Edit: Bội Bội
______________________
Trang Cẩm Ngu nhìn nàng ta một cái, cũng không để ý đến lời nàng ta nói, đứng dậy rời đi.
Lục Y trong lòng run sợ nhìn theo Trang Cẩm Ngu rời khỏi, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài tức giận ngài ấy làm gì, Vương gia cũng chỉ quan tâm đến sức khoẻ của ngài mà thôi.”
Trang thị nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Những việc này không cần ngươi quan tâm.”
Nói dứt lời nàng ta cũng đứng dậy đi vào phòng.
Lục Y theo sau, nhưng lại dừng bên ngoài rèm cửa, không muốn đi vào quấy rầy.
Trang thị ngoài mặt tuy lạnh lùng, chỉ sợ trong lòng cũng khó chịu như vị vừa tức vừa bỏ đi lúc nãy mà thôi.
Lục Y đứng ngoài cửa thở dài, rồi dời qua cạnh cửa.
Bên này Khương Vạn Nương vừa sắp xếp xong đồ đạc, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Trang thị và Trang Cẩm Ngu đã cãi nhau xong một trận.
Nàng đẩy cửa sổ, ngay bên ngoài cửa số chính là một gốc đào, nhưng mà lúc này, trên cây cũng chỉ có một vài nụ hoa đã đơm bông.
“Phong cảnh trong vương phủ chúng ta cũng rất tốt, hôm nay cô nương cứ thoải mái nghỉ ngơi, đợi ngày mai nô tỳ sẽ dẫn cô nương đi tham quan nơi này một lần.” Người đang nói chuyện chính là Lưu bà tử mà Trang thị phân phó tới chăm sóc cho nàng.
Khương Vạn Nương gật gật đầu, Lưu bà tử liền xoay người dặn dò nha hoàn thu xếp chăn đệm và các vật dụng khác.
Đến khi gần đi ngủ, Khương Vạn Nương nói với Lưu bà tử muốn một cái hộp gỗ, lúc này mới đặt cây trâm Phồn Tinh vào hộp cất gọn vào một góc.
Ngay sau đó nàng nghĩ đến vật nằm trong túi tiền từ lúc sáng, lại mở túi tiền ra, muốn lấy hạt ngọc châu kia đặt vào cùng một chỗ.
Chỉ là sau khi mở túi tiền ra, bên trong lại rỗng tuếch.
Khương Vạn Nương nhíu nhíu mày, vội dốc ngược túi tiền xuống vỗ vỗ vài cái, trên bàn vẫn trống không như trước, chỉ có vài sợi chỉ rơi xuống.
Sau khi ngộ ra được chính mình đã đánh mất hạt châu, sắc mặt của Khương Vạn Nương rốt cuộc cũng trở nên tái mét.
Nàng cẩn thận nhớ lại, túi tiền này là do nàng tự tay mình làm, đường kim mũi chỉ chặt chẽ, miệng túi thắt lại rất chặt không một kẽ hở, không có khả năng trên đường đi miệng túi bị lỏng để vật đựng bên trong bị rơi ra ngoài.
Túi tiền này nàng mang trên người không hề rời khỏi, cũng không có khả năng bị người khác cầm đi.
Chỉ có một khả năng.
Đó chính là lúc nàng lấy hạt châu xuống vốn dĩ không hề đặt vào túi, mà đã rơi xuống đất …
Khương Vạn Nương không thể hiểu nổi vì sao mình có thể sơ ý đến như vậy, nhưng lúc này chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất.
Nàng đẩy cửa ra muốn gọi Lưu bà tử, lại nhận thấy mặt đất bên ngoài đã ướt đẫm.
Thời tiết âm u cả ngày, đến tối rốt cuộc cũng đổ mưa.
Khương Vạn Nương đoán rằng Lưu bà tử kia hẳn là đã đem đồ vật để ngoài trời thu dọn cả rồi, thầm mừng trong lòng giờ này trời đã tối cũng sẽ thuận tiện để đi tìm thứ đồ vật phát sáng kia hơn.
Nếu đợi đến tối mai mới đi, trải qua một đêm mưa gió, lỡ như bị lẫn vào bùn rồi, thì làm sao có thể tìm ra được?
Nàng nghĩ chắc cũng không mất quá nhiều thời gian, liền nhanh chóng đi ra cửa.
Bên ngoài một màu tối đen, bóng đêm thâm trầm, cũng may có vài ánh đèn leo lắt cũng không đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, nàng vẫn có thể mơ hồ thấy được xung quanh.
Cảnh vật bên trong vương phủ bày biện cũng không quá phức tạp, dọc theo con đường sỏi đá thì cũng giống như những phủ lại khác.
Khương Vạn Nương thầm nhớ rõ đường đi, đi dọc trên con đường nhỏ không bao xa thì đã tìm được nơi nàng làm rớt hạt châu.
Có lẽ là do may mắn, nàng còn chưa phải lặn lội vào bãi đá để tìm, thì nhìn thấy trong bụi có có vật gì đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khương Vạn Nương nhặt lấy dùng tay áo lau khô, còn kịp vui vẻ, phía chân trời đã vang lên tiếng sấm ầm ầm, nàng sợ tới mức mém chút nữa làm rớt vật trên tay xuống đất một lần nữa.
Đợi nàng thu dọn xong đâu đấy, lúc này mới nhận thấy một trận rình rang vừa nãy chỉ là món khai vị mà thôi, bây giờ trận mưa lũ lượt kéo tới đổ hết lên đầu, làm người ta không kịp chuẩn bị.
Khương Vạn Nương vội dẫm lên làn váy chạy trở về, sau khi nàng chạy về tới Thượng Thiện Cư, lại nhận ra cổng viện đã bị khoá chặt.
Khương Vạn Nương giơ tay gõ cửa, bên trong lại không ai trả lời.
Nàng nhìn qua khe cửa, thì nhận thấy bên trong không còn chút đèn nào đang sáng cả.
Chẳng lẽ Lưu bà tử thấy trong phòng nàng không đốt đèn liền tưởng rằng nàng đã ngủ rồi?
Khương Vạn Nương có chút ảo não, sớm biết như vậy lúc nãy nên để lại một chiếc đèn trong phòng rồi mới đi ra ngoài.
Nàng chỉ đứng ở cổng viện trong chốc lát, mà trận mưa kia đã xối ướt đẫm quần áo trên người nàng.
Khương Vạn Nương lại gõ cửa kêu to vài tiếng, thế nhưng tiếng mưa rơi ồn ào, cộng thêm tiếng sấm đinh tai, chút tiếng kêu cửa nhỏ bé của nàng chẳng được ai nghe thấy.
Nàng thấy có gõ mãi cũng không ai mở cửa, chỉ có thể nghĩ đến chuyện tìm nơi khác trú tạm, gần đây có lẽ sẽ có mái hiên hay đình hóng gió để nàng có thể né được trận mưa này.
Có lẽ ông trời cũng không muốn làm khó nàng, để nàng nhìn thấy được một đình viện đối diện với mặt hồ.
Toà lâu đình kia bốn phía thông thoáng, có hành lang sát mặt nước, thế nhưng trên lầu hai lại có cửa và cửa sổ, là một nơi tránh mưa hoàn hảo.
Khương Vạn Nương đi vào trong, thấy bên trong tối đen, nàng chà sát hai bàn tay với nhau đưa lên miệng thổi khí, trên người dần dần ấm hơn.
Trên lầu này thật sự rộng lớn, nàng sờ soạng theo chân tường hướng vào bên trong, đụng đến một chiếc giường hẹp.
Trên giường có một chiếc chăn lông mềm mại, đúng là thứ chống lạnh rất tốt.
Khương Vạn Nương cũng không suy nghĩ quá nhiều, cởi áo ngoài ra vắt cho khô nước, tìm một cái gía treo lên, lại xoay người kéo tấm thảm lông kia quấn lấy chính mình.
Cũng không biết vì sao hôm nay lại chật vật như vậy, làm rơi đồ thì thôi đi, còn bị mắc một trận mưa to như vậy, mưa to đã đành, đã vậy lúc nàng chạy về tới cửa còn không thể vào được.
Chuyện đáng mừng duy nhất chính là nàng đã tìm được hạt châu kia.
Nếu không đêm nay Khương Vạn Nương không bị lạnh chết, thì cũng bị số phận nhà dột gặp mưa rào của mình làm cho tức chết.
Nàng dần dần thả lỏng, co người lên chiếc giường hẹp kia, lại vô tình đụng phải thứ gì đó.
Lúc đầu Khương Vạn Nương chỉ tưởng rằng đó là gối đầu chăn nệm này nọ thôi, nhưng mà nàng vừa mới nghiêng người, liền nghe được một tiếng kêu rên.
Cả người Khương Vạn Nương nhanh chóng cứng đờ.
“Ngươi và ta thật đúng là có duyên …”
Giọng nói kia có chút khàn khàn, giống như đang ngủ say bị người ta đánh thức, giọng điệu mang vẻ lười biếng, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nương theo giọng nói của hắn, bên tai Khương Vạn Nương dần dần nóng lên, tiếp theo truyền đến tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ mà có lực.
Khương Vạn Nương nhanh chóng suy nghĩ, nơi nàng dựa đầu vào không phải gối đầu cũng không phải đệm chăn.
Mà là lồng ngực của một nam nhân.
Khương Vạn Nương vội vàng bật dậy, sắc mặt vốn đang bị lạnh đến trắng bệch bây giờ lại tái xanh không còn chút máu.
Khiếp sợ đến mức độ này, giống như nàng mới gặp được quỷ không bằng.
Giọng nói này rõ ràng chính là giọng của Trang Cẩm Ngu …
Chỉ là Trang Cẩm Ngu vì sao lại ở đây?
Tuy nói nơi này là phủ đệ của hắn, đương nhiên hắn muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, nhưng mà hắn lại lẻ loi một thân một mình, bên người không hề có một tuỳ tùng nào theo hầu cả.
Lúc nàng xông vào phòng, cũng không thấy trong phòng có chút động tĩnh gì.
Nàng chỉ cho rằng nơi này vắng vẻ như vậy cho dù thời tiết có tốt cũng không nhất định có người ở, đương nhiên nghĩ rằng trời đổ mưa lớn như vậy, lại còn trễ như thế này, mấy nơi như thế này đương nhiên là không có ai ở lại.
Nàng có hơi kinh hoảng, lúc này mới để ý đến trong không khí có mùi rượu thoang thoảng, vừa nãy lúc nàng đi vào do vội vã, nên vẫn chưa nhận ra.
Nghĩ lại chỉ có một lời giải thích đó chính là hắn đã uống rượu say sau đó ở lại nơi này nghỉ ngơi.
Mới vừa rồi Khương Vạn Nương co người lên giường, nàng có chút thất thố mà kéo lấy tấm chăn, bây giờ không biết phải giải thích với đối phương thế nào.
Chỉ cần nhớ lại hai lần trước chạm mặt, nàng lại càng cảm thấy bực bội.
Còn có thể giải thích như thế nào chứ?
Chỉ sợ người này sau khi biết đây là nàng, thì sẽ dùng giọng điệu trào phúng kia mà bắt chẹt nàng.
Khương Vạn Nương thầm nghĩ trời tối như vậy, hắn sẽ không biết mình là ai với ai, chỉ cần chính mình chạy nhanh, cho dù ngày mai hắn có truy hỏi, nàng cũng không ngu ngốc đến mức thừa nhận.
Nàng vừa nghĩ như vậy liền lập tức xoay người xuống giường, chỉ là người nọ dường như đoán trước được, giơ tay nắm lấy cổ tay của nàng, sức lực không nặng cũng không nhẹ, lại làm nàng không thể rời đi dễ dàng được.
“Sao vậy, ngươi muốn cứ vậy mà rời đi à?” Giọng điệu của Trang Cẩm Ngu cực kỳ bình tĩnh, không thể phân biệt được vui hay buồn.
Trong lòng Khương Vạn Nương có chút hoang mang.
Nghe giọng điệu của hắn nói hai câu kia hình như đã biết chính mình là ai, nàng mong rằng hắn đã nhận sai người, chỉ có thể cắn môi không dám mở miệng.
Nàng xoay cánh tay muốn thoát khỏi hắn, lại không để phòng hắn đột nhiên dùng sức kéo nàng lùi sâu vào trong giường.
Nàng không hề đề phòng mà bị ngã lên trên giường, cái người đầu xỏ kia lại còn dễ dàng ôm chặt nàng lại, làm cho nàng không thể nhúc nhích động đậy.
Khương Vạn Nương vừa thẹn vừa tức, nghe được giọng hắn trầm thấp ở bên tai: “Ngươi yên tâm, ta cũng không định làm ra chuyện gì đối với ngươi …”
Động tác của nàng hơi khựng lại, nghe được giọng nói vô cùng khinh mạn của hắn: “Nhưng mà, nếu ngươi chịu hôn ta một cái, ta sẽ thả ngươi rời đi.”
Lúc trước tuy rằng Khương Vạn Nương đã từng có một chút mây mưa với hắn, nhưng dù sao nàng cũng không quá am hiểu đến một mặt đen tối của nam nhân.
Cho dù là lúc bắt đầu, hắn cũng không rên một tiếng mà cùng nàng hành sự, sau đó là một dáng vẻ lạnh lùng khi kết thúc, tất cả đều khắc sâu trong đầu nàng.
Hiện giờ nàng đột nhiên nghe được lời nói ngả ngớn như vậy phát ra từ miệng hắn, chỉ cảm thấy nam tử này trước mặt người ngoài thì đạo mạo thanh cao, thật ra sau lưng cũng xấu xa như ai.
Nàng theo bản năng xoay mặt đi, muốn tránh khỏi hơi thở cùng khoảng cách ái muội này, lại bị hắn giữ chặt cằm.
Ngón tay hắn nóng bỏng, mà Khương Vạn Nương bị dính mưa mang theo một thân ẩm ướt vào nhà, làn da mềm nhẵn hơi lạnh, thế mà có thể làm hắn tỉnh táo hơn một chút.
Trang Cẩm Ngu nhẹ nhàng vuốt ve làn da nàng, cảm thụ xúc cảm ở đầu ngón tay, trước khi nàng có thể phản ứng lại, đã ái muội nói: “Như thế nào, hôn một chút cũng không được, hay là ngươi muốn …”
Một tay kia của hắn dừng bên mép cổ áo của nàng, có một loại áp lực vô hình, làm cho cả người nàng nổi da gà ngay trong tức khắc.
Khương Vạn Nương bị hắn ôm trong ngực, hơi thở quẩn quanh bên người hắn đều là mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc, gợi cho nàng nhớ tới một vài hình ảnh khó có thể mở miệng.
Nàng không nhịn được mặt mày đỏ bừng, một tay che lên môi hắn ngăn lại lời sắp nói, một tay kia ôm lấy cổ hắn nhanh chóng dựa đến hôn lên sườn mặt hắn một cái.
Mặt nàng nóng hổi như sắp bốc cháy đến nơi, sau khi hôn xong trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ đến khi thực sự ý thức được mình đã hôn hắn thì hối hận đến mực không thể nhảy từ trên lầu hai xuống đất.
Khương Vạn Nương run run rẩy rẩy thu tay lại che lấy mặt mình, xẩu hổ và giận dữ không thôi.
Tình thế quẫn bách không thể hét thành tiếng, lại không thể phản kháng được dường như đã đẩy sự nhẫn nại của nàng đến cực điểm.
Trang Cẩm Ngu cũng ngây ngốc cả người, cảm giác hỗn độn làm men say trong người cũng tan đi vài phần.
Mà xúc cảm mềm mại lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước nơi sườn mặt càng lúc càng thêm rõ ràng.
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.
Một hồi lâu sau, hắn mới thong thả mở miệng.
“Ngươi thế mà thật sự hôn ta …”
Khương Vạn Nương giật mình, nàng còn chưa kịp hiểu rõ câu nói của hắn cùng với nữ tử mà chắc là hắn đã nhận sai, hắn lại ném xuống một quả ngư lôi.
“Ngươi nói xem ta phải làm thế nào cho phải đây, Khương … cô nương?”
Dường như là trong nháy mắt, nỗi sợ hãi trong lòng Khương Vạn Nương cứ thế mà nổ tung theo lời nói của hắn, bên tai chỉ còn ù ù ba chữ “Khương cô nương” vừa được thốt ra từ miệng hắn.