Coco bước vào tòa nhà lớn nhất thành phố. Một nơi hào nhoáng, đèn điện chiếu sáng tất cả các ngóc ngách, những chậu cây cảnh được đặt ở mọi góc của sảnh chính. Mọi người ở đây đều có một bộ mặt lạnh tanh và thiếu sức sống, nhưng khi cô nhìn kĩ lại thì phải tự thừa nhận rằng họ đều đẹp tuyệt vời. -Chị có thể giúp gì? – Cô tiếp tân nhẹ nhàng hỏi
-Tôi…tôi được mời đến để thi thử…bởi bà Klare - Coco ấp úng.Cô tiếp tân nở một nụ cười:
-Tầng 11. Phòng số 26, khi lên tới đó sẽ có người dẫn đường cho em.
Coco đi tới thang máy, chọn tầng 11. Sự căng thẳng xâm chiếm từng bộ phận cơ thể của cô bé. Cái ngày mà cô được mời tới đây là vào 2 hôm trước. Khi đang đi rong ruổi trong tầng 3 của Trung tâm Mua sắm cùng cô bạn thân Cara, thì một người đàn bà lạ mặt vội vã lao tới như thể bà đang cố gắng theo kịp bước chân dài của cô. Bà hỏi rằng Coco có ý định tới đây không, hãy đến thi thử và một tấm danh thiếp chìa ra.
Coco móc túi áo, tấm danh thiếp nhỏ lộ ra. Cô nghiêng mặt phải của nó về phía ánh đèn, dòng chữ vừa nãy còn vô hình hiện dần lên: Công ty Quản lý Joskins. Bên dưới ghi rằng đây là công ty uy tín nhất, chuyên nghiệp nhất, một vài dóng liên hệ nhỏ li ti. “Ting” Cánh cửa mở ra, rời mắt khỏi tấm danh thiếp, trước mắt cô bây giờ là một dãy hành lang dài, sáng bóng, hai bên xếp hai dãy ghế nhựa và rất nhiều cô gái đang ngồi đó.
-Cô được cho phép đi đến phòng thi ngay lập tức - người đàn ông gác cửa nói.
-Vâng.
Người đàn ông dẫn cô vào một căn phòng lớn nằm ở cuối hành lang. Cô mở cửa. Căn phòng rộng lớn vô cùng, ánh sáng tự nhiên của ánh mặt trời chiếu vào đây qua lớp cửa kính khổng lồ ở bên tường. Có một cái bàn lớn kê ở bên phải, ở đó, hai người đàn ông và ba người phụ nữ đang mải mê trò chuyện với nhau. nhận ra bà Klare, phó giám đốc của công ty, bà mặc một bộ váy đơn giản màu be và đeo một cái nhẫn kim cương to tổ chảng. Cô tự động đứng vào giữa căn phòng. Những vị giám khảo thích thú nhìn cô.-Chào cháu – người đàn ông ngồi ở bên trái bà Klare cất giọng – chú là Will, trưởng phòng kiểm duyệt. Rất vui vì cháu có thể đến.
Ông quét qua cả thân thể và toe toét:-Chúa ơi, có vẻ chị Keith đã tìm thấy một thiên thần.
Bà Klare nghe vậy bật cười khanh khách.
-Cháu chỉ cần trả lời câu hỏi của chú, đi lại vài vòng và chụp ảnh thôi. Cháu sẵn sàng chưa?
Cô gật đầu. Will hài lòng và bắt đầu vào công việc chính:
-Tên đầy đủ?
-Tên cháu là Coco Pavola Bones.
-Tuổi ?
-16 – cô lí nhí.
Mấy vị giám khảo nhướn mày nhìn nhau.
-Ấn tượng đó. Chiều cao ?
-1m78.
-Số đo ?
-Chắc tầm, 75-60-80. Chắc thôi !
-Sở trường ?
-Gì ạ ? –Coco choáng váng.
-Sở trường của cháu là gì ? Catwalk, chụp ảnh hay phối đồ.
-Không, nhưng cháu biết múa ballet.
-Cháu đi thử một vài vòng xem nào, thật tự nhiên nhé, thả lỏng cơp thể như cháu vẫn thường làm – bà Klare nói.
Coco chuẩn bị gập chân đi thì người đàn bà ngồi giữa nói, bây giờ cô mới để ý tới bà. Trông bà rất cao sang và khiêm nhường:
-Cô bé, không phải với đôi giày bệt đó – bà chỉ vào đôi giày của cô và ngay lập tức hất mắt vào một tủ giày bé ở góc phòng. Cô chọn đôi giày thấp nhất, nhưng phải nói thật thì nó cao cũng xấp xỉ 10 phân.
Rồi Coco cất bước, dù yêu thích những đôi đế bệt nhưng cô vẫn biết đi giày cao gót. có thể cảm nhận những bước đi của mình đang nối tiếp nhau đều, nhẹ như lướt trên mây, duyên dáng như một miêu nữ. Sau ba vòng đi cô dừng lại. Ngó ban giám khảo. Ai cũng mỉm cười, đều là những nụ cười vui sướng và tự hào. -Chúa ơi! Không còn ai thích hợp hơn. Ta tự hỏi...
Người đàn bà ngồi giữa chồm người ra phía trước, ánh mắt bà sắc lẻm:
-Cháu có muốn trở lại đây vào tuần sau, khi ta có thể bố trí cho cháu một buổi chụp hình tạp chí không, .Lòng Coco như một miệng núi lửa phun dung nham. Cô tưởng đây chỉ là viễn cảnh mà cô nghĩ ra trong một phút căng thẳng. Rồi cô gật đầu và nói:
-Cảm ơn mọi người, cháu rất hào hứng.Sau khi chụp vài bức ảnh nghiêng, dọc, bán thân. Nó mới được trở về. Trên tay cầm tờ giấy hẹn, hào hứng bước ra tòa nhà hào nhoáng. Đến với một tương lai thú vị rộng mở của sự nổi tiếng.