Âu! Âu!” Vương Miêu vội vàng quơ quơ một cánh tay, tay kia vẫn còn đang bám vào mép bàn, cậu không muốn thức ăn của mình vuột mất như thế, đã hai ngày rồi cậu không được ăn chân giò hun khói nha.
Hiện giờ Âu Dương cũng đã quen với cách xưng hô của Vương Miêu, anh gõ ngón tay xuống bàn, nghiêm túc nói: “Buông cả tay kia ra!”
Vương Miêu hít hít cái mũi, vừa buông tay ra đã mất trọng tâm, bán ngồi xổm trên đất. Cái tư thế này đúng là buồn cười chết được, có chút giống cưỡi ngựa, lại còn vểnh mông lên. Vương Miêu cắn chặt răng, vất vả ổn định trọng tâm lại, từ từ đứng thẳng người, chân trái nhích lên một bước, sau đó là chân phải.
Thật ra thì khoảng cách từ chỗ cậu tới Âu Dương chỉ hơn năm bước thôi, nếu giờ cậu còn là mèo, nhất định có thể nhảy tới ngay.
Giờ đang là mùa đông, nhưng năm bước ấy cũng đủ khiến trán Vương Miêu đổ đầy mồ hôi. Âu Dương trông thấy, chua xót vô cùng, nhưng ngoài mặt anh vẫn vờ như nghiêm túc, cho đến khi Vương Miêu bước xong bước cuối cùng, anh mới dang hai tay ra, ôm lấy người lung lay sắp ngã kia.
“Âu... Âu...” Vương Miêu muốn đòi phần thưởng.
Âu Dương lau mồ hôi trên chóp mũi Vương Miêu, rồi xoa xoa đôi chân mỏi nhừ cho cậu. Vương Miêu tự động ngồi lên đùi anh, mở hộp chân giò hun khói ra ăn ngon lành.
Đây cũng là một thói quen của Vương Miêu mà anh mới phát hiện gần đây. Cậu rất thích ngồi trên đùi anh, lại chẳng có một chút thẹn thùng nào, tất cả đều diễn ra một cách rất hồn nhiên, giống như đùi Âu Dương vốn là chỗ mà cậu nên ngồi.
Nuôi mấy hôm, Vương Miêu đã béo hơn lúc đầu một ít, cằm cũng không còn nhọn kinh người, mái tóc mềm mại, da dẻ mịn màng, lúc ăn gì môi cậu sẽ hơi vểnh cao, non mềm như trẻ nhỏ, non mềm, non mềm...
Âu Dương quay đầu sang bên, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy? Sao tự dưng anh lại muốn... muốn hôn lên đôi môi ấy? Âu Dương Hạo Nhiên anh là quản lý của tập đoàn Âu Dương, sao có thể muốn làm chuyện không bằng cầm thú ấy với một người có bệnh, không biết gì như vậy?Gần đây quả nhiên là mi dục cầu bất mãn rồi nha Âu Dương Hạo Nhiên.
Âu Dương thầm cho mình một bạt tay thật mạnh, rồi đặt Vương Miêu xuống đất, quẳng đồ chơi cho cậu giết thời gian. Sau một hồi tự kiềm chế, hơi thở của anh đã bình phục lại, bắt đầu tập trung xử lý công việc.
Thật ra chuyện khách hàng khiếu nại lần trước vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, anh nhủ thầm,nếu muốn giải quyết triệt để vụ này, e là phải chờ anh hai anh tự mình trở về trấn thủ.
Thành phố Minh Lợi có mấy thắng cảnh lớn, một là Tàng Thư Các có lịch sử sáu, bảy trăm năm, hai là quảng trường thương mại sầm uất có tiếng trong thành phố, ba là phố quán bar, một công trình mang giá trị kiến trúc.()
Nói tới phố quán bar, đó là một dãy phố tập hợp đủ phong vị các quốc gia, các loại kiến trúc. Trên đường, có không dưới năm cái quán bar cỡ lớn, còn các quán nho nhỏ thì lại càng mọc lên như nấm, trong đó dĩ nhiên không thiếu những quán chỉ mở cửa tiếp đón các đồng chí đến với nhau.
Êm ả, ồn ào, bất luận là ai tới, đều có thể tìm được một nơi thuộc về mình.
‘Giai Điệu D’ là một trong số những quán bar đồng chí lấy nền nhạc êm ả làm chủ đề, quán ở cuối phố, sát bên sông. Mùa hạ, ban đêm gió thổi nhẹ nhàng, ngồi dưới những tán ô nghe nước sông vỗ vào bờ, kết hợp với tiếng violin, tiếng kèn sắc xô phôn, một thứ giai điệu tuyệt vời khiến lòng người an nhàn, thoải mái.
Nhưng đây đang là mùa đông giá rét, cho dù có tình yêu cuồng nhiệt tới đâu, cũng chẳng ai dám ra bên ngoài làm người băng, tất cả mọi người đều tụ tập trong những không gian ấm áp như tiết xuân. Vừa qua tám giờ, người tới cũng ngày một nhiều, nơi đây không có bao nhiêu quy củ, chỉ cần khách tới đừng ồn ào quá mức là được.
Thi Đông Vũ đã sớm tìm được cho mình một vị trí tốt nhất, từ lúc nhận được tin nhắn của Âu Dương hồi bốn giờ rưỡi, cậu ta đã tới đây và vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến chín giờ, Âu Dương mới đi vào.
Thi Đông Vũ thấy anh, lập tức gửi cho anh một tin nhắn chỉ về chỗ ngồi của mình. Âu Dương nhìn thoáng qua, rồi đi về phía cửa sổ.
Lúc này, trong quán đang vang lên ca khúc Yesterday Once More êm đềm.
“Cậu có thể gọi tôi!”
Thi Đông Vũ bật cười, “Giờ mới nhớ tới tôi à? Hại tin nhắn tháng này của tôi chẳng biết phải gửi đi đâu!”
Âu Dương cảm thấy người như Thi Đông Vũ mới là loại hình mà anh thích, nghĩ sao nói vậy, không phải quanh co lòng vòng, trong lòng nghĩ gì, người bên ngoài chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn ra, giống như ánh mắt dục hỏa bừng bừng của cậu ta lúc này.
“Nhớ tôi sao?” Âu Dương Hạo Nhiên tựa vào ghế, gọi một ly rượu.
“Người tăng ca điên cuồng chủ động hẹn tôi, đúng là không dễ dàng chút nào!” Thi Đông Vũ lắc lắc đầu, cậu ta còn là một sinh viên năm tư, từ lúc phát hiện ra tính hướng của mình tới giờ, cậu ta thường hay tới quán bar chơi, sau một năm thì quen biết với Âu Dương, sau nữa thì đứt liên lạc, cho tới bây giờ.
“Nửa năm không gặp, không phải cậu đã theo một TOP nào đó rồi à?”
“Đừng nhắc thằng đểu ấy nữa, gã ta về nhà kết hôn theo ý ông bà già rồi!” Thi Đông Vũ nở nụ cười, nhưng trong mắt lại đượm buồn.
Âu Dương muốn an ủi cậu ta, bảo cậu ta còn trẻ. Nhưng lời vừa tới bên miệng, anh phát hiện, thật ra mình chẳng có tư cách nói cái gì.
“Đêm nay vẫn như cũ?” Vẫn là Thi Đông Vũ mở miệng trước. Quan hệ giữa cậu ta và Âu Dương rất lạ, có khi hai người cứ như đều vì nhu cầu, nhưng quan hệ ấy lại duy trì suốt hơn hai năm trời.
Âu Dương Hạo Nhiên chưa bao giờ dẫn người về nhà, đây là chuyện mà cả quán bar ai cũng biết. Hai người vẫn giống như trước đây, tới khách sạn nhỏ kế bên thuê phòng. Di động của Âu Dương mở máy suốt hai mươi bốn giờ, xưa nay, cho dù là lúc hai người có đang làm được một nửa, anh cũng có thể dừng lại để nghe điện thoại có liên quan tới công việc.
Tuy hôm nay điện thoại không reo, nhưng Âu Dương chỉ làm được một nửa đã lui ra ngoài, im lặng.
Thi Đông Vũ ngồi dậy, thở gấp: “Sao thế? Mệt lắm à?”
Âu Dương cười gượng một tiếng. Thi Đông Vũ thấy thế, trượt xuống, định dùng miệng lấy lòng anh, nhưng lại bị anh đẩy trở ra.
“Aizz, TOP cuối cùng của tôi cũng chán, cuộc đời của tôi, sau này nhất định là ảm đạm rồi!” Thi Đông Vũ ngã xuống giường, thở dài một hơi.
Âu Dương kéo chăn lại đắp cho cậu ta, mặc quần áo vào. Trong suốt quá trình, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đuối lý và mặc cảm tội lỗi. Hình ảnh Vương Miêu cứ luôn xuất hiện trước mắt anh, hại anh từ đầu tới cuối đều không muốn quay qua nhìn Thi Đông Vũ.
“Ngại quá, nhà tôi có nuôi một con thú cưng, là người thân nhờ nuôi hộ, tôi vừa sực nhớ là chiều nay quên cho nó ăn cơm rồi, nó mách lẻo lắm đó!”
Thi Đông Vũ nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Âu Dương, xoay người bảo: “Gặp được người mình thích là chuyện tốt, đừng làm giống như bị cắm sừng thế chứ!”
Âu Dương dừng bước, lại nghe người trên giường miễn cưỡng nói: “Nè, tôi nói, nhớ đừng quên tính tiền nha!”
Âu Dương Hạo Nhiên lái xe tới tiệm thức ăn nhanh, nhưng tiệm đã đóng cửa. Vì lũ mèo hoang trong khu, anh đành phải tới tiệm tạp hóa mua mấy hộp chân giò hun khói, lúc chọn đồ, bỗng nhớ tới cái người trong nhà anh cũng thích ăn thứ này, anh mỉm cười, không khỏi lắc đầu.
Mùa đông hay đi kèm với chuyện ăn thịt mèo, bởi vậy vụ bạch miêu biến mất không khỏi khiến người ta nghĩ tới chuyện nó đã bị người bắt đi, nhưng mấy chuyện máu me ấy, ai cũng ngại nghĩ tới. Thật ra, năm nào cũng có mèo mất tích không rõ nguyên do, cũng có rất nhiều mèo con được sinh ra, nhưng đến cuối cùng, những con có thể sống sót được rất ít, cho nên số lượng vẫn luôn duy trì ở mức không tăng không giảm.
Lúc về tới trước cửa khu, đã có một đám mèo nhỏ ngồi chờ bên cạnh bồn hoa, con nào cũng mở to mắt, nhìn anh kêu meo meo. Âu Dương chia chân giò hun khói thành từng nhúm một để trên đất, đám mèo hoang lập tức cúi người, lặng lẽ đi qua.
Rõ ràng người trước mắt chính là ân nhân, nhưng chúng vẫn rất phòng bị, đấy chính là tính cách của đám mèo hoang, cho đến khi ra khỏi phạm vi mà chúng mẫn cảm. Âu Dương vừa nhấc chân, làm bộ muốn đi, tức thì, chúng đều ngừng ăn, cảnh giác nhìn anh, có mấy con miệng còn đang ngoạm chân giò.
“Âu! Âu!” Cửa sổ bên trên mở ra, tiếng gọi cũng theo đó vang khắp khu chung cư.
Âu Dương Hạo Nhiên ngẩng đầu liền thấy Vương Miêu đang tựa vào cửa sổ, hơn nửa người đều lộ ra bên ngoài.
“Không được nhúc nhích!” Phản ứng của Âu Dương có thể so với chú cảnh sát bắt kẻ xấu, chỉ còn thiếu mỗi cây súng cầm tay nữa thôi, “Cậu ở yên đó cho tôi, đừng nhúc nhích!” Đùa gì chứ? Tuy căn hộ của anh ở tầng thấp, nhưng nếu bị ngã từ trên xuống, chỉ với thân thủ của Vương Miêu, không gãy tay thì cũng gãy chân.
Vương Miêu thật sự không cử động, một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến cậu nhịn không được, rụt rụt cổ.()
Âu Dương dùng tốc độ 100km/h chạy lên nhà, mở cửa ra, nhào vào phòng sách, “đoạt” Vương Miêu yếu ớt từ bên cửa sổ vào. Động tác của anh quá nhanh, thành ra lúc ôm lấy Vương Miêu xong không kịp trụ vững, cả hai người cùng ngã lăn ra đất.
Phía sau có đệm thịt, Vương Miêu tỏ vẻ là cậu không đau chút nào. Hơn nữa, cậu còn rất vui vẻ hôn lên má Âu Dương, cọ cọ cằm anh.
Âu Dương cảm thấy có một luồng khí nóng trong cơ thể anh đang chạy thẳng xuống phía dưới, sớm không sớm, trễ không trễ, lại nhằm ngay lúc anh quẳng Thi Đông Vũ rồi mới tới.
“Âu Âu!” Vương Miêu kéo kéo áo Âu Dương, trên người anh có một mùi hương xa lạ khiến Vương Miêu lộ vẻ nghi hoặc. Cậu cúi đầu ngửi ngửi rồi lại ngửi ngửi, chóp mũi khẽ chạm vào cằm Âu Dương.
Hai mắt Âu Dương trầm hẳn, bất chợt, anh túm lấy hai vai Vương Miêu, lực mạnh tới mức chính anh cũng thấy giật mình. Vương Miêu tất nhiên là đau, kêu lên ô ô, cậu còn chưa kịp ngẫm xem mình đã làm sai chuyện gì thì đã bị anh túm như túm gà con quẳng lên salon.
Hai đầu vai trắng nõn hiện lên hai cái dấu hồng hồng, thế là Vương Miêu không một chút phòng bị, kéo cổ áo xuống dùng đầu lưỡi liếm khẽ. Xương quai xanh tinh xảo, cổ trắng nõn, lưỡi non mềm.
“Vương Miêu, đã đói bụng chưa?” Âu Dương cố dằn lòng, giả vờ không phát hiện cảnh tượng kinh diễm ấy, anh vừa hỏi vừa đi vào nhà bếp.
Vương Miêu nghe có cái ăn, lập tức kêu lên: “Muốn!”
Đây là từ mà cậu vừa mới học được, có nghĩa là tỏ vẻ đồng ý, biểu thị sự mong mỏi của mình, bởi vậy về sau cậu toàn dùng từ này. Có thể nói là Vương Miêu học hỏi mọi thứ rất nhanh, chỉ ngắn ngủi có mấy ngày mà cậu đã học được hết các thao tác về đồ điện trong nhà, dĩ nhiên cũng không thể không nhắc tới công lao của Âu Dương.
Chờ Âu Dương mang cơm thịt bò ra, Vương Miêu cũng đã liếm xong đầu vai, giờ đang ngồi trên ghế salon vui vẻ xem bộ phim hoạt hình có con sói và một đám cừu.
“Sao đài truyền hình nào cũng chiếu phim này hết nhỉ?” Âu Dương đặt bát cơm lên tay Vương Miêu. Anh sợ Vương Miêu chỉ ăn thịt, không ăn những thứ khác sẽ thiếu dinh dưỡng, cho nên gần đây anh bắt đầu trộn cá, thịt, rau dưa với nhau, lại còn mua thêm một quyển sách nấu ăn dinh dưỡng. Trong bất giác, càng ngày anh càng giống như một bảo mẫu chuyên nghiệp.()
Có lẽ là đói bụng lắm, cho nên Vương Miêu ăn rất ngon lành. Vừa tan tầm, anh đã bỏ mình cậu ở nhà với mấy cái chân giò hun khói rồi vội vàng đi ngay, nhìn vào thì có lẽ là anh có gì đó không vui, làm hại cậu ăn không no, lại còn lo lắng.
“Xin lỗi!” Dáng vẻ của Vương Miêu đều rơi vào trong mắt Âu Dương. Anh ngồi xuống cạnh cậu, nở nụ cười tự giễu, “Câu này, dường như tôi đã nói nhiều lần lắm rồi nhỉ? Nhưng bất kể là cậu có hiểu hay không, tôi vẫn phải nói với cậu một tiếng, hôm nay, tôi xin lỗi cậu!”