Trùng Tiêu nhất dạ
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 66
Ba người chung một xe ngựa, đi theo phía Tây Bắc tương đối hẻo lánh rời khỏi thành Biện Kinh. Để tiết kiệm thời gian, bọn họ chạy suốt cả ngày cả đêm không nghỉ.
Bạch Ngọc Đường được Bạch Nhị Nha chăm sóc, khi đi lại mang đầy đủ thuốc dưỡng thai, ngoại trừ lộ trình nhấp nhô xóc nảy khiến y có chút buồn nôn, thân thể hầu như không có gì đáng ngại.
Thế nhưng Triển Chiêu đánh xe phía trước lại chống đỡ không nổi. Cách đó không lâu hắn bị thương nặng, mất không ít máu, suýt nữa rơi vào hôn mê, chỉ bởi trong lúc mơ màng nghe thấy Hoàng thượng nói muốn trả thù Ngọc Đường mà gượng tỉnh lại, tuy hắn đã uống thuốc do thái y kê đơn, máu đã ngừng chảy, tình trạng đau bụng cũng bớt, song còn vết thương khi xuất cung, bởi không muốn trì hoãn thêm, cũng không muốn để Ngọc Đường lo lắng, vậy nên hắn không nói ra, hơn nữa dọc đường chịu nắng chịu gió chưa từng nghỉ ngơi một phút, thân thể đương nhiên không chịu đựng được.
Bạch Ngọc Đường ngồi trong xe, cảm giác tốc độ chậm hẳn, thùng xe nghiêng trái nghiêng phải, tựa như người điều khiển xe say rượu, tinh tế lắng nghe, phát giác hơi thở Triển Chiêu cực kì hỗn loạn, vội vàng vén rèm nhìn ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh hãi: Triển Chiêu sắc mặt trắng xanh, ánh mắt tản tác, đầm đìa mồ hôi, dường như đã sắp ngất đi, hai tay vẫn cố nắm chặt dây cương, rõ ràng chỉ đang dựa vào ý chí gắng gượng chống đỡ.
“Triển Chiêu, ngươi có sao không?” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa vươn tay vỗ nhẹ gò má Triển Chiêu, đề phòng hắn thật sự bất tỉnh.
Triển Chiêu bị đau đớn làm tỉnh táo hơn chút ít, nghe Bạch Ngọc Đường hỏi vậy, cố gắng xốc lại tinh thần, quay nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Ta không sao, Ngọc Đường đừng lo.” Dù hắn nói thế, nhưng nét cười kia không sao giấu được thần tình mỏi mệt suy yếu.
Bạch Ngọc Đường hết sức lo lắng, y chỉ vừa nghĩ tới chuyện mình có khả năng mất đi Triển Chiêu lần nữa, sẽ chẳng cách nào ghìm nén cơn đau tràn ngập cõi lòng, từ lúc gặp lại y đã nhận ra sắc mặt Triển Chiêu cực kém, không rõ bị bệnh hay còn bị thương, chính là y lại sợ mình lo lắng mà không chịu nói, hơn nữa chạy xe một mạch không ngủ, người ngu ngốc mấy cũng nhận thấy tình trạng hắn thực sự không ổn, huống hồ Bạch Ngọc Đường luôn quan tâm hắn nhất.
“Mèo con, phía trước hình như có thôn làng, chúng ta dừng lại tìm nơi nghỉ trọ một đêm, sáng mai hãy đi.” Bạch Ngọc Đường biết hiện giờ Triển Chiêu cần được nghỉ ngơi chữa bệnh, dẫu hắn cố chấp không chịu nói rõ bệnh tình, đợi khi tìm được chỗ nghỉ chân, tiểu cô nương kia sẽ biết nên làm thế nào với hắn.
Triển Chiêu vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói muốn dừng lại, nghĩ rằng hắn thấy khó chịu, lập tức dừng xe, lo âu quay đầu dò hỏi: “Ngọc Đường xảy ra chuyện gì? Ngươi thấy đau chỗ nào ư?”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn hỏi vậy, trong lòng cảm động, nhưng lại thêm phần buồn bực: “Ngũ gia ta khỏe, rất khỏe, người không thoải mái là đồ mèo ba chân trước mặt ta thì có.” Mèo ngốc này, sao lúc nào cũng chỉ biết quan tâm người khác, không biết nhìn lại mình chắc?
Triển Chiêu hiểu rõ Ngọc Đường rất lo cho mình, nhưng hắn cũng biết bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, lại càng không muốn chậm trễ hành trình, bởi cho dù hắn bị bắt trở về, hoàng thượng có lẽ sẽ không để mình phải chết, thế nhưng Ngọc Đường thế nào cũng là dữ nhiều lành ít, bọn họ vẫn phải tìm được một nơi ẩn náu kín đáo trước đã.
Vì vậy tiếp tục cãi chày cãi cối nói: “Ngọc Đường, ta thật sự không sao mà.”
Bạch Ngọc Đường chỉ muốn tiến lên táng hắn một cái, nhưng nhìn sắc mặt Triển Chiêu, vẫn là đau lòng không nỡ hạ thủ.
Xem ra kiểu gì Triển Chiêu cũng không dừng lại, bèn ôm bụng nói với hắn: “Ta đau bụng quá, không đi nổi nữa, ta muốn tìm chỗ ngủ một giấc.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mặt mày nhăn nhó ôm bụng, không rõ là vì tức giận hay vì khó chịu, tóm lại làm hắn lo lắng vô cùng. Hắn biết Ngọc Đường bụng mang dạ chửa còn phải theo mình chạy trốn, hẳn là vất vả khôn xiết, làm sao không muốn dừng lại để hắn nghỉ ngơi một chút? Có điều dù người của Hoàng thượng tạm thời chưa đuổi đến đây, song bộ dạng Ngọc Đường hiện giờ đâu thể để người nhìn thấy?
Đành thỏa hiệp nói: “Ngọc Đường, nếu ngươi khó chịu, ta sẽ tìm chỗ dừng xe, chúng ta ở trong xe nghỉ ngơi một đêm được không?”
Bạch Ngọc Đường vẫn không đồng ý: “Trong xe rất lạnh, hơn nữa thùng xe nhỏ hẹp, làm sao chứa nổi ba người?” Bọn họ ra đi vội vàng, chỉ mang theo thuốc dưỡng thai cho Bạch Ngọc Đường, xe ngựa thiếu y thiếu dược, lại không có giường, Triển Chiêu đâu thể nghỉ ngơi cho tốt được chứ?
Người kia vẫn cố chấp nói: “Nhưng bộ dạng ngươi bây giờ…”
Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, lớn hơn ngày trước rất nhiều, rõ ràng không thể dùng lí do “Thân thể mập mạp” để giải thích, nơi đây là chốn hoang dã vắng vẻ, chưa rõ phong tục ra sao, vạn nhất bọn họ nhìn Ngọc Đường thành quái vật, khiến y gặp nguy thì làm thế nào?
Bạch Ngọc Đường ngập ngừng một chút, nói với Triển Chiêu: “Chuyện đó thì có đáng gì.” Vì Triển Chiêu, y chấp nhận chịu mất mặt.
Y xoay người gọi Bạch Nhị Nha: “Muội tử, lại đây một chút.” Sau đó ghé vào tai nàng thì thầm vài câu.
Lời vừa rời miệng, tiểu cô nương đã kinh ngạc thốt lên: “A? Ngọc Đường ca ca, huynh định…”
Không đợi nàng nói hết, Bạch Ngọc Đường vội vàng ngắt ngang: “Sao nào, muội có đi không? Muội không đi thì để ta đi.” Mặc dù y đã quyết tâm, song vẫn không muốn để Triển Chiêu nghe thấy.
Tiểu cô nương nghe y nói sẽ tự mình đi, vội vàng kéo tay áo y hét lớn: “Ấy! Ngọc Đường ca ca đừng đi. Muội đi, muội đi ngay đây.” Dứt lời, tức khắc phóng khỏi thùng xe, chạy vào thôn trang trước mặt.
Bạch Ngọc Đường không quên dặn dò: “Đi nhanh về nhanh.”
Triển Chiêu bên cạnh không hiểu ra sao, chẳng biết Ngọc Đường đã nghĩ ra diệu kế gì, còn cố ý giấu không cho mình nghe, bèn tò mò hòi: “Ngọc Đường, ngươi nói Bạch cô nương đi làm gì vậy??”
Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu thể nói ra y muốn… Đành phải phấy tay, trả lời qua quýt: “Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”
Thấy Bạch Ngọc Đường không chịu nói rõ, Triển Chiêu cũng không hỏi lại.
Hiệu suất làm việc của tiểu cô nương thực sự rất cao, lát sau đã ôm một bao đồ vật chạy về.
“Ngọc Đường ca ca, quần áo huynh cần muội đã tìm đủ rồi nè.” Nói rồi nhét bọc quần áo vào tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ném cho Triển Chiêu một bộ trong đó: “Thay nhanh lên đi.” Dứt lời cũng cầm lấy một bộ mặc vào.
Triển Chiêu nhìn quần áo trong tay, chần chừ chưa muốn thay đổi, thì ra đây là biện pháp Ngọc Đường nghĩ tới: Cải trang. Nếu là trước đây, cách này quả thực khả thi, chính là phần bụng tròn trịa của Ngọc Đường hiện giờ… Quần áo nào cũng chẳng thể che nổi.
Hắn ngẩng nhìn Bạch Ngọc Đường, muốn nói với y cách này không mấy hữu dụng, lại bị dáng vẻ Bạch Ngọc Đường trước mặt dọa đến ngây người.
“Ngọc Đường…” Ngọc Đường thế nhưng……thế nhưng vận đồ nữ. Tuy chỉ là trang phục hàng ngày may bằng vải thô thông thường, không có thêm trang sức gì, nhưng tuyệt đối là nữ trang.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chăm chú nhìn mình, xấu hổ quay qua một bên, gó má đỏ ửng, thẹn quá thành giận, quát lên: “Nhìn gì mà nhìn? Coi chừng Ngũ gia móc luôn mắt mèo của ngươi bây giờ.” Vừa nói vừa giơ nắm tay, cuối cùng lại vẫn hạ xuống.
“Ngọc Đường, ngươi…” Triển Chiêu kích động đến độ ngoại trừ gọi tên người kia, hắn không biết nên nói gì cho phải, trong mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lúc này thực sự là người đẹp nhất thiên hạ.
Quần áo Bạch Ngọc Đường bận trên người hiện giờ tạm chưa bàn đến mĩ cảm, chất liệu hoàn toàn không thể so sánh với tơ lụa trắng tuyết khi xưa, hơn nữa đã giặt tẩy đến bạc phếch, màu sắc cũng là màu đất u ám, thực sự không hợp với vẻ đẹp rạng ngời của y.
Lại nói Triển Chiêu tuy là nam nhân bình thường, song chưa bao giờ đối đãi với Bạch Ngọc Đường như nữ tử, hắn hiểu người mình yêu cũng là nam nhi bảy thước như mình, coi y như nữ tử chính là một dạng vũ nhục.
Nhưng điều khiến tâm tư Triển Chiêu xoay đảo không phải một thân nữ trang của Bạch Ngọc Đường, mà là phần tâm ý kia… Ngọc Đường vì mình mà đến nam tính tôn nghiêm cũng có thể buông. Bảo hắn làm sao không cảm động cho được? Bảo hắn làm sao không thêm yêu sâu sắc người trước mặt này cho được?
Hai người một kích động không biết nói gì, xấu hổ chỉ muốn tìm lỗ chui vào, không khí trong xe nhất thời đông cứng.
Tiểu cô nương đứng bên nhận thấy không khí giữa hai người thập phần quỷ dị, cho rằng Triển Chiêu bị dáng vẻ khi mặc nữ trang của Bạch Ngọc Đường mê hoặc, bèn cười trêu chọc: “Ngọc Đường ca ca, huynh mặc đồ gì cũng đẹp, há há ~~”
Một lời chọc ghẹo của nàng y như sét giữa trời quang, đánh tan không khí ngượng ngùng. Bạch Ngọc Đường nghe nàng nói vậy, nào còn lo lắng xấu hổ buồn bực, lập tức quay đầu, giận dữ hét lên: “Nha đầu chết tiệt, ngươi dám cười ta.”
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia tức thì trưng ra bộ mặt nghiêm trang chững chạc, “Ngọc Đường ca ca, muội đâu có cười, muội nói sự thật đấy chứ. Triển đại ca, huynh thấy muội nói phải không?” Tiểu nha đầu thấy Ngọc Đường ca ca sắp xù lông, khôn ngoan kéo theo một cái đệm lưng.
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lập tức xoáy thẳng về phía Triển Chiêu, như thể đang nói nếu ngươi đồng ý ta sẽ giết ngươi tức khắc, Triển Ngự Miêu nhiều năm lăn lộn quan trường làm sao không biết lợi hại trong đó, lúc này đừng nên kích động Ngọc Đường là hơn.
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn trời, chột dạ nói: “Ây da, Ngọc Đường, ta xem sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nhanh chóng vào thôn tìm chỗ ngủ trọ đi thôi. Ở chốn thôn dã người ta hay đi ngủ sớm, cẩn thận đến chậm người ta lại ngủ cả rồi.”
Chương 67
Trời nhá nhem tối, ba người gõ cửa một nhà trong thôn, mở cửa là một lão bà dáng vẻ phúc hậu, nông dân vốn tính thật thà, vả lại trong ba người họ, Triển Chiêu thân mang trọng thương dáng vẻ suy yếu, Bạch Ngọc Đường vận nữ trang dù vẫn còn chút nam tính, nhưng phần bụng tròn đầy cao ngất hiển nhiên không khiến người khác nghi ngờ, Bạch Nhị Nha gương mặt thanh tú ngây thơ, hơn nữa bọn họ đều đã gói chặt đao kiếm, lão bà xem họ không giống người xấu, bèn mời ba người vào nhà, nhiệt tình thết đãi.
Tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng hai lão nhân đều còn khỏe mạnh, trong nhà còn có một trai một gái, con trai con dâu ở cùng bọn họ, đã có hai đứa cháu nhỏ đáng yêu, con ngoan dâu thảo, gia đình ấm áp hòa thuận, con gái vừa mới lấy chồng hôm trước, gả cho con trai của nhà cách vách, hai người vốn là thanh mai trúc mã, xem như ý hợp tâm đầu, còn có thể thường xuyên về gặp người nhà, quả là một gia đình hạnh phúc.
Người trong nhà thấy bọn họ một người bị bệnh, một người mang thai, lại phải vất vả bôn ba bên ngoài, trong lòng hết sức thương xót song cũng có chút nghi hoặc. Lão bà là người mau mồm mau miệng, bèn hỏi: “Tiểu huynh đệ, các cậu muốn đi về đâu?”
Vấn đề này Triển Chiêu sớm có chuẩn bị, bởi vậy lễ phép nói với lão bà kia: “Dạ, bà bà, chúng cháu về nông thôn thăm người thân.”
Lão bà thấy hắn có vẻ tao nhã lịch sự, nhất thời tăng thêm vài phần hảo cảm, bèn kéo tay hắn dặn dò: “Tiểu huynh đệ này, cậu đừng chê lão già ta lắm miệng, ta thấy bệnh cậu khá nặng, thê tử lại sắp sinh nữa, tốt nhất đừng nên đi xa. Chi bằng ở đây…”
Triển Chiêu vừa nghe cách xưng hô của bà với Bạch Ngọc Đường, tức thì thầm kêu không ổn, quả nhiên không đợi hắn ngăn cản, đã thấy Bạch Ngọc Đường gầm lên: “Ta không phải là thê tử của hắn.”
Lão bà bị y làm cho hoảng sợ, ai ngờ vị nương tử này không chỉ thân hình cao lớn, ngay đến tiếng nói cũng trầm thấp vang dội, nếu không mang thai, chắc chắn ai cũng nghĩ nàng là nam giả nữ.
Chính là điều này lại khiến bà thấy nghi hoặc, ai nhìn đến một nam nhân với một nữ nhân mang thai đi chung với nhau chả nghĩ họ là phu thê, nếu không thì là gì chứ?
“Ối chao? Hai người không phải là phu thê sao?”
Bạch Ngọc Đường nói xong liền thấy hối hận, bộ dạng của mình hiện giờ, không phải thê tử của Triển Chiêu thì còn là gì? Vận nữ trang tuy là bất đắc dĩ, nhưng dẫu sao cũng là mình tự nguyện, đã quyết định sẽ vì Triển Chiêu mà chịu mất mặt, đáng lẽ mình phải chuẩn bị tâm lí, vậy mà nhất thời xúc động… Nên bào chữa thế nào đây? Đâu thể nói rằng mình chưa thành hôn đã mang thai được?
“Chúng cháu…” Triển Chiêu lúc này cũng không rõ nên nói gì cho đúng, khi nãy vào cửa đã báo họ với người ta, đương nhiên không thể sửa thành huynh muội tỷ đệ gì đó, nhưng nếu nói rằng bọn họ có quan hệ khác, kiểu gì cũng khiến người ta ngờ vực, bọn họ mà biết hai người còn chưa thành thân đã có đứa nhỏ, liệu người ta có đối với Ngọc Đường…
Bạch Nhị Nha ở bên lại không nghĩ nhiều đến thế, nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không ai dạy nàng luân lý thế tục, nhìn thấy hai người ấp úng, nghĩ rằng hai người đang thẹn thùng không muốn nói rõ quan hệ, bèn nói: “Ngọc… Ngọc Hoa tỷ tỷ của cháu đào hôn (*) tới đây.” Cũng may nàng vẫn nhớ họ đang chạy trốn, phải che giấu thân phận thật.
(*) Đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.
“Đào hôn?” Đôi vợ chồng già nghe xong lại càng không thể hiểu nổi, đã có đứa nhỏ sao còn đào hôn?
“Chuyện là như vậy…” Tiểu cô nương thực rất có năng khiếu bịa chuyện, cứ thế sắp xếp cho Bạch Ngọc Đường một lão phụ thân chê nghèo ham giàu, tàn nhẫn cầm gậy đánh uyên ương. Phụ thân Ngọc Hoa tỷ tỷ ghét Triển đại ca gia cảnh bần hàn, gả nàng cho một nhà quan, Ngọc Hoa tỷ tỷ không cam lòng làm tiểu thiếp nhà người, vậy là cùng người trong lòng tự ý chung thân, châu thai ám kết, ai ngờ bất hạnh bị bắt về nhà, phụ thân tàn bạo vì ham phú quý, không tiếc bức nàng phá bỏ thai nhi đã tròn tám tháng, lần nữa đem nàng gả cho một tên trọc phú, Triển đại ca không còn cách khác, đành phải dẫn nàng đào hôn.
Khi kể còn nhét thêm bao nhiêu chi tiết thăng trầm lận đận lấy đi nước mắt người nghe, tỷ như Ngọc Hoa tỷ tỷ vì đi tìm Triển đại ca mà té xỉu ven đường, hoặc tỷ như Triển đại ca vì cứu Ngọc Hoa tỷ tỷ từ tay cường đạo mà bị trọng thương vân vân và vũ vũ, tóm lại nàng đem chuyện của hai người tô tô vẽ vẽ, muốn bi thảm thống thiết có bi thảm thống thiết, muốn xúc động thương tâm có xúc động thương tâm.
( Bạch đại tỷ, xin tỷ nhận của tiểu muội một lạy~ =)))))))))) )
Bạch Ngọc Đường nghe nàng than thở khóc lóc kể lại câu chuyện tình đẹp đẽ mà đau thương khôn xiết giữa mình và Triển Chiêu, nhất là mấy từ “Ngọc Hoa tỷ tỷ”, chỉ nghe đã thấy buồn nôn, tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, không còn sức lực đi lên ngăn cản nàng, chỉ đành liên tục gào lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nhảm nữa.” Tiểu cô nương không nghĩ y lại giận dữ, còn tưởng y chỉ ngại ngùng mà thôi, bởi vậy tiếp tục thao thao bất tuyệt, không ai ngăn nổi.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lảo đảo, vội vàng đỡ lấy y, chính hắn suýt nữa cũng đã ngã xuống, nhưng cố nghiến răng đứng vững. Tiểu cô nương thấy đôi vợ chồng già chẳng những không tỏ vẻ khinh miệt, trái lại còn cảm động sâu sắc, bèn cao hứng kể tiếp.
Lão bà bà sau khi nghe nàng kể xong, xúc động rơi lệ, sau đó lau đi nước mắt ướt đẫm khuôn mặt già nua, thương cảm mà rằng: “Ối chao, hóa ra sự tình là vậy, hai con đúng là một đôi uyên ương số khổ”
Lão bá bá cũng tiến lên an ủi: “Các con cứ an tâm ở lại đây, trước hết phải cố tĩnh dưỡng cho khỏe, chúng ta ở đây hoang vu hẻo lánh, người nhà các con chắc sẽ không tìm ra đâu.”
Chương 68
Hai vị lão nhân lương thiện nhiệt tình khiến ba người cảm động vô vàn, thế nhưng Triển Chiêu biết rõ bọn họ vẫn chưa thực sự an toàn, không thể chậm trễ hành trình thêm nữa, bởi vậy khéo léo từ chối: “Đa tạ ý tốt của lão bá, có điều chúng cháu không dám quấy rầy hai vị, chỉ xin tá túc ở đây một đêm, sáng mai sẽ đi.”
Lão bà nghe bọn họ nói phải gấp gáp lên đường như thế, nhất thời lo lắng không thôi: “Đi sao được chứ? Hai con người thì có bệnh, người lại mang thai, đi làm sao nổi?”
“Cám ơn bà bà quan tâm, chỉ là chúng cháu thật sự không tiện ở lâu.” Triển Chiêu thân thể suy yếu, song vẫn thủy chung không chịu ở lại, hắn không thể để Ngọc Đường phải gặp nguy hiểm vì mình.
Lão bà đâu biết nỗi khổ trong lòng Triển Chiêu, chỉ thấy lo cho bọn họ, giọng nói không khỏi bắt đầu nghiêm khắc: “Có gì không tiện? Các con cứ thế mà đi mới là không tiện. Tiểu huynh đệ, nếu như các con tin được hai lão già chúng ta, thì hãy nghe lời già này, an tâm ở lại đây.”
Triển Chiêu thấy lão bà mặc dù giọng điệu nghiêm nghị, nhưng lại thật lòng quan tâm bọn họ, không tiện kiếm cớ chối từ, lại cũng không thể đồng ý, nhất thời ấp úng không biết nói gì cho phải: “Bà bà, chúng cháu…”
Lão bá ở bên phụ họa thấy Triển Chiêu vẫn do dự bất định, bèn dứt khoát quyết định thay hắn: “Được rồi, cứ như vậy đi, các con tạm thời ở lại hàn xá tĩnh dưỡng. Chúng ta tuy ở nông thôn nghèo nàn hẻo lánh nhưng làm người ngay thẳng, nếu có người ngoài dám đến quấy rối, chúng ta sẽ triệu tập người trong thôn đuổi bọn chúng đi. Ta không tin có danh gia vọng tộc nào đè ép được toàn thôn chúng ta, các con yên tâm.”
Dù lão bá sáng suốt hơn bạn già của ông đôi chút, biết Triển Chiêu lo lắng nơi này không đủ an toàn, sợ bị người nhà tìm được, nhưng ông chỉ là thôn phu ở chốn thôn dã, cả đời chưa gặp việc lớn, nào biết thiên hạ rộng lớn, thế lực có thể chèn ép thôn trang nhỏ bé này chỗ nào cũng có, huống hồ ông cũng không nghĩ hai người y phục mộc mạc trước mặt kia có thể trêu vào đại nhân vật khó lường nào đó.
Triển Chiêu âm thầm thở dài, nhưng không cách nào nói ra thực tình với đôi vợ chồng già tốt bụng này được, người bọn họ muốn trốn tránh, toàn thiên hạ này đều là của hắn, nói gì một thôn trang nhỏ bằng bàn tay.
Trong thôn, lão bà vốn nổi danh nhiệt tình, bất kì nhà nào có việc bà cũng vui vẻ ra tay giúp đỡ, còn thường làm mai làm mối cho người, nghe nói Triển Chiêu xuất thân bần hàn, song lại hết sức khiêm tốn lễ phép, giáo dưỡng rất tốt, cảm thấy vô cùng hợp mắt, bèn hạ quyết tâm nhất định phải giúp bọn họ đến cùng.
Vậy là không đợi Triển Chiêu đáp lời, bà đã hùa theo lão bá mà nói: “Đúng rồi, ta thấy chi bằng các con thành thân ở đây luôn đi, cũng để sau này đứa nhỏ sinh ra có danh có phận, vừa lúc Tiểu Thúy nhà ta xuất giá hôm trước, đồ vật đều có sẵn cả, các con cứ thế mà dùng, đợi khi các con thành thân xong rồi, dù lão già kia có tìm tới, lão cũng không bức con xuất giá được nữa.”
Triển Chiêu thấy hai người nhiệt tình vồn vã, hoàn toàn không để bọn họ từ chối, đành phải nhận lời: “Tấm lòng của hai người vãn bối xin nhận, chúng cháu ở lại cũng được, chỉ là…” Triển Chiêu trộm liếc Bạch Ngọc Đường, thấy y bĩu môi nhăn mày không thèm nhìn mình, rõ ràng lại đang giận lẫy, đành phải nói tiếp, “Thành thân là chuyện lớn một đời, phải được sự đồng ý của cha mẹ, làm việc nóng vội chỉ e sẽ ủy khuất nàng ấy. Bà bà cứ để chúng cháu suy nghĩ thêm đã.”
Triển Chiêu mặc dù ngoài miệng nói vậy, kì thật trong lòng vẫn chưa xác định lưu lại lâu dài, mà là định bụng đi không từ biệt, song dù có phải lừa gạt hai vị lão nhân, hắn cũng không dám đồng ý chuyện thành thân, không phải hắn không muốn cùng Bạch Ngọc Đường trở thành “phu thê” thực sự, chẳng qua hắn hiểu Ngọc Đường vốn tính cao ngạo, mới nghe từ thê tử thốt ra từ miệng người khác y đã không chịu đựng được, nói chi đến việc chính hắn mở miệng nói muốn thú Ngọc Đường làm thê tử.
Lão bà nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lí, bèn không bức ép thêm nữa: “Cũng phải, con suy xét thực chu toàn, việc thành thân để sau hãy nói, giờ ta đi thu dọn phòng ở cho các con trước đã.”
Triển Chiêu thở phào một hơi, nói: “Đa tạ bà bà.”
…
Cũng xem như bọn họ tới đúng lúc, tiểu nữ nhi Tiểu Thúy của nhà này vừa mới xuất giá mấy ngày trước, vừa lúc có một gian phòng trống, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy chưa thành thân, nhưng người trong nhà nghe xong chuyện về hai người đều thấy cảm động khôn xiết, chẳng những không khinh thường bọn họ, ngược lại đối xử với họ như một cặp vợ chồng bình thường, sắp xếp cho họ ở cùng một gian phòng, còn Bạch Nhị Nha thì ở cùng với hai đứa cháu nhỏ.
Bởi vì cách đó không lâu vẫn có người ở, gian phòng chỉ cần quét tước qua loa một chút là có thể ngủ, nông dân vốn quen mặt trời lặn thì dậy làm việc mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mọi người ăn xong cơm tối bèn lần lượt trở về phòng.
Dưới sự uy hiếp của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đành để tiểu cô nương xem mạch cho mình, nhưng dù y thuật cao minh, nàng cũng không sao nhìn ra mấu chốt, mà Triển Chiêu ngoại trừ vết thương ở bả vai lại không chịu nói thêm gì khác, tiểu cô nương buộc phải dựa vào bệnh trạng bên ngoài, kê cho hắn chút thuốc bổ khí dưỡng huyết, sau khi băng bó kĩ càng vết thương bên vai trái, liền rời khỏi phòng đi sắc thuốc cho hắn và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu biết rõ Bạch Ngọc Đường không thoải mái, bị người ta gọi “Ngọc Hoa” rồi “thê tử” suốt cả nửa ngày lại không thể nào phát tác, chỉ dám đứng bên im lặng hờn dỗi, hắn lại không kịp can ngăn Bạch Nhị Nha, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, chỉ e là lúc người kia bùng nổ.
Để tránh Bạch Ngọc Đường nóng giận hại thân, Triển Chiêu định tìm lí do chuồn ra ngoài, thế nhưng tránh né Ngọc Đường cũng chẳng phải cách hay ho, một bụng oán giận của y vẫn còn nguyên đó, hắn phải nghĩ ra biện pháp gì đó giúp Ngọc Đường xả giận, bằng không y nghẹn đến khùng thì nguy. Nhưng mà phải làm gì mới được chứ? Hắn đâu có nói được với Ngọc Đường mấy lời đường mật, vả lại mỗi khi Ngọc Đường nổi giận, hắn có nói gì cũng là thêm dầu vào lửa mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triển Chiêu cảm thấy mình nói cái gì cũng không bằng được hành động thực tế, nhớ tới mấy ngày gần đây chân Bạch Ngọc Đường mỗi lúc lại thêm sưng tấy, hơn nữa đi đường mệt nhọc xóc nảy, khi nãy bước đi cũng không nhanh nhẹn, trước kia hắn thường chuẩn bị nước thuốc để Ngọc Đường ngâm mình, chẳng những giảm bớt sưng tấy, lại có thể bớt khó chịu, thả lỏng tâm tình. Có điều hiện giờ không có điều kiện làm vậy, đành phải xuống bếp đun nước cho y ngâm chân, để y thoải mái một chút.
—-
Lạy Chúa, Ngọc Hoa tỷ tỷ :)))))))))))))))))))