Một tuần sau, …
Trên tàu điện ngầm, Bones thúc ép đôi mắt xanh lơ của cô mở banh ra để lảng tránh cơn buồn ngủ đang lăm le. Mái tóc nâu gợn sóng xõa ra, rũ rượi, nhìn có vẻ như cô bé vừa vượt qua một chặng đường mười ngàn dặm. Giọng nói nhẹ nhàng cất vang từ loa phát thanh “Đã đến ga số 9, quảng trường Heilen, xin vui lòng kiểm tra lại hành lý trước khi xuống. Chúc quý khách thượng lộ bình an.”Coco đi bộ tới Trụ sở Tạp chí Runway, địa điểm được ghi trên giấy hẹn. Đó là một tòa trọc trời cao vút, như một cây kim bạc chuẩn bị đâm tới mảnh vải xanh biếc.-Hờ, hờ - cô bé nở một nụ cười ngờ nghệch vô định.
Cô nghĩ Ekip chụp sẽ cung cấp cho cô một bộ trang phục mới nom vui hơn cái thứ tẻ nhạt đang khoác trên người mình.
Cô đã lên tới tầng thứ 10 của tòa tháp. Chỉ có duy nhất một căn phòng, gắn biển “Phòng chụp Quảng cáo Số 3”. Cô hỏi người tiếp tân:-Hôm nay có buổi chụp hình ở đây phải không?
-Cô là…?
-…Coco Bones.-À. Tôi không biết trên đời này có người mẫu quên mất buổi chụp hình đó. Vào đi, họ đang đợi cô.
Coco ngượng ngùng bước qua cánh cửa sắt của căn phòng. Thật choáng ngợp. Bên trong, một khung nền đỏ chót có hai cạnh được kê ở chính giữa, một cạnh gác tường, còn một cạnh trải ở dưới sàn. Hàng loạt các loại máy ảnh, máy chiếu, đèn pha, tấm bạt rọi,…bầy la liệt ở khắp nơi. Một nhóm người bước tới cạnh, tươi cười chào đón cô. Trong đó có bà Klare, bà vui vẻ nói:-Đây là Coco, một tài năng hiếm có. Đây là Ekip chụp hình của con. Và ta chắc là con muốn thay bộ đồ đó ra. Hôm nay, chúng ta sẽ chụp hình quảng cáo cho BST mới của Vonte. Nào bắt đầu thôi.
Bà Klare vừa dứt câu, một người phụ nữ già đã kéo cô bước vào tấm màn che, dúi vào tay cô một bộ quần áo. Cô giơ nó lên ngang tầm mắt ngắm nghía. Một chiếc áo sơ mi không tay trắng muốt, một chiếc quần thũng dài tới gần cổ chân cô là cùng. Cô mặc tất cả lên người và bước ra. Mọi ánh nhìn đổ dồn vào cô, bà Klare thì xúc động tí thì phát khóc :
-Đúng là một tuyệt tác. Lụa đẹp vì người.
Những người khác ra vẻ gật gù tán thưởng. Bà tiếp lời :
-Nhưng ta e rằng, con còn thiếu một thứ nữa. Chris, bảo ai đó trang điểm cho cô gái của tôi đi và hãy mang cho nó một đôi giày khác.
Chris, nhiếp ảnh gia nổi tiếng của tạp chí Runway, lập tức hô lên :
-Ceci, cô có ba phút để make-up cho người mẫu. Nhanh lên.
Một cô gái tầm 20 tuổi lóng ngóng bước ra, Coco thầm nghĩ nếu mà được chị ta trang điểm thì mặt mình sẽ y như cái bình hoa mất. Nhưng nó lầm to, sau hai phút, Ceci đã biến cô thành một đứa tiểu thư cao sang nào đó với đôi môi đỏ chót và đường eyeliner cong vút hoàn hảo.
-1,2,3...bật sáng lên –Chris một tay cầm máy ảnh, một tay chỉ vào Coco- nhiệm vụ của cháu hôm nay là Jumping Posing. Tức là tạo dáng trong khi nhảy, hãy bật nhảy liên tục và tạo ra những biểu cảm tuyệt vời nhất. Cháu sẵn sàng chưa.
Coco run run, nhảy cái gì cơ, tạo dáng thế quái nào cơ, đội quần, chẳng biết làm thế nào.
-À, thế này này...-bà Klare vội chạy ra giảng giải.
Lần một, bà nhảy bật lên, một tay chống hông, một tay uốn lượn ra sau lưng, mắt bà sawcs lẻm chĩa vào Chris. Ngay khi hạ đất bà lại nhảy chồm lên, hay cánh tay đã đổi khác bằng cách khoanh vào, nhưng ánh mắt của bà thì không hề thay đổi. Vài lần nữa, bà dừng lại,... Chris bật cười.
-Là thế đó – bà Klare nháy mắt tinh nghịch, tay bật ngón.
-Vậy thì bắt đầu thôi.
Coco rất thông minh, nhìn những động tác mẫu tỉ mỉ đó, cô tự biết mình sẽ phải làm gì.
Cô bước ra giữa tấm khung nền đỏ, hít một hơi sâu, cô hét lên :
-Quẩy thôi !
Quạt gió nổi lên, ánh sáng bật, thổi bay từng sợi tóc. Lần một, Coco đưa hai tay mình vòng ra bám cổ, mặt cúi xuống, để vòm miệng há rộng. Đó là động tác mà cô từng thấy trên một bìa tạp chí nào đó. Cô thầm mong đây không phải là hành động ăn cắp ý tưởng. Lần hai, cô nhảy cao lên, hai tay duỗi thẳng, sải rộng như chú đại bàng, chân phải cô đá lên điệu đà. Lần ba, hai chân cô cong ra phía ngoài, tạo thành hình bầu dục ở phần dưới, hai tay đan nhau, bám thẳng lên trong không khí. Một cảm giác mãnh liệt trào lên, làm cô năng động hơn bao giờ hết, trí óc liên tiếp thôi thúc thân thể cô thay đổi thành những kiểu dáng khác nhau càng lúc càng mới lạ. Sau 19 lần, Chris hô lên :
-Trên cả tuyệt vời, chị đúng là nhân tài khi phát hiện ra Coco đó, Klare. Nó sẽ được làm trang bìa của tuần sau. Thay thế cho mấy bức của Annna Kelly.
Bà Klare xúc động đến phát khóc còn các nhân viên hậu cần thì vỗ tay đồng loạt.
Còn Coco, ngỡ ngàng, trào dâng sự hạnh phúc. Những bức hình đầu tiên mà cô chụp trong sự nghiệp sẽ được tôn vinh trên trang bìa của Runway.
Một tuần sau, bức hình của Coco có mặt trên mọi sạp báo. Mọi người ai cũng hiếu kỳ về cô bé 16 tuổi được nhận xét là « Món quà tuyệt vời cho làng thời trang ». Mọi cô gái đều nhìn nó với ánh mắt ghen tị còn bọn con trai thì đắm đuối trong sự thèm muốn. Nhưng Coco biết rằng đằng trước đang là một tương lai cam go của sự nổi tiếng.