Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 4: Chương 4




Đến khi Tử Hữu cùng K thả miêu cước cuốc bộ về đến nhà, mọi người đều hưng trí bừng bừng đứng trước cửa mà đợi, ngoại trừ Alice. Dưới ánh nắng mùa hè, Tử Hữu liếc mắt liền thấy bộ dáng tươi cười như hoa nở của Nauy, áo khoác rộng mở, lộ ra khuôn ngực trần, bông tai bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc nâu như rắc một lớp mật ong, cả người nhìn qua tinh thần thật phấn chấn.

“Yêu!” Nauy chạy đến ôm lấy Tử Hữu mà xoa xoa cái bụng, “ Cậu hiện có hình dạng gì nha?”

“ Là như vầy…”

Tử Hữu meo meo ô một tiếng, mặc dù đích thị là ngôn ngữ loài mèo, bất quá đều là đồng loại, cho nên nghe vẫn hiểu được. Nauy liền nắm lấy chân trước của Tử Hữu, đem lông mao nơi hõm chân phải vạch tới vạch lui, quả nhiên nhìn thấy rõ ràng một đạo ấn ký hình miêu trảo lưu lại ở đó.

“Nga! Thành công rồi a!”. Nauy buông chân Tử Hữu ra, sau đó vỗ vỗ nhẹ: “Chúc mừng cậu đã trở thành bằng hữu của chúng ta”.

Mễ Tử cũng cẩn cẩn dực dực từ phía sau Nauy mà thò đầu ra, y hôm nay mặc đồng phục, tay ôm cặp sách, nhìn qua như là đi học.

“Hoan… hoan nghênh anh trở về…” Hai má Mễ Tử ửng hồng, tay sờ sờ đỉnh đầu Tử Hữu, “Sau này thỉnh chỉ giáo nhiều hơn”.

Tử Hữu nhìn nhìn một chút Mễ Tử, tiểu tử này trước sau luôn cẩn cẩn dực dực, thập phần có hảo cảm, liền meo meo ô một tiếng, hai con mắt híp lại mà cọ cọ bàn tay Mễ Tử. Mễ Tử hiển nhiên bị hành động của Tử Hữu làm cho cảm động, hai mắt mở to lập tức lệ hoa tràn mặt, hít hít đầu mũi, nheo nheo con mắt lại như muốn cười.

“Em hiện tại phải đi học, trở về gặp lại anh sau”. Nói xong, liền quyến luyến không rời mà đứng dậy, đi một bước liền bị Nauy ôm lấy cánh tay giữ lại.

“Em a! Đồng phục chưa chỉnh tề còn muốn đi đâu!”. Giọng Nauy hơi quở trách, nhưng đầy ý cưng chiều, hắn vươn tay chỉnh sửa cổ áo cho Mễ Tử, lại thắt chặt cà-vạt một chút, trái nhìn phải nhìn không còn gì mới vỗ vỗ đầu Mễ Tử, “Học xong thì điện thoại cho anh, anh đi đón em”

Mễ Tử hai má thoáng hồng, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó mới xoay người đi khỏi.

Tử Hữu liếm liếm móng vuốt, ngồi tại chỗ nhìn cậu nhóc ôm cặp xách chạy đi, quay đầu lại, K chẳng biết từ lúc nào đã đi mất, trước cửa nhà chỉ còn lại Nauy, Lam Sinh, cùng thủy chung như cũ vẫn là quý ông lịch lãm La Minh.

Nhìn thấy Tử Hữu quay đầu lại nhìn, Lam Sinh cười cười vẫy tay với hắn, “Tôi nấu cho cậu món gì đó nga?”

La Minh đứng một bên hừ một tiếng, “ Phải biết là trước tiên nên tìm quần áo thích hợp cho cậu ấy chứ?”

“Nga…”. Lam Sinh nháy mắt mấy cái, con ngươi phản chiếu nền trời xanh biếc, mái tóc ngắn nhìn qua có chút tỉa tót, bên miệng vẫn luôn là nụ cười thường thực, tạo cho người đối diện cảm giác giống như có một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tới bên mình.

La Minh coi như bắt được trọng điểm, liếc mắt nhìn Lam Sinh một cái, xoay người vào phòng, “Tử Hữu, cậu đi theo tôi, phòng có nhiều quần áo, cậu thử mấy bộ xem.”

“Cảm ơn anh”. Tử Hữu vội vàng nói cảm ơn, liền chậm cước bộ đuổi theo, Nauy cùng Lam Sinh cũng bước theo vào trong phòng, cổng nhà đóng lại, bên ngoài là một mảnh trời lam sắc đẹp mắt.

Tử Hữu đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu. Hôm nay cùng ngày trước đã trở nên bất đồng, cậu hiện tại coi như đang bắt đầu một cuộc sống mới. Bất quá cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, cho dù có biến thành người, thì cậu vẫn là chính cậu, sẽ không biến thành Mễ Tử, cũng không biến thành Nauy hay Lam Sinh, cậu là Tử Hữu, trước sau như một cũng chỉ là một Tử Hữu đơn thuần.

….

Bất quá nếu như có thể biến thành ai… Tử Hữu chợt nhìn La Minh cùng căn phòng, trong lòng thầm nghĩ, biến thành ai cũng được, nhưng nhất định không biến thành La Minh. Nguyên lai, La Minh không chỉ có ngoại hình nhìn qua thập phần giống như một quý ông, ngay cả căn phòng của y, hết thảy đồ vật y dùng, so với người khác lại chẳng giống. La Minh một thân tây phục thẳng tắp tiêu sái bước vào phòng, trước tiên kéo lên tấm rèn rất nặng che phủ khung cửa sổ hồng sắc để cho dương quang chiếu sáng, liền nhìn thấy trong không khí trôi nổi chút bụi bặm.

Trong nháy mắt, Tử Hữu cảm thấy chính mình như nghe trong xa xưa văng vẳng tiếng xà nhân đang thổi khúc tiêu quỷ dị, con rắn màu đen ánh bạc đang vặn vẽo khiêu vũ.

Trước mặt, bức tường dán giấy đen có sọc ánh kim, thảm trải sàn kiểu Ấn Độ, một chiếc giường lớn kim sắc kiểu dáng KING SIZE khắc đầy hoa văn, trần giường treo một màn sa liêm mỏng nhẹ rũ xuống, trong phòng tràn ngập mùi hương hồng trà phảng phất. Một kệ sách cũ xưa kê sát tường, trên chất đầy một đống sách bìa màu rựa rỡ nhìn muốn loạn mắt.

Tử Hữu cẩn thận sờ sờ tấm thảm trải sàn, đột nhiên nghe tiếng La Minh truyền tới – “Chờ một chút”

Tử Hữu cả kinh, ngẩng đầu, liền nhìn thấy con ngươi đen nhánh của La Minh đang nhìn chằm chằm vào mình. Một nửa khuôn mặt đẹp tinh xảo chìm trong bóng tối, mái tóc ngắn đồng dạng một màu đen tuyền cắt ngắn để lộ trán, toát lên một nét đẹp ưu nhã phong độ, một chút sợi tóc nằm loạn cũng không có, ngón tay thon thon mảnh mai nhẹ nhàng đan vào thớ tóc, đã nhìn càng muốn nhìn thêm một chút.

Đang lúc mơ màng không định thần được, lại nghe La Minh lên tiếng: “Trên người cậu không có ve chí lẫn bọ chét gì chứ?”

“…” Tử Hữu nhái theo thanh âm La Minh, trong lòng ngầm rủa hắn tận mấy lần.

“Ha ha ha ha”. Lam Sinh không đúng lúc mà bật cười, tiến thẳng vào phòng La Minh, chọn một chiếc ghế sofa màu đỏ thẫm mềm mại mà ngồi xuống, nhún vai, “ Động vật trên người có bọ chét, không phải là chuyện hết sức bình thường sao?”

“Lam Sinh!” – Hai bàn tay La Minh nắm thành quyền đi tới, Tử Hữu không hề phòng bị mà lăn mấy vòng, một chút kháng nghị cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng La Minh thanh tê lực kiệt – “Tôi đã nói nhiều lần rồi, không được tùy tiện tiến vào phòng tôi!!!”

Nauy đứng ở cửa chính, không thể giúp đỡ chỉ có thể thở dài bất lực, đành sải bước tiến vào, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ kê dưới cửa sổ.

“Tôi nói, cái kiểu này thì chúng ta không thể nào làm chính sự được”

La Minh quay đầu chỉ thẳng vào mặt Nauy, mạnh mẽ mà nhắc lại thêm một lần nữa, “ Đừng có bước vào phòng của tôi!”

Bất quá, Nauy chỉ ngoáy ngoáy hai lỗ tai, thở ra một hơi dài, sau đó nhìn về phía Tử Hữu bĩu môi: “Sau này cậu sẽ nhìn thấy cảnh này nhiều, này cái thứ… khiết phích đến cường liệt!”

“…” Tử Hữu ngồi tại chỗ, thật sự muốn độn thổ.

La Minh một đường oanh oanh liệt liệt mở y quỹ [ tủ quần áo], đó là một cái tủ lớn bằng đàn mộc, chiếm cứ hết một mặt tường, trông có vẻ rất nặng nề, thớ gỗ phảng phất thứ khí tức uẩn tàng thần bí tích trữ từ xưa, phù điêu chạm khắc tinh xảo, đầu tủ chạm trỗ một đóa hoa nhìn qua rất sống động.

Tử Hữu ngồi ở sau lưng La Minh, nhìn thấy trong y quỹ chỉ có sơ mi thuần một màu trắng, âu phục thanh lịch, cà vạt phân ra từng kiểu, quần tây xếp phía dưới, bố cục dễ nhìn, liếc mắt là có thể thấy ngay thứ mình cần.

Bất quá, Tử Hữu trán đổ mồ hôi, quần áo nhìn qua từ kiểu dáng đến màu sắc, căn bản cùng với bộ quần áo La Minh đang mặt không khác một chút nào. Nếu như không chú ý đến, người ta hẳn sẽ tưởng là La Minh quanh năm suốt tháng không có thay đồ a!

Nghĩ nghĩ xong rồi, lại nghe La Minh đột nhiên lại lên tiếng:“Di? Nguyên lai quần áo của cậu đều là cùng một kiểu dáng a? Tôi còn tưởng là cậu một năm cũng không thèm thay đồ chứ!”

Phốc___

Thực sự là người có cùng tư tưởng nha.

Nauy bên cạnh run đầu vai mà cười, La Minh hung hăng trừng Lam Sinh một cái, tâm tình kém đến cực điểm, trong lòng thầm nghĩ, đầu Lam Sinh thật không biết là làm bằng thứ gì, biết rõ y có bệnh khiết phích, vậy thì đâu ra chuyện cả năm không thèm thay quần áo mà chỉ mặc mỗi một bộ?

Tử Hữu nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể hướng La Minh xin lỗi, cậu… ách… thật sự thấy mấy bộ này không hợp a…

La Minh nghe cậu nói, một chút tức giận cũng không có, tâm tình tốt đến mức khóe miệng lộ ra dáng vẻ tươi cười câu dẫn, sờ sờ đầu hắn, “Ân! Nói ra thì, y phục của ta, không phải ai cũng có thể mặc…”

“…” Tử Hữu tiếp theo trong lòng từ đầu tới cuối đem La Minh mà mạt sát thêm mấy lần nữa.

Thế là sau đó, Tử Hữu bắt đầu bị một đám người kéo đi từng phòng mà giới thiệu quần áo. Này là y phục của Nauy đều là kiểu dáng hiện đại vô cùng thời trang, quần nếu không phải trái một lỗ thì phải cũng một lỗ. Nauy còn đề nghị đem Tử Hữu đi xỏ lỗ tai, Tử Hữu sợ đến mức chết sống mà lắc đầu, lắc đến mức cảm giác cả cái cổ cũng muốn lắc theo. Mà quần áo của Lam Sinh, rất đơn giản lại dễ mặc, thế nhưng khi Tử Hữu biến thành hình người thì cao hơn Lam Sinh một chút, y phục trên dưới mặc chẳng vừa người.

Chỉ còn phòng của Mễ Tử…

Cả đám đứng trước cửa phòng Mễ Tử, gương mấy cặp mắt ếch trông vô tội mà nhìn, suy nghĩ một chút, vẫn coi như là thôi đi. Khẳng định không có lấy một bộ thích hợp nha.

Cuối cùng, Tử Hữu bị Nauy kéo đến đứng trước cửa phòng Alice. Cả tầng 3 chỉ có 2 căn phòng, một là phòng của K, hai là phòng của Alice. Này vách tường trước sau trên dưới đều một màu trắng toát chói mắt, khiến người ta nhớ đến bộ dáng Alice một thân thuần trắng tinh khiết nhưng lại mang khuôn mặt lạnh lùng.

Tùy ý bị lôi vào, Tử Hữu đột nhiên có chút hoảng hốt, trực giác nói cho cậu biết, Alice tựa hồ không hoan nghênh cậu lắm. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng chắc chắn sẽ bị Alice từ chối…

Đang muốn trốn đi, Alice đã mở cửa phòng ra, đại khái là vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt rũ nước, một tay y vịn lấy nắm đấm cửa, một tay dùng khăn lau tóc, thân thể thon dài được bao bọc trong áo choàng tắm, cổ mở rộng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhiễm hồng bởi hơi nước nóng.

“…”

Alice im lặng một chút, nhìn thoáng qua Nauy, lại nhìn thoáng qua Tử Hữu bị Nauy ôm lấy.

“Hey, Alice”, Nauy cười hì hì lên tiếng, “ Cậu lấy cho Tử Hữu vài bộ quần áo đi”

“ Ra ngoài không phải sẽ mua được một đống quần áo sao?”, Alice lên tiếng, thanh âm lãnh đạm.

“Làm sao mà đi ra ngoài mua quần áo được?”, Nauy nâng Tử Hữu lên ngang tầm mắt Alice, “ Bắt cậu ta lõa thể mà đi ra ngoài mua quần áo sao?”

Tử Hữu bị Nauy đưa lên trước mặt Alice, mắt đối mắt, Tử Hữu có chút khẩn trương mà chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng meo meo ô lên mấy tiếng.

“…” Alice lạnh lùng thối lui, cách ra xa một chút, bất quá còn may là hắn không có đóng sầm cửa lại, chỉ là tỏ ý mọi người có thể đi vào.

Phòng của Alice thập phần đơn giản, tường sơn mà trắng bạc hà nhìn qua tươi mát tự nhiên, trước cửa sổ đặt một bình thủy tinh cắm mấy bông hoa có chút giống cúc dại, đóa hoa màu tím, nho nhỏ khả ái.

Nauy thả Tử Hữu xuống mặt đất, sàn nhà bằng gỗ mát lạnh thoải mái. Này thì chủ nào phòng nấy, bố tríy hệt tính cách chủ nhân. La Minh chính là theo kiểu cổ kính bất luân bất bại. Lam Sinh hơn phân nửa bố trí theo kiểu phòng cũng như tên chủ, vách tường nhất trí một màu lam, sàn nhà xi măng xám buồn tẻ, không trang trí trưng bày. Phòng của Nauy chính là một khối bạch sắc đúng nghĩa, vách tường treo đầy những thứ trang trí kỳ kỳ quái quái, đầu lâu khô, đàn ghi ta, giường ngủ lẫn bàn ghế đều là sắt rèn, nhìn qua cảm giác rất nặng nề.

Duy chỉ có phòng của K là chưa từng ghé qua.

Tử Hữu quan sát tứ phía, Nauy đã cầm quần áo đưa cho cậu nhìn “ Cậu cùng Alice cao thấp không sai biệt lắm, thấy thế nào?”

Tử Hữu quay đầu, nhìn thấy Nauy cầm trên tay một chiếc áo đơn giản màu trắng nhàn nhã, cùng với một cái quần màu vàng cũng nhàn nhã không kém.

“…” Quay đầu nhìn Alice, đối phương đang bận lau khô tóc, không nói một tiếng, đại khái cũng là đồng ý đi?

Thế là Tử Hữu gật đầu, Nauy liền cầm quần áo đem vào treo trong phòng tắm, đợi Tử Hữu đi vào thì đóng cửa. Trong đầu Tử Hữu thoáng suy nghĩ đến lời thổ thần nói một chút, chỉ là đơn giản như ăn với ngủ thôi …

Mới vừa suy nghĩ, liền nghe thình thịch một tiếng, khói mù quen thuộc lại tán ra, Tử Hữu biến thành hình dạng con người.

Bởi vì trước đó không lâu Alice vừa mới tắm ra, nên vẫn còn có hơi nước lảng bảng trong không khí. Tử Hữu khó nhọc đứng lên, đi lại bằng hai chân vẫn cảm thấy chưa quen, tay cũng chẳng biết nên đặt chỗ nào.

Đối mặt là bức tường có gắn một chiếc gương lớn, Tử Hữu dò dẫm bước sang, lấy tay chà nhẹ lên mặt gương, hơi nước liền đọng dính trên đầu ngón tay, Tử Hữu hiếu kì nhìn một chút, có chút cảm khái, thật sạch.

Ngẩng đầu nhìn lại trong gương, một đầu tóc màu trà, có chút loạn, thoạt nhìn đặc biệt thanh tú, con mắt thật to, lông mi thanh dài, cái mũi nhỏ cái miệng cũng nhỏ, lại có cái cằm hơi nhọn. Ngón tay thon dài đang phủ trên mặt gương, chính mình nhịn không được trố mắt ra nhìn, da thịt trắng nõn non mềm bị hơi nước bám lấy, cư nhiên có chút hư ảo.

“Vẫn tốt chứ hả?”, Bên ngoài, Nauy gõ cửa mấy tiếng, cười nói, “Cậu có biết cách mặc quần áo không đó?”

“Biết.. biết mà!” Tử Hữu bị dọa giật mình liền nhảy dựng một cái, cư nhiên nhìn thấy chính mình trong gương lại ngây dại đi, thật sự là mất mặt mà.

Vội vàng cầm lấy y phục, trên khoác áo dưới mặc quần, sau đó mở cửa ra khỏi phòng tắm.

Ngoài phòng một đám người đang chờ đợi. Nauy vừa nhìn thấy liền hút sáo một cái, “Hết sức phù hợp luôn nha! Nhưng mà quần thì hơi dài một chút… ưm, cũng hơi chặt hơn một chút”

Alice nghe nói, khóe miệng hơi cong, ý nghĩ bất minh mà nhìn Tử Hữu

“Trước mắt cậu cứ mặc như này đi, sau sẽ dẫn cậu ra ngoài mua y phục”.

Nay khoanh tay nói, Tử Hữu liền gật đầu, quay sang nhìn Alice một chút: “Cái kia… Alice, cảm ơn…”

“Không cần”. Alice lạnh lùng đáp, “Sau này có mua quần áo mới, quần áo này không mặc thì đốt đi, không cần trả lại cho tôi”.

“…” Tử Hữu nỗ lực duy trì dáng vẻ tươi cười, nhưng trán đã ẩn nhẫn mồ hôi.

—————-

Rốt cuộc thì tại làm sao? Tại làm sao nha?

Thấy cậu đáng ghét thì đâu cần đáp ứng cho cậu mượn y phục chứ. Hay là vì muốn trước mặt người khác mà nói câu này?

Cậu rốt cuộc đã làm cái gì để chọc đến hắn chứ!

Phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.