Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Chương 14: Chương 14




Edit: Bội Bội

____________________________

Phải biết rằng Khương Vạn Nương có thể nhẫn nại đến mức này, tất cả đều nhờ vào đêm đen như mực không nhìn rõ ai với ai để chống đỡ.

Chỉ cần đối phương không biết nàng là ai, cho dù nàng có mất hết mặt mũi thì cũng không bị hắn phát hiện.

Thế nhưng nàng gắng gượng làm đủ trò mất mặt, người này mới bắt đầu gọi tên nàng ra khỏi miệng.

Da mặt nàng không đủ dày, cũng không có thể diện, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.

Trang Cẩm Ngu ngồi dậy, nói: “Lúc trước thấy Khương cô nương rất thanh cao, không ngờ rằng, Khương cô nương lại có một mặt dụ dỗ người khác như vậy.”

Khương Vạn Nương gấp đến mức cắn nhầm lưỡi.

Cái gì mà dụ dỗ … Một đại nam nhân như hắn thì có cái gì để dụ dỗ?

“Vương gia mong ngài ăn nói cẩn thận …” Khương Vạn Nương nhẫn nhịn nói.

Trang Cẩm Ngu cất giọng nói: “Người lúc trước hỏi thăm hành tung của ta là Khương cô nương, sau đó người nhiều lần yêu cầu gặp được ta cũng là Khương cô nương, theo lẽ thường mà suy đoán, Khương cô nương tất nhiên là có âm mưu với ta.”

Khương Vạn Nương nghe vậy sắc mặt càng thêm khó nhìn, vốn dĩ nàng hỏi thăm hành tung của hắn, cũng chỉ là muốn thử xem có thể trao đổi chút lợi ích liên quan đến Khương gia để đổi lấy tự do cho phụ thân nàng hay không thôi.

Sau đó hắn xảy ra chuyện, nàng cùng đường mới hạ quyết tâm lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy.

“Lúc nhìn thấy Khương cô nương, ta cũng từng nghĩ sẽ cho Khương cô nương cơ hội mở miệng, chỉ là Khương cô nương không những không nói, mà còn buồn bực với ta.” Hắn nói xong thì dán sát mặt tới, đôi con ngươi ẩn trong bóng đêm dường như đang nhìn xoáy vào mắt nàng.

“Chẳng lẽ, Khương cô nương thật ra là có mưu đồ với chính con người của ta …”

Dường như là ngay lúc hắn vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên một tiếng tát tai cực kỳ vang dội.

Tiếp sau đó là một khoảng thời gian yên tĩnh thật dài.

Khương Vạn Nương tức giận đến mức cả người đều run lên, bàn tay phải vừa đau lại vừa rát.

Nàng nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng đã tới cực hạn.

Từ trước đến giờ nàng chưa từng đánh người, càng không gây sự vô cớ đánh ai, lần đầu tiên tát vào mặt người khác như vậy, trong lòng nàng vừa sợ vừa lo, cũng có một loại cảm giác bất chấp tất cả.

Thế nhưng người nàng đánh không phải là người bình thường, Trang Cẩm Ngu vốn là một vị vương gia sống trong nhung lụa, làm gì có chuyện bị người ta đánh bao giờ?

Lúc trước hắn chỉ cách vị trí thiên tử một bước xa, cho dù là ngay giờ phút này, vẫn luôn là đứa cháu trai được yêu thích của đương kim Thánh thượng, người khác hiếm khi dám vô lễ nặng lời với hắn, huống chỉ là dám động đến nửa góc áo của hắn.

Trang Cẩm Ngu giơ tay chạm nhẹ lên má, giọng điệu không bao giờ thay đổi kia cuối cùng cũng trở nên buồn bực ít nhiều.

“Khương cô nương …”

Khương Vạn Nương nghe được hắn thốt ra ba chữ này, chỉ hận không thể che kín lỗ tai lại.

“… Là ngài nhục nhã ta trước, cho dù hôm nay ngài có ném ta từ lầu hai xuống làm thức ăn cho cá, ta cũng không sợ đâu!”

Khương Vạn Nương không biết rằng trong nói chuyện hốc mặt đã đỏ hoe, trong lòng lại ráng sức gắng gượng, nếu như nàng thật sự phải chết, niệm rằng sẽ biến thành ác quỷ ngày đêm đứng ở đầu giường hắn để báo thù.

Trang Cẩm Ngu thấy bộ dáng nghểnh cổ ra vẻ can đảm của nàng, thầm nghĩ nếu như giọng nói của nàng không run rẩy đến mức nói không thành tiếng như vậy thì cũng có chút sức thuyết phục.

“Thì ra Khương cô nương là ngay cả chính mình phải chết như thế nào cũng đều nghĩ kỹ hết rồi …”

Trên giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, Khương Vạn Nương nhắm mắt lại theo bản năng, quanh thân đột nhiên có thêm một khoảng không gian, cũng không có ai đang chạm vào nàng.

Đợi đến khi nghe được tiếng mở cửa, nàng có chút chần chờ mở mắt ra hình về phía bóng hình đang đứng trước cửa kia.

Nàng cắn môi, không biết hắn có ý đồ gì.

“Chỉ sợ Khương cô nương có điều không biết …”

Khương Vạn Nương nhìn thấy thân hình hắn đột nhiên dừng lại trước bậc cửa.

Giọng điệu của Trang Cẩm Ngu vẫn bình bình đạm đãm như trước, thế nhưng ý tứ trong lời nói của hắn thì không được ôn hoà như vậy.

“Nam nhân nếu có ý định trả thù, thì sẽ không để ngươi được yên ổn, càng sẽ không để ngươi dễ dàng chạy thoát.”

“Từ trước đến nay chưa có ai dám tát vào mặt ta, thế mà Khương cô nương lại là người đầu tiên.”

Hắn nói xong lời này, liền biến mất ở ngưỡng cửa.

Khương Vạn Nương lại bất ngờ sống sót sau tai nạn.

Lời nói kia của hắn là có ý gì?

Đó là vì muốn người khác nhìn thấy hậu quả của việc làm ra vết xe đổ này, cho nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho nàng hay sao?

Khương Vạn Nương có chút mệt mỏi ngã lên trên giường.

Nghĩ đến việc có Trang thị ở đây, cho dù hắn có tức giận đến thế nào cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên Tiết gia.

Trừ việc này ra, nàng cô độc một thân một mình thì có gì phải sợ.

Sáng sớm hôm sau, Khương Vạn Nương lần mò lấy bộ y phục nửa ướt nửa khô kia mặc vào, đi về Thượng Thiện Cư.

Lưu bà tử mở cửa nhìn thấy nàng đứng bên ngoài, sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu

“Ai dà, cô nương hay tha thứ cho ta, hôm qua ta thấy bên ngoài trời đổ mưa, ta vội vàng đi thu dọn quần áo, sau khi trở về cũng không để ý cô nương không ở trong phòng mà đã đóng cửa, cầu xin cô nương tha thứ cho ta lần này, bằng không các chủ tử sẽ trách tội đem bán ta ra ngoài …”

Bà ta cầu xin vô cùng đáng thương, Khương Vạn Nương vẫn nghĩ do tự mình chạy ra ngoài, cũng không quá để tâm đi so đo này kia, nhanh chóng đi vào trong nhà thay quần áo rồi nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc cho đến giữa trưa, Khương Vạn Nương mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng có thêm một nha hoàn lạ mặt.

Nha hoàn kia thấy nàng vừa tỉnh lại, vội vàng bưng chén thuốc tới nói: “Cô nương bị lạnh, mau chóng uống chén thuốc này đi.”

Khương Vạn Nương liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Lưu bà tử đâu rồi?”

Nha hoàn kia liền kể từ đầu đến cuối sự việc cho nàng nghe một lần.

Vốn là Lục Thuỷ hầu hạ bên người Trang thị bảo Lưu bà tử và con gái của bà ta cùng chăm sóc Khương Vạn Nương.

Thế mà cái người Lưu bà tử này lại rất không thành thật, thấy nơi này của Khương Vạn Nương rảnh rỗi, liền bảo con gái mình trở về nhà chăm sóc đệ đệ.

Chính bà ta tối hôm qua cũng thấy trờ trở giông gió, lặng lẽ đóng cổng lớn của viện tử, cũng không thèm nghỉ lại ở Thượng Thiện Cư, mà đi thẳng về nhà bà ta.

“Cứ nghĩ buổi tối cô nương bị lạnh, trong viện lại không có ai hầu hạ, bà tử kia đã cầm tiền mà còn lười biếng không hoàn thành chức trách, thực sự quá đáng.” Nha hoàn kia đương nhiên là vô cùng khinh thường Lưu bà tử.

Khương Vạn Nương vừa nghe xong còn muốn cầu tình giúp Lưu bà tử, sau khi nghe đối phương nói cậu này, nhất thời cũng cứng họng.

Lưu bà tử kia nhìn vẻ ngoài hiền lành tốt bụng, không ngờ bên trong lại xảo trá như vậy, cũng khó trách đêm qua nàng gõ cửa một hồi lâu cũng không ai đáp trả.

Bà ta biết Khương Vạn Nương thức trắng đêm bên ngoài, không chỉ không chịu nói thật với Khương Vạn Nương, mà còn bao biện cầu xin Khương Vạn Nương đừng hiểu lầm, làm cho Khương Vạn Nương mềm lòng sinh hổ thẹn không trách cứ bà ta.

“Bà ta hiện giờ sao rồi?” Khương Vạn Nương hỏi.

Nha hoàn nói: “Nghe nói cả nhà đều bị tống cổ đi ngoại trang, chỉ sợ sẽ không có công việc thanh nhàn.”

Khương Vạn Nương đoán chừng nha hoàn này cũng không biết tối hôm qua nàng không có ở đây, tất nhiên Lưu bà tử kia cũng không dám nói ra, chỉ sợ người trong phủ biết được càng bị phạt nặng thêm.

Nhưng mà nàng đã ngủ lâu như vậy, là ai nói cho Trang thị biết?

“Ngươi có biết người xử phạt Lưu bà tử là ai không?” Khương Vạn Nương hỏi nàng ta.

Nha hoàn nói: “Là quản gia trong phủ, nhưng mà nô tỳ nghe nói, quản phủ cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Vương gia xử trí Lưu bà tử, bên phía Quận chú vẫn không hay biết.“

Khương Vạn Nương sau khi nghe xong thì nhíu nhíu mày, cũng lập tức hiểu rõ.

Chỉ sợ Trang Cẩm Ngu vốn đang hoài nghi nàng ủ mưu từ trước, lúc này mới điều tra người hầu kẻ hạ bên người nàng một lần, từ đó mới điều tra ra được Lưu bà tử.

Bên này Trang thị vừa mới được chẩn mạch xong, Tư Không bước ra ngoài viết xuống hai trang đơn thuốc, nói với Trang thị: “Quận chúa đúng là không nên hoài thai, hiện giờ tuổi cũng không còn nhỏ, thế nhưng muốn giữ được đứa bé này cũng không phải là chuyện không thể.”

Trang thị nghe xong lời này chân mày mới giãn ra.

“Ta đương nhiên là muốn giữ.”

Tư Không nói sơ qua: “Ta sẽ kê đơn thuốc cho Quận chúa tuy không cần dùng mỗi ngày, nhưng mà chỉ là, phương thuốc này của ta có thể giữ được cái thai này, nhưng lại không thể đảm bảo cho an nguy của Quận chúa.”

Trang thị nói: “Xin nói rõ?”

Đối phương nói: “Chắc là Quận chúa cũng đã nghe nói đến chuyện này, phụ nữ sinh con giống như bước một chân vào quỷ môn quan, phụ nữ bình thường sinh sản đã tồn tại nguy hiểm, mà nguy cơ của Quận chúa đương nhiên là cũng lớn hơn người khác gấp mấy lần.”

Lục Thuỷ có chút nóng nảy, “Chẳng lẽ không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường sao?”

Tư Không lắc đầu, nói: “Thật ra thân thể Quận chúa điều dưỡng mấy năm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi, lấy tình trạng hiện giờ của Quận chúa mà nói, nếu như không phải sinh con, sống lâu trăm tuổi là không thành vấn đề …”

Sắc mặt Trang thị vẫn không thay đổi ra lệnh: “Không cần nhiều lời, chuyện nên biết ta cũng đã biết, như vậy chỉ mong tiên sinh có thể giúp đỡ ta giữ được đứa bé này.“

Trang thị trước mặt vừa tiễn Tư Không ra cửa, sau lưng Trang Cẩm Ngu đã bước vào viện.

“Tỷ tỷ quả thực vẫn cố chấp như ta nghĩ.”

Trang thị biết tính tình của hắn, hắn đã đồng ý với nàng ta, đương nhiên sẽ không giở trò lật lọng.

“Cả đời này một chuyện vui vẻ cũng chưa từng có, dù gì ngươi cũng phải cho ta làm một việc theo như ý nguyện đi chứ.” Trang thị nói.

Trang Cẩm Ngu rũ mắt không trả lời.

Trang thị lại đi đến trước mặt hắn, vóng qua ghế dựa đi sang phía bên phải.

Nàng ta vươn tay nâng cằm Trang Cẩm Ngu, dấu ngon tay không quá rõ ràng trên sườn mặt đối phương liền hiện ra trước mắt.

“À …” Trang thị cười lạnh: “Ngươi thế mà cũng có ngày hôm nay?”

Đôi mắt của Trang Cẩm Ngu không chút nao núng nhìn nàng ta nói: “Ngươi cho rằng kẻ đánh ta sẽ có kết cục gì?”

Trang thị nhấp môi, nhanh chóng thu lại nụ cười.

Trên đời này người dám tát lên mặt đệ đệ nàng ta chắc còn chưa sinh ra, người này tát xong chắc hẳn là đang trên đường đi đầu thai, hoặc là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nói cách khác, Trang thị nghĩ rằng, người này đã chết rồi.

Trang Cẩm Ngu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng ta, thầm nghĩ, nếu tỷ tỷ tốt này của hắn biết người đánh hắn chính là Khương Vạn Nương, không biết sẽ phản ứng thế nào?

Trang thị ở lại Vương phủ nghỉ ngơi vài ngày, Trang Cẩm Ngu đã dặn dò hạ nhân kỹ lưỡng, cho nên nàng ta hoàn toàn không biết bên viện của Khương Vạn Nương đã xảy ra chuyện gì, mọi thứ vẫn như bình thường, cũng rất quan tâm đến Khương Vạn Nương.

Ở lại chừng vài ngày, Trang thị phải đưa theo Khương Vạn Nương trở về Tiết phủ.

Trước khi đi, Trang Cẩm Ngu còn cố ý ra tiễn Trang thị, Khương Vạn Nương cúi đầu, không nói một lời.

Không biết Trang thị đã nói gì đó với Trang Cẩm Ngu, Khương Vạn Nương đột nhiên nghe được hắn nhắc đến tên mình.

“Thì ra nhũ danh của Khương cô nương là A Phù …”

Khương Vạn Nương nâng mắt nhìn, thấy được vẻ mặt nhàn nhạt của hắn, đang nhìn vào nàng.

“Thì làm sao?” Trang thị hỏi.

Trang Cẩm Ngu nói: “Cũng không có gì, chỉ là trong phủ ta vừa mới xây một gác mái gần bờ hồ gọi là Quan Phù* các, ngày mùa hè ra đó uống trà ngắm hoa, là vô cùng đẹp.”

*có nghĩa là ngắm hoa sen.

Khương Vạn Nương xoắn chặt khăn tay, nghe được cái tên này, trên người không nhịn được nữa mà nổi một tầng da gà.

Hắn là một tên giỏi đùa bỡn người khác.

Rõ ràng chuyện có thể cho người khác một đao chết đi dễ dàng, thì hắn lại thích treo đao trên đầu làm cho người ta sợ hãi.

Đương nhiên hắn không hề hứng thú với nhũ danh của nàng.

Đây chỉ là nhắc cho nàng nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó, cùng với những gì hắn đã nói.

Dù sao cái lầu gác kia có phải tên Quan Phù hay không, chẳng lẽ nàng có thể quay lại nhìn một cái để xác nhận sao?

- Hết Chương 14-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.