhìn K, nhìn thấy trên mặt hắc miêu căn bản nhìn không ra bất cứ điều gì, ẩn ẩn lại có chút dọn người.

“Vẫn như quy tắc cũ”. Lời gọn ý nhiều, K thoải mái phẩy đuôi phía sau, nói xong, cũng không để ý đến hai kẻ còn lại, một đường đi thẳng về lại ghế gỗ, vòng qua đài phun nước, không biết đi đâu.

“……”

Này là sao a? Tử Hữu đột nhiên có cảm giác như mình bị bỏ rơi, vô thức quay đầu lại nhìn lão đầu. Lão đầu tử như đã là thói quen, cẩn thận nhìn Tử Hữu một hồi, sau đó từ phía sau rút ra một mảnh giấy A4.

Tờ giấy từ đâu mà ra nha? Thổ thần cư nhiên cũng dùng giấy A4! Tử Hữu ngơ ngơ ngác ngác nhìn.

“Hài tử! Đến đến!”

Lão đầu một khuôn mặt thản thiên, mở ra mảnh giấy, mặt trên đã viết chi chít văn tự, chỉ nơi đề lạc khoản lại bỏ trống.

Lão đầu ha hả cười, sau đó đột nhiên từ phía sau lôi ra một lọ mực đóng dấu, Tử Hữu tự dưng cảm thấy nhịn không được quay đầu muốn nôn ra.

“Chỉ cần ấn xuống phía dưới này là được rồi sao?”

Tử Hữu quay lại nhìn thổ thần, đôi mắt lão nhân vẫn một bộ dáng tươi cười.

“Đúng a”. Lão đầu gật gù, đưa tờ giấy đến gần hơn một chút, “Mặt trên này viết những điều khoản khế ước, ngươi cũng nên trước tiên nhìn một chút.”

“…” Tử Hữu cúi đầu nhìn một hồi.

Muội ngươi! Văn tự của nhân loại làm sao mà nó hiểu được.

Lão đầu như là biết nó đang nghĩ gì, liền hiền hòa giải thích, “Này mặt trên chính là ghi những chuyện phải tuân thủ, ta đọc cho ngươi nghe?”



Sớm làm như vậy thì có được không!

“Khái khái!”. Lão đầu nghiêm túc đọc một lần, “Điều thứ nhất, không để cho ngươi ngoài biết thân phận thực sự của mình, dĩ nhiên là trừ đi những người có thân phận giống như ngươi.”

“Ân ân”. Tử Hữu gật đầu.

“Điều thứ hai, không biến thân trước mặt con người”

“Điều thứ ba, không gây nguy hại đến an toàn của con người, không có ý đồ phá hoại thế giới con người.”

“Điều thứ tư, kể từ ngày lập khế ước, thường xuyên hướng thổ thần tiến cống.”

“Điều thứ năm, không cùng con người sinh ra ái tình, cũng không cùng con người kết hợp thành đôi”

Lão đầu một bên đọc, một bên hướng Tử Hữu giải thích các điều khoản, chỉ là điều thứ ba không được gây hại đến an toàn của con người, thì có vô số điều khoản nhỏ khác, liệt kê đầy đủ phạm vi những hành vi gây nguy hại đến an toàn của nhân loại, cùng với ý đồ phá hoại cân bằng thế giới loài người.

Tử Hữu mơ hồ nghe lão đầu đọc đến 2 điều lưu ý cuối cùng.

“Chú ý thứ nhất, ngày chủ nhật cuối cùng của mỗi tháng, người kí kết sẽ không biến được thành người.

Chú ý thứ hai, người kí kết trong giai đoạn phát tình, biến thân sẽ không thể kiểm soát.”

Phát…Giai đoạn phát tình?

Tử Hữu động động cái lỗ tai, lão đầu có cần trực tiếp đọc ra như vậy không a…

“Đều minh bạch cả?” Lão đầu buông mảnh giấy A4 ra, đối Tử Hữu một bộ dáng tươi cười.

“Đã minh bạch hết rồi.” Tử Hữu gật đầu, cảm thấy không có gì đáng kể.

“Tốt”. Lão đầu đẩy lọ mực đến trước mặt Tử Hữu, “Đóng dấu”.

Tử Hữu vươn móng vuốt, tại lọ mực nhẹ nhàng nhún xuống một cái, sau đó giơ cước lên, ngay trên khế ước ấn xuống một điểm.

Đột nhiên nó nghĩ đến một việc.

“Cái kia… Thường xuyên hướng thổ thần tiến cống?…”

Trên khuôn mặt lão đầu xuất hiện ý cười nham hiểm, bàn tay đang đặt trên miêu trảo tại lạc khoản lại tăng thêm chút lực.

Ba—–

Dấu ấn miêu trảo định vị rõ ràng trên khế ước, Tử Hữu hóa đá tại chổ, trơ mắt nhìn khế ước phát ra một trận tia sáng ngân sắc, sau đó tiêu thất ngay trên tay thổ thần. Đồng thời, trên hõm chân trước bên phải của nó hiện ra một ấn ký miêu trảo nho nhỏ.

Này là tình huống gì đây?

Đột nhiên Tử Hữu có cảm giác như mình đang bị tính kế.

Ảo giác? Là ảo giác? Là ảo giác! Nhất định là ảo giác.

“Hắc hắc, tiểu tử, nhớ rằng mỗi tháng đều đến đây trình diện, ta sẽ cho ngươi biết ta muốn cái gì. Mà ngươi….”. Lão đầu thay đổi dáng vẻ tươi cười thân thiện, cư nhiên lộ ra một vẻ mặt hèn mọn,“ Mặc kệ là ta nói cái gì, ngươi cũng không được cự tuyệt a!”

……

Muội ngươi! Nó quả nhiên bị tính kế.

“Được rồi! Không cần phải lộ ra cái biểu tình đó a!” Lão đầu liếc nhìn Tử Hữu, thân thủ khẽ đẩy đẩy Tử Hữu, “Ngươi hiện tại đã có thể biến thành người, sao không thử đi?”

“Ân… nga….?”

Tử Hữu nhìn xuống cơ thể, chớp mắt mấy cái, lại nhìn lão đầu, “Biến làm sao nha?”

“Sách”. Lão đầu vò vò lỗ tai, khuôn mặt bày ra vẻ nhẫn nhịn không được, “Ngươi chỉ cần nghĩ muốn biến thân thành người trong đầu là được rồi, tự khắc sẽ biến ra được, biến thành cái gì mà không được.”

Tử Hữu đảo mắt một cái, nghĩ rằng biến thành nữ nhân cũng có thể sao?

Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên “phốc” một tiếng, bốn bề mù mịt. Tử Hữu bị một trận khói dày đặc làm ho khan, mắt nhanh chóng ứa lệ vì cay, thân thủ che mũi, mau mắn dùng tay cùng chân gạt ra.

Ách?

Tử Hữu khựng lại giữa chừng, có chút cảm giác không thích hợp, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải. Tựa hồ như… vài cọng cỏ mềm cọ cọ lòng bàn tay, chân cùng tay lún vào lớp cỏ tươi, trên người cảm giác được rõ ràng tia gió thổi qua…

Một trận gió thổi tới, khói nhẹ tán đi, Tử Hữu lúc này mới nhìn rõ một bàn tay nối liền với cơ thể chạm trên mặt đất, ngón tay trắng dài thanh mảnh, một bàn tay khác vẫn đang bảo trì tư thế tránh khói mà nắm chặt mũi.

Tử Hữu hoảng hốt sờ sờ chạm chạm, sóng mũi cao thẳng, phía trên là vầng trán rộng, phía dưới là hai gò má, còn có khớp hàm, cái cổ…

K đứng phía sau ghế gỗ nhìn sang, thấy hết một cảnh này: một nam nhân toàn thân xích lõa nhưng không chút hổ thẹn ngồi trên thảm cỏ, bộ sáng như trúng xuân dược mà sờ nắn toàn thân.

Lần đầu tiên nhìn Tử Hữu trong bộ dáng con người, cơ thể non mềm ngồi trên bãi cỏ xanh thẫm, thoạt nhìn mềm mại trắng nõn lại có phần hơi trong suốt, cơ thể hơi gầy yếu, xương thẳng bụng phẳng, vai phải còn in hằn ấn ký miêu trảo của khế ước, mái tóc ngắn màu trà, thoạt nhìn có chút nhu nhược ngây thơ. Đôi mắt to có con ngươi long lanh như ngập nước, phản chiếu mồn một bầu trời xanh thẫm trên cao, cư nhiên khiến người ta hồi tưởng về những đồng thoại xa xưa, cái thời bước trên bãi cát liền nhìn thấy mỹ nhân ngư sau bãi đá…

Tử Hữu không biết K đang lặng lẽ quan sát mình, chỉ mải mê chìm đắm trong cảm giác chấn kinh vì sự biến hóa vi diệu. Nó… nó có thể đứng lên được không?

Lại nhớ đến tư thế của nhân loại một chút…

Tử Hữu chống hai tay lên thảm cỏ xanh, run rẩy muốn đứng lên, lúc lấy thế có hơi nhỏm cao mông. Một bộ dạng xích lõa cứ như vậy mà đập vào trong mắt, K nhìn một thân trắng nõn trước mặt đến xuất thần…

Ân… Đột nhiên tưởng tượng đến món đậu hũ Nhật Bản vừa ăn trưa hôm qua…

“Uy tiểu tử!”. Người duy nhất bình thường tại chỗ chính là thổ thần đột nhiên ôm cổ Tử Hữu thấp giọng la lên, “Ngươi điên a! Đây là giữa đám đông! Ngươi lại đang không mặc quần áo. Đây là muốn người ta [ beep] chú ý sao[ beep] hả?”

Tử Hữu mặc dù không biết tiếng còi từ nơi nào thoát ra, bất quá lúc này, hắn cũng cảm giác được nguy cơ rắc rối.

Từ phía sau truyền đến mấy tiếng xôn xao, toàn bộ giác quan thứ sáu liền khởi động, chỉ là, nó chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy một nữ nhân hét lên thất thanh.

“Ách” – Tử Hữu nhất thời sửng sốt, xong rồi! Có phải hay không sẽ bị cái gì quan bắt đi… cái gì cục? Sau đó bị phán xét… còn có cái gì… chém đầu!

(Thổ thần: ngươi đối với tri thức loài người rốt cuộc hiểu biết được bao nhiêu a!!)

Thế nhưng Tử Hữu hoàn toàn chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy bóng dáng thổ thần đâu cả. Mồ hôi lạnh tuôn ra, cả sắc mặt liền tái xanh.

Xong rồi xong rồi, vừa mới biến thành người lại chết yểu.

Nó không muốn chết a.

Đồ bị thịt a! (Thổ thần: tiểu quỷ nhà ngươi không nên học cách nói chuyện kì quái đó!!)

Bỗng nhiên, một cơn đau nhức truyền từ mắt cá chân đến, Tử Hữu kêu lên một tiếng, phốc một tiếng, khói bốc lên cao, trên bãi cỏ hoàn toàn không còn bóng dáng mỹ nam tử xích lõa, chỉ có duy nhất một con tiểu miêu ngồi ngơ ngác.

“Ai nha nha…” Bên kia bãi cỏ, một giọng nữ truyền đến “ Là ta nhìn lầm sao?”

“Nhất định là ngươi nhìn nhầm rồi!”- Một giọng nữ khác hưởng ứng – “Nếu như thật sự có mỹ niên thiếu xích lõa ngồi đó, ta lập tức phi nước đại về nhà lấy máy ảnh nha.” Đang nói, đối phương vỗ vỗ vào bộ ngực “Ta liều mạng già này để chứng kiến a”.

Tử Hữu, K cùng Thổ thần đêu quay đầu lại nhìn, thấy trước mắt hai lão bà tóc hoa râm thản nhiên tiêu sái bước đi.

Quác quác..

Một con quạ đen kêu lẫn vào tiếng cười của lão nhân gia, chậm rãi phiêu viễn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.