CHƯƠNG 11
.
Trải qua trận sóng gió này, Chu Cảnh Hiên làm gì cũng cố gắng né tránh Đạm Thai Nghi Long. Những khi hai ngươi bắt buộc phải ở cùng một chỗ, Chu Cảnh Hiên lúc nào cũng chú ý không chạm vào ánh mắt đối phương, để khỏi phải đổi lấy sự lúng túng không cần thiết.
Ngược lại, thái độ của Đạm Thai Nghi Long lại tự nhiên hơn hẳn. Thứ nhất, ngoài những lúc rắp tâm trêu chọc hắn ra thì y còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái thứ hai, y trời sinh tính tình tuỳ hứng, chưa bao giờ vì sự khó xử của người khác mà cảm thấy có lỗi cả. Cho nên, Phùng Thì Ngạn một lần làm trái ý y, y có thể ghi hận rất lâu, trong khi đó Chu Cảnh Hiên xấu hổ nhục nhã, y lại chẳng coi là việc gì đáng lo cả.
Bởi vì là việc không đáng lo, nên mỗi lần đi Tĩnh Hải Vương phủ, y vẫn muốn Chu Cảnh Hiên đi cùng. May mà tam hoàng tử cũng là người từng trải khôn khéo, không hề để Chu Cảnh Hiên theo chân bọn họ thác loạn nữa, mà chuẩn bị cho hắn một gian phòng riêng, lại có người hầu hạ. Đối với việc ấy, Chu Cảnh Hiên cảm kích vô cùng, còn thở phào nhẹ nhõm nữa.
Hôm nay, Chu Cảnh Hiên ngồi trong “phòng dành riêng” cho hắn, và nói chuyện phiếm cùng người hầu vương phủ sai đến hầu hạ hắn. Người hầu nọ được chọn riêng trong vương phủ, mồm mép lanh lợi, từng được gặp không ít vị tai to mặt lớn, đề tài nói chuyện phong phú, dù là nói về dòng dõi vương hầu hay con người nơi phố chợ cũng đều rõ ràng mạch lạc cả. Chu Cảnh Hiên lớn lên giữa những bức tường môn phủ, không nhiều kiến thức, nên nghe chuyện cũng lấy làm thú vị.
Đang say sưa trò chuyện, ngoài cửa chợt vọng vào tiếng nói cười ríu rít. Chu Cảnh Hiên tuổi trẻ hiếu kỳ, nhịn không được tiến đến bên cửa sổ nhìn, và thấy một đám người đang đi qua trước cửa sổ. Mới đầu vừa nhìn dáng điệu, hắn còn tưởng là vũ cơ nào đó mới tuyển đến, nhưng nhìn kỹ một chút, lại thấy có phần kỳ lạ. Những người này tuy rằng dung mạo xinh đẹp, ăn mặc diêm dúa, nhưng trang phục lại là của nam tử, vóc dáng cũng không mềm mại như nữ tử.
“Bọn họ là…”
“Quá nửa là tiểu quan từ Lục điều nhai tìm đến.” Người hầu kia cũng liếc ra ngoài một cái, khoé miệng khẽ nhếch, lộ ra vẻ khinh thường.
“Tiểu quan? Đó là cái gì?” Chu Cảnh Hiên hơi cảm thấy tò mò.
Người hầu kia vô cùng kinh ngạc nhìn hắn mà cười nhạo: “Gia của ta, không thể nào, ngài làm sao lại “ngây thơ” đến vậy chứ?”, rồi đi đến gần Chu Cảnh Hiên, ghé vào tai hắn nói một thôi một hồi.
Vừa nghe xong, khuôn mặt Chu Cảnh Hiên thoạt xanh thoạt đỏ. Thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Hoá ra còn có chuyện như vậy! Không ngờ, không ngờ!”
Người hầu kia ái muội cười: “Chuyện ngài không ngờ còn nhiều lắm. Bữa nào rảnh rỗi, đến Lục điều nhai đi dạo một chuyến, đảm bảo ngài sẽ được mở rộng tầm mắt cho mà xem.”
Chu Cảnh Hiên mặt đỏ lên, lớn tiếng nói: “Chỗ như vậy, ta sẽ không đi!”
Chẳng hiểu vì sao, mấy tiểu quan nọ khiến hắn liên tưởng đến bản thân cùng Đạm Thai Nghi Long, thế nhưng hắn lại lắc đầu nguầy nguậy ngay lập tức: không đúng, mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xấu xa như vậy cả!
Trên đời không có bức tường nào là kín gió, cho dù Phùng Thì Ngạn không nói, thì tin Đạm Thai Nghi Long xuất cung ăn chơi trác táng vẫn truyền đến tai Nhàn phi.
Trong những ngày ở trong cung này, Chu Cảnh Hiên cũng từng gặp Nhàn phi vài lần, nhưng khi gặp lại nàng, hắn vẫn không tránh khỏi bị chấn động mạnh. Một nữ tử như vậy, đã không thể chỉ dùng hai từ “mỹ lệ” để hình dung nữa rồi! Tất cả những từ ngữ miêu tả trước mặt nàng đều không đủ sức thuyết phục. Chu Cảnh Hiên có thể hiểu vì sao hoàng đế, người đã trải qua tất cả nhân gian xuân sắc, lại bất chấp tầng tầng lớp lớp ngăn trở, đưa nữ tử xuất thân thấp hèn này lên ngôi quý phi, ngay dưới hoàng hậu.
Lần này, Nhàn phi tới là để hỏi tội, trước tiên là nghiêm khắc trách cứ “đồng loã” Phùng Thì Ngạn, và Chu Cảnh Hiên một trận, rồi đóng cửa dạy dỗ nhi tử của mình.
Không biết vị nương nương này đã nói gì, mà Chu Cảnh Hiên lại thấy Đạm Thai Nghi Long gần đây luôn phấn chấn tinh thần, khi đi ra thì lại ỉu xìu ủ rũ, từ đó về sau đóng cửa đọc sách, không hề quan tâm đến chuyện ngoài cung. Còn tam hoàng tử cũng chẳng tới Diệp Hoa các nữa, hẳn là do Nhàn phi sai người qua nói chuyện.
Ngày Nhàn phi tới đúng dịp lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), cho nên người trong Diệp Hoa các đều gọi chuyện này là “Lập thu chi biến”, bắt đầu từ hôm nay, Diệp Hoa các lại trở lại là một nơi thanh tĩnh, khiến Chu Cảnh Hiên thở phào một hơi thật dài.
Nháy mắt đã tới Trung thu, lại là một dịp náo nhiệt. Theo lý mà nói, hôm nay Chu Cảnh Hiên có thể trở về đoàn tụ với gia đình, thế nhưng hoàng đế bày dạ yến đãi quần thần, hoàng hậu bày yến tiệc thưởng mệnh phụ (các vị phu nhân của quan viên), Chu Cảnh Hiên đành ở lại trong cung cùng mấy thị vệ hắn giao hảo uống rượu đoán số, mà vẫn cảm thấy náo nhiệt chẳng kém trong nhà.
Nói đến tiêu khiển, Chu Cảnh Hiên thực sự kém xa mọi người, bị chuốc vài ngụm rượu đã thấy lâng lâng, hắn sợ say rượu xấu mặt, liền tìm cớ chuồn ra ngoài. Bên ngoài gió đêm hiu hiu thổi, đầu óc mơ mơ màng màng, hắn lại cảm thấy muốn ngủ một giấc.
Sợ bị người tóm được rồi lại bị ép uống, hắn chẳng dám quay về phòng ban thị vệ nữa. Sực nhớ ra trong Diệp Hoa các có một gian phòng dành cho mình nghỉ trưa, có thể đến đó trốn một đêm, thế là Chu Cảnh Hiên chạy một mạch về Diệp Hoa các.
Bát hoàng tử đã bị triệu đi tham gia dạ yến, trong Diệp Hoa các như rắn mất đầu, các cung nữ thái giám đã đi tìm thú vui cả rồi. Dọc đường đi, Chu Cảnh Hiên chẳng gặp ai hết. Lúc đi qua tẩm cung của Đạm Thai Nghi Long, hắn bỗng nghe tiếng cười đùa từ bên trong vọng ra.
Chu Cảnh Hiên nhủ bụng, bọn cung nữ này thật to gan, dám ở đùa giỡn trong tẩm cung cơ đấy. Cũng vì cảm giác chuếnh choáng say làm tính khí con nít của hắn nổi lên, định bụng đùa một trận “hù dọa mỹ nhân”, thế là bèn sải bước xông vào, và hét tướng lên: “Kẻ nào ở đây làm bừa?”
Tiếng cười đùa ríu rít im bặt. Trên giường, một đôi nam nữ đã gần như trần trụi giật mình nhìn hắn. Sắc mặt nam tử đỏ bừng, dung nhan tuyệt mỹ, chính là Đạm Thai Nghi Long đáng lẽ ra phải ở dạ yến!
Hóa ra, Đạm Thai Nghi Long huyết khí phương cương (tinh lực dồi dào =))), mới nếm thử tư vị tình ái đã không thể vãn hồi. Gần một tháng nay bị giam trong nhà, tích tụ bấy lâu. Vậy là, trong dạ yến, y tìm cơ hội đuổi Phùng Thì Ngạn đi, rồi chuồn mất. Nhân lúc Diệp Hoa các không có người, cuối cùng làm càn cùng một cung nữ ngay tại tẩm cung của mình. Không ngờ nửa đường lại lòi đâu ra một Trình Giảo Kim, làm hỏng hết cả hứng thú.
Chuyện bê bối bị người bắt quả tang làm Đạm Thai Nghi Long thẹn quá hoá giận. Y gào một tiếng, rồi tiện tay vớ lấy đế cắm nến ở mép giường, tàn nhẫn ném về phía Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên lại cả kinh ngây người, cũng không biết tránh đi. Cái đế cắm nến đập vào đầu hắn, máu chảy ròng ròng, cảm giác say cũng vơi đi phân nửa.
Người cung nữ đã luống cuống tay chân mặc lại quần áo từ nãy, giờ lại nhìn thấy máu thì sao còn dám ở lại nữa đây? Bưng mặt, nàng ta tất tưởi chạy ra ngoài.
Nàng ta chạy mất lại làm Chu Cảnh Hiển tỉnh lại. Hắn giật mình, xoay người định chạy, phía sau lại vang lên một tiếng quát chói tai:
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”