[Miêu Thử Đồng Nhân] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 37: Chương 37




Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 63

“Hắn làm sao vậy?” Triệu Trinh sau khi lâm triều liền lo lắng chạy về tẩm cung, ngự y từ rạng sáng đến giờ bận bịu không ngớt, Triệu Trinh sợ ảnh hưởng đến việc chẩn trị cho Triển Chiêu, cũng không dám quấy rầy. Lúc này nhìn người trên giường lại đau đến ngất đi, rốt cuộc không nén được nỗi lo lắng, tiến lên dò hỏi.

Ngự y kia dè dặt đáp: “Bẩm hoàng thượng, mạch tượng công tử hư nhược hỗn loạn, giống như đã chịu nội thương rất nặng.”

Bởi chuyện Triển Chiêu là cơ mật, Hoàng thượng chỉ chỉ định mình ông thăm bệnh, tuy rằng ông là đại phu giỏi nhất Thái y viện, nhưng giờ chỉ có một mình, thật sự không thể đoán ra Triển Chiêu bị bệnh gì, đành phải qua quýt nói ra bệnh trạng, hi vọng có thể gạt được Hoàng thượng.

Triệu Trinh nghe mà không hiểu ra sao, Triển Chiêu rõ ràng bị va vào bụng, chấn động thai khí, làm sao lại bị nội thương? Chính là hiện giờ hắn không có tâm trạng tự vấn, chỉ tiếp tục lo lắng hỏi: “Đứa bé thì sao? Hoàng tử trong bụng hắn thì sao?”

“Bẩm, bẩm hoàng thượng, tiểu hoàng tử… Không có.” Hai hàm răng ngự y va vào nhau lập cập, giọng nói vo ve như tiếng muỗi kêu, phen này coi như xong đời, lão không giữ được long thai, làm sao giữ được đầu mình bây giờ?

Triệu Trinh nhất thời kinh hoảng kêu lên: “Ngươi nói cái gì? Không có? Ngươi có dám chắc không đấy?” Triệu Trinh hối hận vô cùng, biết rõ Triển Chiêu có mang mà vẫn nhẫn tẫm ra tay đánh hắn, không lẽ cốt nhục thân sinh của mình lại bị chính mình tự tay hại chết?

Ngự y hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, vừa dùng sức dập đầu, vừa run rẩy đáp: “Là vi thần vô năng, vi thần tội đáng muôn chết, mong hoàng thượng thứ tội.”

Triệu Trinh quả thực không muốn tin vào tai mình, một đứa nhỏ bị mình đánh chết như thế? “Không thể như thế. Tại sao lại như thế được?”

Nghe ra sát ý mơ hồ ẩn trong giọng nói của Hoàng thượng, lão ngự y vội vàng đảo qua mọi biện pháp có thể giảm trách nhiệm của mình đến mức thấp nhất, giữ lại một cái mạng già: “Thần trộm cả gan phán đoán thế này, Hoàng thượng, mạch của công tử không giống như vừa sảy thai, có lẽ…”

Lão do dự một chút, không dám nói ra những điều mình đang nghi ngờ.

Lúc trước rõ ràng vị công tử kia không có hỉ mạch, nhưng nếu đã sớm không có thai nhi, tại sao bụng dưới va chạm lại gây ra đau đớn? Nhưng nếu tình huống này là sinh non, tại sao mãi vẫn không thấy bào thai xuất hiện?

Thực ra lão đã có đáp án cho mình: Đời này có người có thể chế ra thần dược khiến cho nam tử hoài thai, vậy thì khiến người đó giả mang thai cũng không phải việc quá khó.

Song lão đã lăn lộn trong cung nhiều năm, quá hiểu thiệt hơn thế nào, Hoàng thượng coi trọng vị công tử này như vậy, nếu chưa có căn cứ xác thực thì đừng dễ dàng gán tội khi quân cho hắn, vạn nhất hắn ghi hận trong lòng, kẻ thiệt chỉ là lão thôi. Bởi vậy lão cố tránh nặng tìm nhẹ, nội dung lời nói có lợi phần nào cho mình.

Triệu Trinh đâu biết lão đang nghĩ gì, hắn vốn không rành y thuật, hiện giờ đau lòng pha xen hối hận, tâm phiền ý loạn, căn bản không thừa tâm lực suy nghĩ.

Hắn chỉ nhớ rõ một chuyện. Triển Chiêu đi gặp Bạch Ngọc Đường, sau khi trở về thai nhi trong bụng liền biến mất. Nếu Triển Chiêu không vì cú va đó mà sảy thai, vậy nhất định là…

“Bạch Ngọc Đường. Chắc chắn là y.” Nhất định là Bạch Ngọc Đường không muốn Triển Chiêu sinh hạ đứa nhỏ của trẫm, cho nên mới hạ độc thủ với hắn.

“Ngươi dám xuống tay với Hoàng tử của trẫm, trẫm tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

Chương 64

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đả thương hắn?” Triệu Trinh vạn lần không thể ngờ tới, kẻ cách đây không lâu còn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường lại có thể nhân lúc hắn tới ngự thư phòng phác thảo chiếu thư hạ lệnh bắt giữ Bạch Ngọc Đường chạy khỏi hoàng cung.

Có điều xem ra hắn thực sự đã suy yếu cực điểm: Triển Chiêu trước đó ra vào hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm một cách dễ dàng, vậy mà hiện giờ đến một thị vệ bình thường cũng có thể đả thương hắn, đủ thấy công lực của hắn suy giảm thế nào.

Triệu Trinh giờ này đã chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện xử trí Bạch Ngọc Đường, lòng hắn chỉ đầy lo lắng đối với Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa bị thương nặng, kể cả có phải sảy thai hay không, nhưng dáng vẻ thống khổ của hắn tuyệt đối không phải giả vờ, lại thêm lần này bị thương, nếu không được chữa trị kịp thời, liệu hắn có gặp nguy hiểm gì hay không?

“Các ngươi là lũ vô dụng. Không bắt được hắn thì thôi, đả thương hắn làm gì hả?” Triệu Trinh vừa lo vừa giận, lửa giận trong lòng trút cả lên thị vệ kia.

Tay thị vệ đáng thương quỳ rạp trên đất không dám cãi lại. Gã vừa luôn miệng cầu xin: “Hoàng thượng thứ tội”, vừa âm thầm kêu khổ: Ở bên vua như ở bên hổ, quân tâm khó lường, người đời nói quả không sai, rõ ràng Hoàng thượng nói bọn họ dù dùng bất kì cách gì cũng phải coi chừng người kia, vậy mà giờ lại trách mình đả thương hắn, người ta đã muốn chạy, không động võ làm sao ngăn nổi? Dù để hắn ta chạy thoát đúng là do mình thất trách, nhưng đó cũng bởi tài nghệ của gã không bằng người đó, đừng quy hết tội cho gã vậy chứ.

Triệu Trinh chúa ghét bộ dạng yếu đuối cầu xin tha thứ của đám thủ hạ vô dụng, tức tối đá gã một cước, gầm lên: “Cút!”

Đợi thị vệ kia dấp dúi chạy khỏi ngự thư phòng, Triệu Trinh cũng nhấp nhổm không yên, cao giọng hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, trẫm muốn xuất cung.”

***

Trong Khai Phong Phủ.

“Ngọc Đường ca ca, uống thuốc.” Bạch Nhị Nha mất bao công sức mới dỗ được tiểu Thái tử đi chỗ khác, không để nó thấy Bạch Ngọc Đường, sau đó nhanh chóng sắc thêm một bát thuốc dưỡng thai mang đến cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chờ đến nhàm chán, vừa thấy nàng tiến vào liền nói: “Hôm nay có vẻ muộn hơn ngày thường?” Y không trách cứ nàng, chỉ là hôm nay chẳng rõ tại sao, người của Khai Phong Phủ hình như hết sức bận rộn, không ai thèm đến nói chuyện với y, để y nhàn đến hốt hoảng, chẳng ngờ ngay cả người rảnh rỗi không biết vội là gì như Bạch Nhị Nha cũng đến muộn như thế.

“Muội đã sắc thuốc xong rồi, nhưng nửa đường lại bị Tiểu Bảo đụng phải, muội đành phải đi sắc lại lần nữa. Đúng rồi, Ngọc Đường ca ca, muội quên chưa nói, tiểu Thái tử hôm nay tới phủ, nó còn nhắn rằng nó rất nhớ huynh.” Tiểu nha đầu cũng giống như Bạch Ngọc Đường, không có khái niệm quân thần, đã vậy tâm tính lại rất đơn thuần, chẳng chút tinh ranh xảo quyệt, hôm nay tâm tình với tiểu thái tử một hồi, hai người lại thành bằng hữu, bởi vậy nàng nhắc đến tiểu Thái tử y như nhắc đến đứa nhỏ nhà bên, còn gọi thẳng nhũ danh “Tiểu Bảo” của nó.

“Tiểu Bảo? Nhóc đó đến Khai Phong Phủ làm gì?”

Nghe đến tên này, lòng y gợn lên đôi chút hoài niệm. Bạch Ngọc Đường tính tình thực tế, dù y rất hận Triệu Trinh, song chưa bao giờ giận lây sang Tiểu Bảo, huống hồ y vốn thích trẻ con, nhớ tới khi xưa y đã từng tự tay bế ẵm đứa nhỏ còn quấn tã, lại nghĩ bây giờ mình cũng sắp có một đứa nhỏ đáng yêu như thế, khóe miệng không khỏi cong lên. Hơn một năm không gặp, chẳng biết nó đã lớn đến thế nào, cõ lẽ đã thành thiếu niên rồi cũng nên.

Còn có mẫu thân của đứa bé kia, y nhớ ngày đó khi biết A Mẫn thích Triển Chiêu, cõi lòng ùa dâng đủ mùi chua xót buồn khổ, lại vẫn ngây ngốc cho rằng mình ghen vì A Mẫn, ai ngờ lúc ấy mình cũng đã thích con mèo đó chứ…

“À, thằng nhóc nhớ cuộc sống bên ngoài, tới thăm huynh và Bao đại nhân một chút.” Tiểu cô nương quyết định nói dối, gần một tháng qua, không nhắc tới bất kì chuyện gì liên quan tới Triển Chiêu trước mặt Bạch Ngọc Đường dường như đã thành luật bất thành văn ở Khai Phong Phủ.

Bạch Ngọc Đường thừa hiểu tâm tư của tiểu nha đầu này, tiểu Thái tử làm sao biết y ở Khai Phong Phủ, tới đây thăm mình là chuyện hoàn toàn không thể, còn nếu chiếu theo quan hệ thân sơ, nói nó tới đây thăm Bao đại nhân, chẳng bằng nói nó đến thăm Triển Chiêu nghe còn hợp lí hơn nhiều, dù sao ngoại trừ mẹ nó, trước kia Tiểu Bảo thích nhất là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mà việc thi thể Triển Chiêu bị Phụ hoàng nó mang đi cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, chắc hắn sẽ không để nó biết.

Dù Bạch Ngọc Đường đã buông bỏ chấp niệm về Triển Chiêu, nhưng cũng hiểu được sự thương yêu của mọi người với mình, bởi vậy không vạch trần nàng.

“Nó đi rồi sao?” Tuy biết bộ dạng mình hiện giờ không nên để người ngoài nhìn thấy, nhưng không gặp được Tiểu Bảo y cũng có hơi thất vọng.

“Đúng vậy, đâu thể để nó vào đây gặp huynh được.” Nàng mất bao công mới lừa được đứa nhỏ kia, chỉ sợ Ngọc Đường ca ca bị người nhìn thấy sẽ sinh xấu hổ.

“Thật tiếc, đáng lẽ nên nhờ nó hỗ trợ cứu các ca ca tẩu tẩu.” Bạch Ngọc Đường hơi hối hận, cơ hội ngàn năm một thuở vậy mà y lại bỏ lỡ.

Bởi chuyện các ca ca tẩu tẩu bị bắt vẫn chưa không khai, việc này dù không hợp lễ pháp, nhưng chỉ cần Hoàng thượng một mực phủ định, thì dẫu là Bao đại nhân cũng đành bó tay, chỉ còn một cách là tìm người bí mật cứu bọn họ ra ngoài. Giờ này kẻ có thể cứu người mà không bị liên lụy e rằng chỉ có mình tiểu Thái tử, chính là một khi Thái tử hồi cung, việc tái kiến có lẽ sẽ rất khó khăn.

Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, không nghĩ y lại đoán được việc Tứ Thử bị giam trong cung, có điều nghĩ đến bọn họ sẽ nhanh chóng được cứu ra, cũng không lo lắng quá nhiều, bởi vậy lập tức trưng ra vẻ mặt dạt dào đắc ý, vênh mặt nói: “Ngọc Đường ca ca, huynh đừng tiếc nuối gì cả, muội đã nói với Tiểu Bảo, nó cũng đồng ý sẽ giúp chúng ta cứu các ca ca tẩu tẩu của huynh.”

“Tiểu nha đầu ngươi hóa ra cũng có lúc thông minh, chính là…” Bạch Ngọc Đường nghe nàng nói vậy, thoạt tiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thật chẳng ngờ tiểu cô nương này cũng có thể làm ra sự tình hợp ý mình đến thế, thế nhưng tức thì nhận ra vấn đề, chuyện cứu người đâu chỉ đơn giản cứu ra là xong, việc cần lo lắng còn nhiều, rất nhiều.

Dẫu rằng gần đây Hoàng thượng không có động tĩnh gì với mình, nhưng từ việc các ca ca tẩu tẩu vẫn bị cầm tù, có thể thấy Hoàng thượng không có ý định buông tha mình, nếu Hoàng đế phát hiện bọn họ chạy trốn, không chừng sẽ nổi điên mất.

“Muội đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”

Tuy việc chạy trốn thực sự không hợp với tính tình cao ngạo của Bạch Ngọc Đường, song giờ y không thể không làm vậy, sau khi các ca ca tẩu tẩu trốn ra, chắc chắn sẽ tự bảo vệ được mình, thế nhưng nếu y còn chần chừ ở Khai Phong Phủ, vạn nhất bị bắt sẽ liên lụy đến bọn họ, hơn nữa y còn phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, bộ dạng y hiện giờ có lẽ không thể chạy nhanh, đợi cho mọi sự phát sinh mới chạy e rằng không kịp, cho nên trước hết cứ rời kinh thành, tìm một chỗ trốn kín đáo là hơn.

Tiểu cô nương vừa nghe Ngọc Đường ca ca khen ngợi mình, tâm trạng cực kì vui vẻ, lại chợt nghe thấy y nói phải rời khỏi đây, lúc này mới phát hiện mình suy nghĩ chưa thấu đáo. Nếu cướp phạm nhân từ tay Hoàng đế, bọn họ chính là đào phạm, tất nhiên sẽ phải chạy trốn.

Có điều Ngọc Đường ca ca đã gần đến kì sinh nở, làm sao chịu nổi gian nan vất vả trên đường?

“Ngọc Đường ca ca, huynh đâu thể đi được…” Bạch Nhị Nha hối hận muốn khóc, đến cả vấn đề đơn giản như thế mà nàng cũng không nghĩ ra. Biết vậy nàng đã nói với Tiểu Bảo hãy chờ Ngọc Đường ca ca sinh hạ bảo bảo sau đó hãy cứu người, lúc đó thân thể Ngọc Đường ca ca khôi phục, nhất định cấm quân thị vệ trong cung không thể bắt được huynh ấy. Nhưng giờ…

Bạch Ngọc Đường trông thấy mắt nàng đỏ hoe, vội vàng an ủi: “Đừng coi coi ca ca ngươi như người bệnh yếu nhược vậy đi, ngươi còn như thế là ta giận đấy. Võ nghệ cùng với nội lực của Ngũ gia ta đâu phải để làm màu, thân thể nào có yếu ớt như ngươi nói.” Y vừa nói vừa nhướng mày, nghiêng mặt, khoanh tay ra bộ giận dỗi.

Quả nhiên tiểu cô nương vội vàng bắt lấy tay y, lắc lư không ngừng: “Ngọc Đường ca ca, huynh đừng giận muội, muội không nói nữa là được chứ gì?”

Rốt cuộc vẫn là Bạch Ngọc Đường hiểu rõ muội muội này nhất, tiểu nha đầu sợ nhất là mình giận dỗi, chú ý mình tuyệt đối không kém Triển Chiêu, có đôi khi Bạch Ngọc Đường ngẫm lại, giả như y không gặp gỡ Triển Chiêu, có lẽ sẽ bị nàng lay động không chừng…

“Việc này không nên chậm trễ, muội mau đi chuẩn bị đi..”

“Vâng.”

Bạch Nhị Nha trả lời, sau đó lập tức quay đầu ra cửa, ai ngờ chưa kịp bước ra đã bị cảnh tưởng trước mắt dọa cho ngây người “ Quỷ nha……! ! !”

Chương 65

Bạch Ngọc Đường cũng bị tiếng kêu của nàng dọa sợ, vội vàng nhìn ra phía cửa, lại nhìn thấy hình ảnh y vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ thấy nữa… “Triển… Chiêu…?”

Bạch Ngọc Đường kinh hoảng chú mục vào người ngoài cửa, không dám chớp mắt, cơ hồ chỉ cần dời mắt một chút, ảo ảnh trước mắt sẽ biến tan như chưa từng xuất hiện.

“Ngọc Đường.” Tầm mắt Triển Chiêu từ lúc cửa mở đã tụ hết vào Bạch Ngọc Đường, lại vì sợ y phát hiện mình bị thương mà không dám tới gần, chỉ đành im lặng đứng đó, chăm chú nhìn y.

Nhìn Bạch Ngọc Đường khó nhọc đỡ lưng bước từng bước về phía mình, Triển Chiêu theo bản năng muốn lui lại đằng sau, chính là hai chân lại không nghe lời, cố chấp đứng yên tại chỗ.

Mãi tới khi bị Bạch Ngọc Đường dùng sức ôm chặt, Triển Chiêu mới thấy thân thể khôi phục khả năng hành động, song lại luyến tiếc chẳng nỡ rời khỏi vòng ôm ấm áp này, vươn tay định ôm lấy y, không ngờ lại động đến vết thương bên vai trái, đây là khi hắn xuất cung bị thị vệ đại nội đả thương, vết thương tê buốt nhức nhối khiến hắn lập tức thanh tỉnh, tình huống hiện tại vô cùng gấp gáp, không còn thời gian để ôn tồn thêm nữa. Hắn để tay lên ngực Bạch Ngọc Đường, muốn đẩy y ra.

Bạch Ngọc Đường kích động đến mức nói không nên lời, bởi vậy hầu như không chú ý thân thể Triển Chiêu trong vòng tay mình có chút run rẩy, huống chi y tưởng Triển Chiêu đã chết, đương nhiên sẽ không nghĩ tới hắn còn bị thương, thấy Triển Chiêu dường như muốn cự tuyệt mình, lại tăng thêm lực đạo trên tay, không cho hắn đẩy mình ra.

Thân thể gắt gao dán sát vào nhau, nhiệt độ da thịt dần dần thấu qua vải áo, dẫu cho thấp hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn đủ để Bạch Ngọc Đường lần nữa kinh ngạc, dù một tháng qua, mỗi ngày y đều tưởng đến khung cảnh hiện giờ, nhưng khi ngày ấy đến, Bạch Ngọc Đường lại không dám xác định, lỡ như đây không phải sự thật… Y thực sự sợ mình không thể chống đỡ thêm lần nữa, bởi vậy thận trọng xác nhận: “Mèo con, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”

Trái tim Triển Chiêu thoáng chốc mềm nhũn, nhẹ nhàng đỡ bả vai Bạch Ngọc Đường, kéo y ra một quãng, để hai người có thể nhìn nhau thật rõ, sau đó nâng tay y đặt lên ngực mình, dịu dàng nói: “Triển Chiêu là người hay quỷ, Ngọc Đường cứ thử sẽ biết.”

Tiếng tim đập mạnh mẽ dội vào lòng tay khiến Bạch Ngọc Đường không thể tin vào cảm giác của mình, y mở to hai mắt nhìn kĩ bàn tay mình đặt trước ***g ngực Triển Chiêu, lại ngẩng nhìn gương mặt Triển Chiêu, mặc dù tái nhợt tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra được chút huyết sắc, hắn thật sự… Còn sống!

Bạch Ngọc Đường lần thứ hai xúc động ôm chặt Triển Chiêu, vùi mặt vào cần cổ quen thuộc kia, run rẩy mở miệng: “Mèo thối, ta biết, ta biết cửu mệnh quái miêu nhà ngươi sẽ không dễ chết đâu mà. Ta biết…” Bạch Ngọc Đường gần như nói không thành tiếng, nước mắt từ khi nghe tin Triển Chiêu qua đời chưa bao giờ rớt xuống một giọt giờ này ứ tràn khóe mi.

Đầu vai Triển Chiêu rất nhanh ướt đẫm, nước mắt bỏng ướt của y làm hắn bối rối, dù hắn đã từng nhìn thấy Ngọc Đường rơi lệ, nhưng bởi khi ấy Ngọc Đường cực kì bi thương, hắn chưa từng nghĩ một nam tử hán đỉnh thiên lập địa như Bạch Ngọc Đường sẽ vì chuyện mình còn sống mà vui đến mức khóc òa.

“Ngọc Đường? Ngươi khóc?”

Tuy bị Triển Chiêu nói trúng, song Bạch Ngọc Đường vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận, bởi y cảm thấy mình lại mất mặt trước mặt Triển Chiêu.

“Ngũ gia ta không khóc. Ai thèm khóc vì mèo thối nhà ngươi? Ngươi đừng tưởng bở.” Vừa nói vừa nâng tay áo lau mặt, không chịu nhấc đầu khỏi hõm vai Triển Chiêu, vì rằng làm vậy Triển Chiêu sẽ không nhìn thấy mặt y.

Có điều đến y cũng nghe rõ ràng giọng mình nghẹn ngào, căn bản không có nửa điểm thuyết phục, vậy là vội vàng chuyển đề tài, muốn dời lực chú ý của Triển Chiêu sang chỗ khác.

“Mèo thối, nếu ngươi còn sống, tại sao đến giờ mới chịu xuất hiện?” Hại Ngũ gia ta thương tâm vô ích suốt cả tháng trời. Chỉ là câu này Bạch Ngọc Đường sẽ không bao giờ nói ra.

Triển Chiêu ngập ngừng một thoáng, sau đó như bỗng nhớ ra chuyện gì quan trọng, bàn tay nắm tay Bạch Ngọc Đường đột nhiên căng thẳng, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, vội nói: “Ngọc Đường, việc này hãy để sau đi, giờ ngươi phải mau chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triển Chiêu, thực ra y đã định đi, chính là khi nghe Triển Chiêu nói thế, y lại không đồng ý: “Ngũ gia ta làm việc ngay thẳng, xét ra đâu làm chuyện gì thẹn với lương tâm, tại sao lại phải chạy trốn?”

Y biết nguyên nhân Triển Chiêu muốn y rời khỏi đây tuyệt đối không giống mình, nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, chắc hẳn còn cấp bách hơn mình mấy lần, huống hồ ngay đến tiểu cô nương kia cũng lo lắng mình sắp lâm bồn không nên đi xa, Triển Chiêu quan tâm đến mình như thế, sau khi mất tích lại đột nhiên xuất hiện, mặc kệ thân thể y mà đề xuất yêu cầu đó, xem ra chắc chắn đã có đại sự sống còn gì đó.

Triển Chiêu cũng biết Bạch Ngọc Đường bướng bỉnh ngang ngạnh, không nói rõ trắng đen y sẽ không nguyện nghe theo lời mình mà trốn đi, thế nhưng thời gian cấp bách, không thể giải thích rõ ràng với y được nữa, đành phải trả lời vắn tắt: “Được rồi, ta nói, Hoàng thượng sẽ gây khó dễ cho ngươi, có khả năng sẽ nhanh chóng phái người tới bắt ngươi, nếu ngươi còn không đi mau sẽ muộn mất.”

Bạch Ngọc Đường nghe ra vấn đề trong lời hắn, lập tức hỏi vặn: “Vì sao chỉ mình ta đi, ngươi không đi cùng ta ư?”

Y hiểu nếu như Triển Chiêu không có ẩn tình khác, tuyệt đối sẽ không để y một mình lúc nguy cấp, y mơ hồ đoán được Triển Chiêu sẽ giấu y, tự mình dấn thân vào chốn hung hiểm, đây là điều y nhất định không thể cho phép. Người quan trọng nhất sau bao nhiêu khó khăn mới trở lại bên y, y vĩnh viễn không muốn buông tay lần nữa.

Quả nhiên Triển Chiêu có chút ngần ngừ, miễn cưỡng nói: “Ta… Ta còn có chuyện, tạm thời chưa thể đi cùng ngươi.”

Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu buông tha: “Là đại sự gì nhất định phải làm bây giờ?”

“Không phải đại sự gì cả, ngươi đừng xen vào, xử lí xong xuôi ta sẽ đi tìm ngươi.”

Thấy Triển Chiêu vẫn né tránh không chịu nói rõ, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc bùng nổ: “Triển Chiêu! Ngươi coi Ngũ gia ta là gì chứ hả? Là phế vật chắc? Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi còn không nói rõ ràng, ta còn ở đây.”

Lúc này y đâu thể ngây ngốc chuyện gì cũng không hay biết, dù hiểu Triển Chiêu quan tâm mình, bảo vệ mình, không muốn làm mình lo lắng, nhưng y cũng là nam nhân, Triển Chiêu cái gì cũng không chịu nói với y, khiến y cảm thấy trong mắt Triển Chiêu, y chỉ là một kẻ vô năng, cho nên lần này y quyết phải hỏi cho rõ, dù trời có sập y cũng phải cùng Triển Chiêu đồng thời gánh vác. Bằng không có chết y cũng không đi.

Triển Chiêu nhận ra khoảng thời gian này hắn đã bảo hộ Ngọc Đường quá độ, chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn thương tổn lòng tự trọng của Ngọc Đường, trong lòng áy náy vô vàn, lại nhìn đến Bạch cô nương bên cạnh, thầm nghĩ: Nếu Bạch cô nương ở đây, Ngọc Đường hẳn đã biết chuyện Tứ Thử bị Hoàng thượng giam giữ trong cung, thế nhưng y vẫn chưa làm ra việc gì lỗ mãng, xem hắn đã lo lắng thái quá, bèn nói hết thực tình.

“Ngọc Đường, ngươi đừng tức giận, ta chỉ lo lắng cho các ca ca tẩu tẩu của ngươi, bọn họ vẫn ở trong tay Hoàng thượng, nếu như chúng ta đều trốn thoát, chỉ e Hoàng thượng sẽ trút giận lên bọn họ, ta định sau khi cứu bọn họ ra sẽ đuổi theo ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nghe nói là nguyên nhân đó, không khỏi thở phào một hơi, vỗ vỗ bả vai người kia, đắc ý nói: “Ta tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ. Mèo ngốc, đã bảo ngươi cứ nói rõ với Ngũ gia ta đi mà, việc này Bạch gia gia đã giải quyết rồi, ngươi chớ bận tâm.”

Triển Chiêu trước giờ thận trọng, nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy vẫn lo lắng hỏi: “Giải quyết? Giải quyết thế nào?”

“Sáng nay tiểu Thái tử đến phủ, ta đã nhờ nó hỗ trợ.”

“Cái này… Đáng tin không?” Triển Chiêu vẫn không yên lòng, tiểu Thái tử còn nhỏ, liệu có giải quyết nổi không? Liệu có kịp cứu bọn họ hay không?

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không biết việc này từ Triển Chiêu mà ra, chỉ nghĩ Hoàng thượng vì khúc mắc trước kia mà không chịu buông tha mình, bởi vậy y không quá nóng lòng, biết đâu hắn biết mình chạy sẽ giữ họ làm con tin, hẳn sẽ không giết bọn họ.

Thấy Triển Chiêu vẫn do dự bất định, trong lòng có phần không vui: “Sao vậy? Ngươi nghi ngờ Ngũ gia không làm được việc hay sao? Ngươi đừng quên đó là các ca ca tẩu tẩu của ta, tất nhiên ta phải quan tâm đến họ.” Mèo thối này sao cứ mãi không tin tưởng mình.

“Chuyện đó… Được rồi.” Triển Chiêu do dự một hồi, cuối cùng đồng ý. Hoàng thượng tuy vì mê luyến mình mà nhất thời hồ đồ, muốn đẩy Ngọc Đường vào chỗ chết, nhưng dẫu sao Hoàng thượng cũng là vị vua nhân đức, có lẽ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, so với Tứ Thử và Lô phu nhân, hiện giờ người cần hắn bảo vệ nhất vẫn là Ngọc Đường và đứa nhỏ trong bụng y.

Nghĩ vậy, Triển Chiêu khẽ nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, nhìn y: “Chính là từ nay về sau, chúng ta sẽ phải lưu lạc chân trời góc biển, Ngọc Đường, ngươi có nguyện cùng ta làm một đôi uyên ương lưu lạc?” Gương mặt Triển Chiêu ngập vẻ áy náy, nếu không vì hắn, Ngọc Đường và đứa nhỏ sắp chào đời đâu phải chịu cảnh phiêu dạt tứ xứ, trốn đông trốn tây này. Chỉ mong thời gian sẽ làm Hoàng thượng quên mình, để mình có thể cùng Ngọc Đường chung hưởng cuộc sống yên bình.

Bạch Ngọc Đường lạc quan hơn Triển Chiêu rất nhiều, y nhìn Triển Chiêu, mỉm cười: “Chẳng phải ngươi đã từng nói, bất kể lên trời xuống đất, Triển Chiêu ngươi cũng phải cùng Ngũ gia ta một đường đó ư? Ngũ gia có muốn bỏ cũng không nổi.” Y nhớ Triển Chiêu đã từng ngồi bên giường nói với mình những lời này, y tin tưởng rằng chỉ cần hai người bên nhau, cuộc sống sau này dù có ra sao, nhất định bọn họ đều sẽ hạnh phúc.

“Ngọc Đường… Chúng ta mau rời khỏi đây.” Triển Chiêu ngập tràn cảm động, đáng tiếc giờ này không còn thời gian để hắn cảm khái.

Triển Chiêu đang chuẩn bị đỡ Bạch Ngọc Đường rời đi, lại bị Bạch Nhị Nha nãy giờ im lặng đứng đó kéo lại.

“Chờ một chút, Ngọc Đường ca ca, Triển đại ca, hai huynh cho muội cùng đi với.”

Dù trước đó nàng từng lừa gạt Bạch Ngọc Đường, nói rằng Triển Chiêu không chết, thực ra nàng chưa bao giờ nghĩ vậy, mọi người đều nói Triển Chiêu đã chết, nàng cũng không có lí do gì để hoài nghi, hiện giờ đột nhiên trông thấy Triển Chiêu đứng trước mặt mình, tất nhiên sẽ cho là mình gặp quỷ, kinh hoảng đến mức nửa ngày vẫn chưa định thần, đến khi có phản ứng hóa ra Triển Chiêu không chết, đã thấy hai người tương phùng sau cơn cửu biệt, không nỡ quấy rầy, nhưng lúc này không nhịn được đành chen ngang, nàng thật sự không yên tâm để Ngọc Đường ca ca và tiểu bảo bảo đi như thế!

“Muội tử, chúng ta phải đi lánh nạn, muội theo chúng ta sẽ bị liên lụy.”

“Phải đó, Bạch cô nương, việc này đâu liên quan đến cô nương, cô nương không cần chạy trốn với chúng ta làm gì.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đương nhiên không đồng ý để nàng đi theo.

Bằng sự cố chấp của mình với Bạch Ngọc Đường, tiểu cô nương nào dễ buông bỏ, tiếp tục van xin: “Ngọc Đường ca ca, huynh sắp sinh rồi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì bất trắc, có thầy thuốc ở bên vẫn tốt hơn mà. Với lại hình như Triển đại ca cũng bị thương, phải được trị liệu, các huynh mang muội theo đi.”

“Vậy được.” Bạch Ngọc Đường đã chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Triển Chiêu, khi nãy ôm y, nhiệt độ thân thể cũng thấp hơn bình thường, tựa hồ đang bị nội thương, thân thể suy yếu, bèn gật đầu đồng ý.

“Vậy làm phiền Bạch cô nương.” Triển Chiêu nghĩ bọn họ không biết sẽ phải chạy trốn đến lúc nào, đường đi gian nan trắc trở, không rõ thân thể Ngọc Đường có thể chống chịu nổi không, vạn nhất đứa nhỏ sinh ra trên đường, quả thực phải cần thầy thuốc trông nom, bèn không cự tuyệt nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.