[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

.

Chu Cảnh Hiên nằm mộng rất lâu, trong mộng đều là những mảnh vụn rời rạc, chỉ có phần cuối cùng là đặc biệt rõ nét.

Hắn mộng thấy bản thân đang giẫm lên thảm cỏ xanh bên hồ, đầu thảm cỏ kia có một người mặc tử y vô cùng mỹ lệ, hắn đi về phía người nọ. Hắn còn nhớ rõ, để thu hút người nọ, hắn lén thả trên cỏ một tiểu trúc xà, sau đó giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn làm rất thành công, bản thân cũng rất đắc ý, thế nhưng khi hắn dào dạt đắc ý quay đầu lại nhìn người trong lòng, khuôn mặt mỹ lệ kia lại biến thành đầu rắn, thè cái lưỡi đỏ tươi, nhào về phía hắn!

Đúng lúc này, hắn kêu thảm một tiếng, thức dậy.

Hoá ra chỉ là mộng!

May mắn chỉ là một giấc mộng!

Hắn nhìn trần nhà, chậm rãi thở dài, chỉ cảm thấy mồ hôi thấm ướt áo.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Thanh âm vui sướng của nữ tử vang lên, vén rèm cửa lên, một thiếu nữ mặc áo bông đi đến. Nàng cũng không phải là rất đẹp, nhưng nhìn nụ cười của nàng, ngươi liền cảm thấy dễ chịu.

Nàng thoải mái cười, thoải mái ngồi vào bên giường, thoải mái đưa cánh tay đeo vòng bạc lên, đặt trên trán Chu Cảnh Hiên. “Ừm, đỡ nóng rồi.”

“Là cô đã cứu ta?”

Thiếu nữ gật đầu: “Ngươi không nghiêng không lệch té xỉu trước cửa nhà ta, ta không muốn cứu ngươi cũng không được. Được rồi, vừa rồi ngươi kêu cái gì đó? Ra mồ hôi nhiều như vậy, là gặp ác mộng?”

“Ừm, gặp một giấc mộng rất đáng sợ, có điều, may là đã tỉnh.” Chu Cảnh Hiên cười nhạt, như gió xuân nhẹ thổi qua, không để lại dấu vết gì.

“Vậy là tốt rồi, ngươi đói bụng không? Ta đi nấu cho ngươi chút cháo.”

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo bùm bùm, Chu Cảnh Hiên sửng sốt: “Hình như ta nghe được tiếng pháo.”

Thiếu nữ nở nụ cười: “Đương nhiên, ngươi ngủ cũng đến vài ngày, ba mươi cũng bị ngươi cũng ngủ qua, hôm nay đã là mùng một.”

Chu Cảnh Hiên “A” một tiếng: “Hoá ra ta ngủ lâu như vậy.”

“Ngủ lâu cũng không sao, quan trọng là có thể tỉnh lại đúng lúc. Ngươi xem ngươi vừa tỉnh, chính là lúc bắt đầu một năm mới, là điềm lành chứ đâu.” Thiếu nữ nói và đẩy cửa sổ ra, không khí sáng sớm phả vào mặt, có chút lạnh giá như trước, lại có thể mơ hồ cảm nhận được sự trong lành tinh khôi, tiềm ẩn một sức sống mới.

Chu Cảnh Hiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Quanh năm suốt tháng, vòng đi vòng lại, đời người cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?

Sau này hắn mới biết được, thiếu nữ này tên là A Xá, sống một mình ở nơi này, nghe nói nàng có một ca ca làm việc ở nhà quý nhân, thỉnh thoảng mới về một chuyến.

Uống chút cháo, Chu Cảnh Hiên cảm thấy tinh thần tốt lên chút ít, liền cáo từ ly khai. Cô nam quả nữ bao giờ cũng khiến người khác dễ hiểu lầm, hắn không muốn khiến cho vị ân nhân này chuốc lấy phiền phức.

“Ơn cứu mạng của cô nương tại hạ sau này nhất định sẽ báo đáp.”

“Tốt lắm, ta nhớ kỹ, ngươi cũng nhất định phải nhớ kỹ, cũng không cho ngươi chết trước đâu đấy.” Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.

Cứ thế chạy trên phố không mục đích, dần dần bị lây không khí vui mừng của mọi người, hắn bất tri bất giác, đi tới trước nhà —— phủ An Định Hầu.

Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa ăn mừng năm mới, phủ Hầu gia cũng giống như vậy, dán câu đối xuân, treo đèn ***g đỏ. Thế nhưng, cửa chính khép kín, sẽ không có những náo nhiệt phồn hoa của ngày xưa.

Chu Cảnh Hiên quỳ gối trước cửa dập đầu mấy cái, trong lòng lặng lẽ chúc cha mẹ thân thể an khang, giống như lúc trước, vào ngày tân niên ở trong đại sảnh cũng làm như thế.

Ba ngày sau, hắn đem theo bên người một cái bọc nhỏ đơn giản, cứ vậy rời khỏi kinh thành.

Không ai tiễn hắn, nhưng hắn vẫn nhịn không được theo truyền thống dừng lại trên đình một chốc.

Quay đầu nhìn lại, kinh thành bị bao phủ trong một mảng sương mù ảm đạm, mà ở sâu trong đó, chính là hoàng cung.

Hắn mỉm cười, vác cái bọc lên vai, ngẩng đầu ưỡn ngực đi.

Đi một hồi, hắn quay đầu liếc nhìn lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.