CHƯƠNG 19
.
Không biết Phùng Thì Ngạn tìm ở đâu ra quần áo và yêu bài của thị vệ, Chu Cảnh Hiên thuận lợi trà trộn vào trong cung.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Dưới một phiến tùng, Phùng Thì Ngạn dừng lại nói vậy.
Chu Cảnh Hiên sửng sốt: “Chỗ này cách ‘Diệp hoa các’ còn xa…” Nói được một nửa, ngực bỗng nhiên tê rần, đúng là bị Phùng Thì Ngạn điểm huyệt đạo, không thể động đậy.
“Ngươi muốn làm gì?”
Phùng Thì Ngạn không đáp, nắm đai lưng hắn nhảy lên, hai người nhảy vào giữa phiến tùng. Phùng Thì Ngạn đem Chu Cảnh Hiên đặt trên một cành tùng thô to, lại duỗi tay điểm á huyệt hắn: “Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mang điện hạ tới.”
Chu Cảnh Hiên không biết hắn có ý đồ gì, trong lòng kinh nghi bất định, thế nhưng người không thể di chuyển, miệng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang đi.
Phiến tùng lâm này thường ngày có rất ít người đến, thật là vắng lặng, Chu Cảnh Hiên cũng không lo bị người trông thấy. Một lát sau, nghe tiếng chân giẫm lên tuyết đọng càng ngày càng vang, một người nói: “Ngươi thần thần bí bí bảo ta đến đây làm gì?”
Nghe thanh âm, tim Chu Cảnh Hiên suýt nữa nhảy ra khỏi ***g ngực, từ giữa nhánh tùng nhìn qua, quả nhiên thấy người ngày đêm mong nhớ. Mấy tháng không gặp, y càng tuấn tú, bộ áo choàng đỏ thẫm đặc biệt nổi bật trên nền tuyết trắng.
Chu Cảnh Hiên trong lòng một trận xúc động, đã muốn nhảy xuống gặp lại Đạm Thai Nghi Long, nhưng mặc hắn vận khí giải huyệt như thế nào, cũng là vô ích, chỉ có thể nóng ruột suông mà thôi.
“Điện hạ, Chu Cảnh Hiên kia nhất định muốn gặp người.”
Nhắc tới cái tên này, Đạm Thai Nghi Long liền biến sắc: “Không phải ta đã nói bảo hắn cút đi, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao?”
“Thế nhưng, hắn hiện tại không ổn chút nào, đã bị An Định Hầu trục xuất khỏi gia môn…”
“Đó là chuyện nhà hắn, ta không xen vào. Thì Ngạn, ngươi sẽ không đem ta tới đây, chỉ để nói việc này chứ? Ta phải đi.”
“Điện hạ xin dừng bước!” Phùng Thì Ngạn sải bước che trước người y, “Điện hạ, cho dù nói thế nào, hắn cũng là từ đây mà ra ngoài. Hơn nữa, hắn một lòng trung thành với người, rơi xuống nước này cũng là vì người.”
“Liên quan gì đến ta? Rõ ràng là tiểu tử kia sắc đảm bao thiên (tham luyến *** dục, lá gan rất lớn), hắn bị đuổi đi là đáng kiếp! Là mẫu phi ta nhân từ, không muốn làm lớn chuyện, bằng không đã sớm lấy mạng chó của hắn!” Thanh âm kia, như chém đinh chặt sắt, không mang theo nửa điểm ôn nhu, Chu Cảnh Hiên nghe vào tai, không khỏi rùng mình.
“Nhưng hắn nói là người đối với hắn… Đối với hắn…”
Khuôn mặt tuấn tú của Đạm Thai Nghi Long sung huyết đỏ bừng: “Ta đối với hắn làm sao? Với bộ dạng kia của hắn, xứng sao? Thì Ngạn, ngươi theo ta suốt từ trước tới nay, người khác không biết chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Ta chán ghét tiểu tử kia muốn chết!”
“Nhưng hiện giờ hắn đang chờ ở bên ngoài cửa cung, nói không thấy điện hạ sẽ không chịu đi. Tuyết rơi như thế này, ta sợ hắn sẽ chết cóng.”
“Vậy để hắn chết cóng là được rồi.” Giọng điệu Đạm Thai Nghi Long tràn đầy hả hê, “Chết cóng rồi ta sẽ khỏi phải thấy cái mặt vừa ngu vừa đần kia nữa. Quên đi, ta không muốn nói nhiều về người này, sau này ngươi cũng ít bên tai ta nói về hắn, phiền chết. Được rồi, mẫu hậu nói cho ta chọn vài bộ trang phục mùa đông để ăn tết, ngươi theo ta đi.”
Phùng Thì Ngạn vội nói: “Nương nương sai vi thần xuất cung làm chút chuyện, không thể nán lại.”
“Vậy mà ngươi còn vì chuyện của xú tiểu tử kia đến làm phiền ta, còn không mau đi làm? Mẫu phi cũng thật là, bên cạnh rõ ràng nhiều người như vậy, mà chuyện gì cũng sai ngươi đi làm.” Đạm Thai Nghi Long một mặt oán giận, một mặt rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh y đi mất, Phùng Thì Ngạn nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây. “Ngươi đã nghe thấy hết?” Đưa tay giải khai huyệt đạo cho Chu Cảnh Hiên.
Chu Cảnh Hiên tái mặt, há mồm, một ngụm máu tươi phun ra.
Phùng Thì Ngạn lại càng hoảng sợ, nghiêng người tránh. Máu kia bắn lốm đốm lên tuyết trắng trên cành tùng, rất nhanh bóng lên, từ đằng xa nhìn lại, tựa như nhiều đoá hoa hồng nở trong tuyết, kiều diễm chói mắt, lại mang theo vẻ thê lương quỷ dị không nói nên lời.
“Ngươi không sao chứ?”
Chu Cảnh Hiên mờ mịt lắc đầu, đột nhiên cười ha ha: “Có phải ta thật rất ngốc?”
Phùng Thì Ngạn khẽ thở dài trong lòng: “Không phải, ngươi chỉ là quá si mê, quá cố chấp.” Hắn không khỏi có chút hối hận, cách làm của bản thân dường như rất võ đoán, Chu Cảnh Hiên đối với bát hoàng tử một mảnh tình thâm, khó tránh khỏi chịu nhiều đả kích.
Từ trên cây xuống, Chu Cảnh Hiên nói: “Đa tạ ngươi để cho ta thấy y, ta muốn trở về, được không?”
Hắn rõ ràng là nhìn Phùng Thì Ngạn, nhưng nhãn thần lại trống rỗng, không có tiêu cự.
Hai người ra cửa cung, Chu Cảnh Hiên dừng bước: “Đi đến đây thôi, ngươi mau đi làm việc của mình đi.”
“Thế nhưng ngươi…”
Chu Cảnh Hiên cười cười: “Ta không sao. Ngươi xem, không phải ta rất tốt sao? Ta về trước đây.” Không hề để ý tới Phùng Thì Ngạn, hắn hướng thẳng phía trước đi tới.
Hắn không quay về ngôi miếu đổ nát, có lẽ hắn kỳ thực là muốn về, thế nhưng mọi thứ chợt trở nên rất xa lạ, hắn không biết nên đi đâu.
Giống như đi tới một thế giới kỳ quái, xung quanh có rất nhiều người, bọn họ rõ ràng đang nói chuyện, nhưng hắn ngay cả một câu cũng nghe không hiểu.
Dần dần, ánh mắt cũng mơ hồ, màu sắc cảnh vật trước mắt từ từ nhạt đi, cuối cùng rơi vào trong bóng tối…
Thân thể đang không ngừng ngã xuống, có lẽ phía dưới kia chính là địa ngục, hắn nghĩ vậy.