Năm giờ rưỡi chiều, các công nhân trong nhà xưởng đều đã tan tầm, những người còn ở lại thì đi bộ tới nhà ăn dùng cơm, chuẩn bị đến tối tiếp tục tăng ca cho kịp giao hàng. Giờ đang là mùa đông, nhưng trên trán xưởng trưởng lại đổ đầy mồ hôi, ông vội xuất hàng, không ngờ Âu Dương quản lý và thư ký Trương của anh lại xem bản báo cáo từ trưa tới giờ vẫn chưa rời khỏi phòng hội nghị.
Xưởng trưởng cười cười, đẩy cửa đi vào. Đầu tiên, ông nhìn quanh một lượt, không thấy người trên xe lăn, tim ông đập mạnh một cái.
Hai người trong phòng rất chuyên tâm, có đôi lúc Âu Dương sẽ đọc liên tiếp mấy con số, thư ký Trương cũng vội vàng ghi chép lại. Thấy thế, xưởng trưởng lại càng lo lắng, ông định đi ra ngoài gọi cho phòng an ninh, nào ngờ vẫn chậm một bước.
“Ông tới đúng lúc lắm!” Âu Dương Hạo Nhiên buông xấp tư liệu trên tay xuống, trên mặt lộ vẻ thân thiện hơn ban trưa rất nhiều, “Tôi có mấy vấn về muốn hỏi ông!”
“Quản lý cứ hỏi, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết!”
Âu Dương vừa lòng, gật đầu. Nhưng đầu vừa mới gật được một nửa, anh đã trông thấy chiếc xe lăn trống rỗng, tức thì, mặt anh trắng bệch: “Tôi hỏi ông... Người trên xe lăn đâu...”
Nghe câu hỏi ấy, xưởng trưởng thấy chân mình mềm oặt ra. Ông muốn dựa vách tường, tiếc là tường cách ông quá xa.
“Tôi... Trước đó bảo vệ có nói... Bảo có người trên hàng lang... di chuyển...” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng xưởng trưởng quyết định dùng từ “di chuyển”, nếu nói là cậu ta đi, nhất định quản lý sẽ càng nổi giận, “Bọn họ tưởng là phần tử khả nghi, nhưng tôi lại nhận ra là người quản lý mang tới, cho nên mới bảo bọn họ là không cần lo lắng!”
“Sau đó thế nào?” Giọng của Âu Dương Hạo Nhiên chứa đầy lãnh ý, khiến Tiểu Trương ở cạnh bên rùng mình một cái.
“Sau lại... sau lại... tôi bận xuất hàng, thành ra chuyện bên này...”Không có biện pháp phân thân nha!Xưởng trưởng hộc máu trong lòng.
Âu Dương bật khỏi ghế, mấy tờ báo cáo bị luồng gió mạnh thổi tung, trong khoảnh khắc, xưởng trưởng có cảm giác như tai họa đang giáng xuống đầu mình.
“Quản lý đừng gấp, để tôi bảo người xem lại mấy đoạn phim ghi vào chiều nay! Sẽ không sao đâu, ngài cứ yên tâm!”
Mấy người bọn họ lòng như lửa đốt đi tới phòng giám sát, điều tra lại toàn bộ những đoạn phim quay được. Trên màn hình, có thể nhìn thấy Vương Miêu đi tới bên tủ lạnh, xuất hiện ở thang lầu, tất nhiên là xuống lầu một, nhưng vì phòng trà ở lầu một gần với WC, thành ra không có gắn camera theo dõi. Cho nên chờ khi bọn họ nhìn thấy Vương Miêu, thì cậu đã bị người ta giải tới phòng chứa đồ.
Xưởng trưởng sực nhớ tới cuộc gọi ban chiều, ông hối hận cơ hồ muốn bóp nát chiếc điện thoại trong túi mình.()
Vương Miêu không biết mình đã phải ở trong cái nơi tối đen đó bao lâu, cậu biết trong nhà Âu Dương có đồng hồ báo thức, khi nào đồng hồ báo thức vang lên, tức là trời đã sáng, phải thức dậy. Nhưng ở đây thời gian như không có giới hạn, đến cả ngày hay đêm cũng phân không rõ.
Vương Miêu tựa vào giá treo đồ, bên ngoài là tiếng máy móc lúc ngừng lúc chạy, có tiếng người cười nói xa xa, dần dà, tất cả thật yên tĩnh. Vương Miêu bắt đầu bạo gan, dùng móng cào cửa.
Nhưng không có ai để ý tới cậu, bên ngoài chẳng có bóng người.
“Meo meo... Ô...” Vương Miêu uể oải, cúi đầu. Cậu dùng ngón tay cào cửa, bất chợt, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân ấy có chút quen thuộc, Vương Miêu cẩn thận lắng nghe một hồi, ánh mắt toát lên tia sáng.
“Ngao Ngao... Ngao... Âu... Âu... Âu Âu... Ngao...”
Vương Miêu sực nhớ tới cái tên Âu Dương dạy mình đọc ban sáng, trong lúc cấp bách, cậu kêu ra được một từ. Liều mạng cào cửa, cậu đã quên mất giờ cậu là con người, không có móng vuốt sắc nhọn, cho đến khi ngón tay non nớt của cậu ứa máu.
Tôi ở trong này, Âu Dương, Âu Dương, tôi ở trong này nè!
“Quản lý, quản lý, nhất định là ở bên trong! Để tôi quay lại cách chức bọn họ!”
Là một âm thanh xa lạ, Vương Miêu cúi đầu, mười ngón tay đau rát.
Qua mấy giây sau, phía cửa bên kia truyền tới giọng của Âu Dương Hạo Nhiên, “Vương Miêu, lùi ra sau!”
Giọng của anh rất trầm ổn, giống như anh đã sớm định liệu được lúc này nhất định Vương Miêu đang ở cạnh cửa, hơn nữa chắc chắn là đang cúi đầu tức giận. Sau khi nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Vương Miêu cảm thấy mình ấm ức vô cùng, ngẫm lại, những gì cậu gặp phải, nguyên nhân đều tại lỗi của Âu Dương. Tuy nhiên, cậu vẫn ngoan ngoãn lui về sau mấy bước.
Cửa phòng chứa đồ bị đá văng ra, rõ ràng là có chìa khóa, nhưng không hiểu sao Âu Dương lại muốn dùng chân đá nó. Vương Miêu nhìn thấy ánh sáng phía sau lưng Âu Dương, anh đang thở hổn hển, không có cái vẻ trấn định như ban nãy.
Xưởng trưởng mở đèn lên, ánh sáng đột nhiên xâm nhập vào mắt cậu, chói lòa, khiến cậu không thích ứng được, theo phản xạ, cậu vươn hai tay che mắt mình lại. Cậu còn chưa kịp rõ đầu đuôi gì, mông đã bị đánh một cái.
Vương Miêu đói tới bụng lép xẹp, cậu vừa hoảng vừa sợ, ngây ra.
“Vết thương trên đầu là thế nào? Còn trên tay nữa?”
Vương Miêu chớp chớp đôi mắt vô tội, bụng gào lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống.
Xưởng trưởng và thư ký Trương hét to mấy bận.
Giờ đã qua giờ cơm chiều, mấy công nhân phải tăng ca tối cũng đã lục tục từ nhà ăn trở về, tiếng máy móc trong bộ phận sản xuất lại lần nữa vang lên, tiếp tục công việc. Đám công nhân ấy đứng trước máy móc, ngây người cả lượt, trực giác cho họ biết, tiền thưởng tháng này của họ đã theo bóng lưng Âu Dương bay xa rồi.
Vương Miêu tựa đầu trên vai Âu Dương, mệt mỏi, buông lỏng cánh tay xuống tùy nó lắc lắc, trán sưng thành khối u to, xanh xanh tím tím khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.()
Đi tới cửa khu sản xuất, lái xe cũng đã chạy tới, thấy Âu Dương, vội vàng mở cửa xe ra. Thư ký Trương quẳng rương hành lý vào, trong đó có rất nhiều bản báo cáo, định đưa về tổng bộ.
Nếu như mọi chuyện được giải quyết êm xuôi, bọn họ định là sẽ về trong ngày. Nhưng với tình huống bất ngờ xảy ra thế này, thư ký Trương không phải ngốc, thấy Vương Miêu bị như vậy, lòng cô cũng đau lắm, nhưng sau khi Âu Dương rời khỏi nhà xưởng tới giờ vẫn nghiêm mặt, cô nhủ thầm là phải tìm cái thang cho Vương Miêu leo xuống, không thể để Âu Dương quản lý ôm người về thế này, bằng không tới nửa đường Vương Miêu không đói chết thì cô cũng chết đói.
“Âu Dương quản lý, anh xem phía trước là một khách sạn thương vụ, có chi nhánh trên toàn quốc, cũng tạm gọi là sạch sẽ... Vương Miêu thấy khó chịu trong người, hay là tối nay mình ở lại đây đi, sáng mai hãy lên lên đường!” Thư ký Trương lên tiếng, nhưng lòng cô vẫn thấy bất an, sợ Âu Dương sẽ không đồng ý.
“Ừ!” Âu Dương Hạo Nhiên bình thản đáp một từ, đầu hơi quay sang bên trái. Ngoài xe là con đường nhỏ khá phồn hoa, cửa hàng đông đúc, tất nhiên là cũng có băng dán và thuốc khử trùng.
Phòng còn thừa trong khách sạn thương vụ không nhiều, thư ký Trương đắm chìm trong thế giới dạo phố của mình, đạp cửa chạy vù ra ngoài, ngay cả chuyện nghe lén cũng quẳng sang một bên.
Trong mơ mơ hồ hồ, Vương Miêu bị quẳng lên giường, độ co giãn của đệm Simmons khiến cậu bừng tỉnh. Âu Dương Hạo Nhiên từ trên cao nhìn xuống, Vương Miêu đưa tay sờ sờ khối u trên đầu mình, lại bị Âu Dương giữ chặt tay.
“Giỏi quá nhỉ, đồ của công nhân mà cậu cũng dám đụng đến?”
Vương Miêu biết là Âu Dương đang nói tới chuyện cậu muốn ăn đồ trong chai gì đó của người ta, nhưng cậu lại không nghĩ là mình sai, tất cả là do Âu Dương không cho cậu ăn cơm trước, với lại cậu chỉ thấy thứ đó rất thơm mà thôi. Vương Miêu trừng lại, tiếc là bụng đói, người mệt lử, rơi vào mắt Âu Dương, đó lại thành quăng mị nhãn.
Âu Dương thở dài, thật ra thì không phải anh không thấy áy náy. Ban trưa, chính anh cũng có sơ suất, thói quen ăn uống của Vương Miêu cũng đã theo quy luật rồi, huống hồ, cậu còn đang trong giai đoạn tìm tòi, như vậy, nhất định sẽ tạo thành sự hiểu lầm cho cậu.
Nhưng mà, cái cậu nhóc này đúng là khiến anh lo mãi! Âu Dương đặt tay lên bụng Vương Miêu, lo lắng, vuốt vuốt mấy cái, sau đó nhấn nhấn, quả nhiên bụng đã teo tóp cả lại.
“Đói lắm phải không?”
Phí lời, Vương Miêu gật đầu, ánh mắt dán chặt lên kệ đặt thức ăn vặt trên chiếc tủ cạnh TV.
Theo tầm mắt của cậu, Âu Dương nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy hai hộp chân giò hun khói hồng hồng.
“Chỉ biết ăn mà không nhớ đòn!” Âu Dương gõ lên khối u trên trán Vương Miêu một cái, tức thì, cậu “Ngao” lên một tiếng, thành công kéo hồn mình trở về.
“Biết đau à? Để xem sau này còn dám tự ý xông vào rắc rối nữa hay không!”
Âu Dương vừa mắng, vừa đi qua lấy chân giò hun khói. Anh phát hiện hạn sử dụng của đống đồ này đã hết từ rất lâu, vì thế, vội vàng gọi xuống quầy tiếp tân. Một lát sau, phục vụ mang tới thịt bò viên, chân giò hun khói và cơm chiên thơm ngào ngạt, đến cả băng dán cũng đưa lên. Sau khi nhận được tiền boa, phục vụ viên còn hỏi quanh co chuyện anh có muốn dùng BCS hay không.(=)))))
Âu Dương cầm băng dán lên, uy hiếp Vương Miêu: “Nếu cậu dám nhúc nhích, tôi sẽ ăn hết mấy thứ này một mình!” Dứt lời, anh mở hết mấy đống mỹ thực ra, đưa tới cho Vương Miêu ngửi.
Khóe miệng Vương Miêu ứa ra một dòng nước miếng trong suốt.
Âu Dương dán băng lên trán Vương Miêu, một cái không đủ, anh lại dán thêm một cái, sau đó lại dán lên từng đầu ngón tay đang bị thương của cậu.
Ngay khi Vương Miêu nghĩ là mình đã có thể ăn no, không ngờ Âu Dương lại khoanh chân, giơ bát thịt bò viên tới trước mũi cậu, “Khi nãy ở trong phòng chứa đồ, cậu gọi tôi thế nào?”()
Vương Miêu suy ngẫm, cậu từng gọi anh là Âu, vì cái ăn, kẻ sĩ có thể chết cũng có thể nhục, vì thế cậu không chút chí khí, nói: “Âu Âu...”
Cách gọi ấy, sao cứ như tiếng gà trống kêu. Âu Dương nhướn mày, nói: “Âu Dương!”
Vương Miêu đáp: “Âu nha!”
Âu Dương đưa bát thịt bò viên qua cho cậu, nói: “Ăn hết toàn bộ, dám để thừa một chút cặn, tôi sẽ đánh nát mông cậu đấy!”
Kết quả là một chén thịt bò viên bị Vương Miêu ăn sạch không còn chút canh thừa nào.
Tối đó, Âu Dương lại kiểm tra số liệu, đồng thời cũng không ngừng nhận email, gửi email đi, lại còn tiếp hai cú điện thoại. Vương Miêu vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, xem đám người đánh nhau trong thứ gọi là TV, nhìn họ rút đao kiếm bổ tới, buồn cười khỏi nói.
Lúc thư ký Trương đi ăn thịt xiên bên ngoài trở về, Âu Dương đã tắt đèn đi ngủ. Đây là một gian phòng hai giường, rất chật, vốn không thể chứa được hai người. Chờ Âu Dương ngủ say, Vương Miêu lén bò qua hai lần nhưng không được, cuối cùng cậu chỉ có thể tựa lên chiếc tủ bên đầu giường Âu Dương nghịch công tắc đèn.
Qua trái thì sáng, qua phải thì tối.
Lúc đèn sáng, gương mặt Âu Dương sẽ xuất hiện dưới ánh đèn ấm áp, hình ảnh ấy vừa mông lung lại vừa dịu dàng, không có cái vẻ tinh anh như ban ngày. Lúc đèn tối, trước mắt chỉ là một cái bóng mơ hồ, chỉ có thể dựa vào hình ảnh lưu lại trong mắt lúc đèn sáng, tưởng tượng đến dáng vẻ lúc này của anh.
Tuy là hôm nay Âu Dương không cho cậu ăn cơm trưa, lại còn dữ dằn với cậu, nhưng Âu Dương tốt với cậu lắm. Vương Miêu biết, người này rất tốt với cậu, cũng giống như bò viên, bên ngoài nhìn vào không thấy có gì lạ, lúc cắn xuống sẽ phát hiện bên trong có nước sốt, ăn rất ngon.
Vương Miêu tựa đầu lên mép giường của Âu Dương, cậu nghĩ, có lẽ là cậu đã thích Âu Dương Hạo Nhiên rồi. Nhưng mà... Người cũng giống như loài mèo, phải một đực một cái mới có thể ở cùng nhau? Giờ bọn họ đều là giống đực, làm sao thích nhau được đây...()
Sau chuyến công tác, mấy ngày sau đó đều rất bộn bề. Nghe nói, dường như các mặt hàng kia xảy ra vấn đề là vì có người trong tập đoàn cấu kết với người ngoài, muốn hạ giá thành sản phẩm. Với kiểu đồn đại ấy, biểu hiện của Âu Dương quản lý vẫn vững vàng, cực kỳ bình tĩnh.
Tới gần cuối năm, có rất nhiều công nhân chuẩn bị mua vé xe về quê ăn Tết. Những lúc nhàn rỗi, thì trà nước, tám nhảm lại là cách để bọn họ giết thời gian tốt nhất.
Trong đó, bàn tán nhiều nhất đương nhiên là sự kiện to tát lần này, nhưng vì cấp trên muốn ém chuyện này xuống, thành ra sau mấy ngày nói tới nói lui, cuối cùng bọn họ cũng dần dần chuyển đề tài lên người Vương Miêu.
Nghe nói mỗi ngày Âu Dương quản lý đều dẫn cậu ta đi làm, bình thường nếu không phải nhốt trong văn phòng thì chính là trong gian phòng ngủ cạnh bên. Theo những người biết chuyện kể lại, thì trong mấy ngày cấp bách qua, Âu Dương quản lý cũng không quên tập đi cho Vương Miêu.
Vương Miêu đang bám lấy mép bàn làm việc, từ cái hôm Âu Dương gọi nữ bác sĩ nọ tới khám cho cậu, phát hiện cơ thể cậu vẫn phát triển bình thường. Nói cách khác, Vương Miêu hoàn toàn có thể đi đứng được.
“Đi tới có thưởng!”
Nhìn hộp chân giò hun khói nhoáng lên nhoáng xuống trên tay Âu Dương, Vương Miêu chống vào cạnh bàn, cố di chuyển đôi chân mình.
Ban đầu Âu Dương định mua xe tập đi, nhưng tất nhiên là không có kích cỡ nào lớn như Vương Miêu vậy. Với lại, ngay từ nhỏ anh đã tin rằng, có rất nhiều chuyện đều có thể ép riết mà được. Giống như chuyện tập đi của Vương Miêu lúc này, mới đầu ngay cả nhấc chân cậu cũng không làm được, giờ mới qua hai ngày, cậu đã có thể lần theo cạnh bàn di chuyển được rồi.
Cuối cùng thì Vương Miêu cũng đi tới được bên người Âu Dương, Âu Dương ra hiệu, ý bảo cậu buông mép bàn ra.()
Hai ngày qua cậu đã té bầm mình mẩy, tức thì, đầu cậu lay lay y chang trống bỏi.
“Vậy thì không được ăn!” Âu Dương bỏ hộp chân giò vào ngăn kéo, xoay người, vờ như đối diện với màn hình máy tính.