CHƯƠNG 10
.
Mỗi lần đến Tĩnh Hải Vương phủ đối với Chu Cảnh Hiên mà nói đã trở thành một sự đày đọa. Đã vài lần, hắn muốn nói rõ với Đạm Thai Nghi Long rằng hắn không muốn đi, thế nhưng đến khi thật sự đứng trước mặt đối phương, mở miệng lại trở thành một chuyện khó khăn vô cùng.
Ngoài sự phóng túng không biết tiết chế của Đạm Thai Nghi Long, còn có một việc nữa khiến Chu Cảnh Hiên cảm thấy hết sức xấu hổ, không biết phải làm thế nào.
“Cảnh Hiên huynh, có phải ngươi chướng mắt với các vị cô nương của ta ở đây?” Đương màn ca múa say sưa tới bến, tam hoàng tử ngà ngà say quay sang vặn hỏi Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên sửng sốt: “Sao Tam hoàng tử lại nói thế?”
“Ngươi tới chỗ ta mấy lần rồi, lần nào cũng cho ngươi chọn một mỹ nhân để hưởng lạc một phen, ấy thế mà người lại chẳng thèm nhìn lấy một cái. Ta hỏi ngươi, bọn họ chưa đủ đẹp hay sao?”
“Không phải…”
Tam hoàng tử không khỏi phân bua, phất tay lên: “Đến đây, hãy cho Chu công tử thấy rõ xem các ngươi có đẹp hay không?”
Đoàn nữ tử hiểu ý, ngừng múa hát, ríu rít vây quanh người Chu Cảnh Hiên. Người này thì hơi kéo vạt áo trước xuống, khoe nửa bầu ngực sữa, tươi cười quyến rũ: “Chu công tử, thiếp không đẹp ư?” Người kia lại hở nửa bờ vai, nũng nịu oán giận: “Chu công tử, sao người lại không nhìn chúng ta?”
Khuôn mặt Chu Cảnh Hiên đỏ đến tận mang tai, hắn cúi gằm xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không ngừng lắp bắp: “Không… không phải, các ngươi… các người đều rất đẹp.”
Các nữ tử cười khanh khách. Thấy thiếu niên này đúng là một người thật thà hiếm có, họ lại càng muốn trêu đùa hắn.
Tam hoàng tử cười nói với Đạm Thai Nghi Long: “Bát đệ à, thư đồng của ngươi thật thú vị, toạ hoài bất loạn (hình dung nam tử tác phong chính trực), quả thực có thể sánh bằng Liễu Hạ Huệ được rồi đấy.”
Đạm Thai Nghi Long hừ một tiếng: “Liễu Hạ Huệ cái gì chứ, ta thấy hắn là đồ ngốc thì đúng hơn.”
“Nói vậy cũng không đúng, chưa biết chừng hắn thật sự không có hứng thú.” Một người bên cạnh nói chen vào, “Ta quan sát đã mấy ngày nay, và nhận ra rằng ánh mắt Chu công tử chưa bao giờ hướng đến ca múa cả.”
Tất cả mọi người cười hỏi đến cùng: “Vậy thì hướng đến ai? Không thể nào là ngươi đấy chứ?”
Người nọ lắc đầu: “Dù rằng ta vẫn tán dương ‘dung mạo’ của mình là ‘bất thượng hách đảo Chung Quỳ’, nhưng ta vẫn biết mình biết người chứ. Người hắn nhìn đương nhiên là bát hoàng tử thiên hạ vô song của chúng ta rồi.”
Tất cả mọi người nói: “Thảo nào, thảo nào! Dung mạo Bát hoàng tử tựa thiên nhân, những son phấn tầm thường này làm sao có thể sánh được?”
Tam hoàng tử cười sang sảng: “Nói thế thì, bát đệ à, ngươi cũng nên cẩn thận đó.”
Mọi người đều chỉ nói đùa, không hề để bụng, chỉ có Đạm Thai Nghi Long nhớ lại những lúc gặp Chu Cảnh Hiên. Sắc mặt thoạt biến, y cười lạnh nói: “Ta cẩn thận cái gì?” Nói xong, y rời khỏi ghế ngồi, bước tới trước mặt Chu Cảnh Hiên, hai tay đẩy các nữ tử ra, rồi chộp cổ áo Chu Cảnh Hiên: “Ngươi nói đi, có phải ngươi có ý nghĩ xằng bậy với ta không?”
Chu Cảnh Hiên đột nhiên bị hỏi mà khiếp sợ, mở to đôi mắt, nói không nên lời.
Tiếng nhạc im bặt, bầu không khí căng thẳng, mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng này. Tam hoàng tử vừa thầm mắng chính mình hoạ từ miệng mà ra, vừa chạy tới giải vây: “Thôi nào, bát đệ, mọi người chỉ nói đùa thôi mà? Sao ngươi lại coi như thật vậy?”
Đạm Thai Nghi Long hoàn toàn không để ý tới hắn, vẫn cứ nhìn chòng chọc Chu Cảnh Hiên, cái miệng xinh đẹp lại tuôn ra những lời tổn thương lòng người: “Ngươi là thố nhị gia đúng không? Ngươi không làm với nữ nhân được, phải không?”
Chu Cảnh Hiên choáng váng, hoảng loạn đến nỗi chẳng nghĩ ra được từ gì để phản bác, chỉ có thể lắc đầu lia lịa.
“Tốt lắm, thừa dịp mọi người đều ở đây hôm nay, ngươi làm cho chúng ta xem đi, cho mọi ngươi, ngươi cũng là nam nhân!” Đạm Thai Nghi Long thuận tay bắt lấy một vũ cơ, ấn nàng vào lòng Chu Cảnh Hiên, rồi đẩy hai người ra giữa sảnh, cao giọng nói to: “Đến đi, cho mọi người thấy!”
Vũ cơ kia chưa từng bị đối xử như vậy, sợ hãi đến trào nước mắt, nàng ta chợt khóc òa lên, rồi che mặt chạy ra khỏi phòng.
Tam hoàng tử thấy mọi việc đã ầm ĩ đến không thể cứu vãn nổi nữa, bèn giữ chặt lấy Đạm Thai Nghi Long: “Bát đệ, ngươi say rồi, đi nghỉ thôi, đi nghỉ thôi!”
Khách khứa còn lại cũng đều hiểu ý mà bắt đầu xúm vào, nửa khuyên nửa ép kéo Đạm Thai Nghi Long ra ngoài.
Những nhạc sư, vũ cơ kia vừa thấy tình hình không ổn đã nhanh nhẹn lui xuống. Trong đại sảnh trống không, chỉ còn lại một mình Chu Cảnh Hiên.
Hắn vẫn cúi đầu, sắc mặt trắng bệnh, đôi mắt trống rỗng không biết đang nhìn cái gì, răng nghiến chặt môi, như thể hắn không cảm nhận được sự đau đớn, mãi cho đến khi môi bật máu.
Một lúc lâu sau, hắn nhếch môi, chua chát cười, và khẽ nói: “Ta chỉ muốn âm thầm dõi theo ngươi, thầm yêu mến ngươi, vậy mà cũng không được sao?”