CHƯƠNG 21
.
Năm Hưng Minh thứ ba mươi mốt, mùa thu.
Gió tây thổi Vị thuỷ, lá rụng đầy kinh thành, toàn bộ đế đô đều bao phủ trong một bầu không khí tiêu sát (tiêu điều giết chóc). Trong tiêu sát, lại mang theo một loại bất an. Từ triều đình đến giang hồ đều bị nhiễm bầu không khí này, hoang mang lo sợ đến tuyệt vọng.
Xuân năm nay, Hưng Minh đế thống trị quốc gia này suốt ba mươi mốt năm ngã bệnh. Bệnh này rất nặng, ngự y hội chẩn, danh y khắp thiên hạ đều được đưa đến kinh thành hội chẩn, đủ loại quan lại cầu phúc, vạn dân cầu phúc, thế nhưng bệnh của hoàng đế cũng không thấy giảm bớt, chỉ càng ngày càng nặng. Cuối cùng, khi mùa thu đến, ngay cả lên triều cũng không lên được.
Rất nhiều người ngoài miệng không dám nói, trong lòng lại âm thầm nghĩ: chỉ sợ không qua được mùa đông năm nay.
Thái sơn sắp sập, nền tảng cũng bị huỷ, đây là đại sự như thế nào? Một quốc gia sắp thay đổi triều đại.
Mọi người sợ hãi. Bách tính sợ hãi. Người đứng mũi chịu sào lại càng sợ hãi.
“Để ta vào trong, ta muốn gặp phụ hoàng!”
“Vương gia, việc này không được. Thái tử điện hạ đã phân phó, không được người cho phép, ai cũng không thể tiến vào.”
Thái giám canh giữ ở cửa cung kính nói với bát hoàng tử, không, hiện tại nên gọi y là Vĩnh Trữ Vương — Đạm Thai Nghi Long mới đúng.
Bảy năm trôi qua, y đã thành thân, có vương phủ, tước hào của mình, thế nhưng tính tình cáu kỉnh dường như lại không hề thu liễm bao nhiêu, nhất là lúc đối mặt với hạ nhân. Y biến sắc, cười nhạt: “Ta tới thăm bệnh phụ hoàng, cố gắng làm tròn đạo hiếu, ngươi là cái thá gì? Một thái giám nho nhỏ, hoạn quan, cũng dám quản chuyện nhà ta sao? Bản vương tính chém đầu của ngươi, xem ai dám nói một câu? Còn không mau cút đi!”
Thái giám kia trên lưng toát mồ hôi lạnh. Hắn hiển nhiên rất rõ thủ đoạn của vị Vương gia này, bản thân bất quá chỉ là một thái giám chủ quản nho nhỏ, y muốn giết mình, thực sự dễ dàng giống như giết một con kiến vậy, nhưng nếu có ý tránh ra cũng làm sao ăn nói với thái tử?
Đang lúc do dự, thì nghe thấy một người nói: “Ôi, bát đệ, hoả khí thật lớn nha.”
Thái giám kia vừa nghe, liền như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn lui về một bên, tránh đường cho người vừa đến. Người này cẩm bào ngọc đái, tuổi khoảng chừng ba mươi, mặt mũi rất có anh khí, cũng chính là thái tử.
“Hoá ra là đại ca.” Đạm Thai Nghi Long khẽ nhếch khoé miệng, cố gắng không cho địch ý của mình bộc lộ quá mức rõ ràng, “Nghe nô tài này nói, là huynh phân phó, không cho ta gặp phụ hoàng?”
Thái tử cười: “Sao bát đệ lại nói vậy, vi huynh sao dám hạ lệnh như thế? Là phụ hoàng long thể bất an, tâm tình buồn bực, phân phó xuống, nếu như không có việc gì quan trọng sẽ không muốn ai gặp người. Không riêng gì ngươi, các huynh đệ, quần thần, ngay cả mẫu hậu ta, nếu không phải phụ hoàng đặc biệt chiếu, cũng không thể tuỳ ý yết kiến. Dù là vi huynh, cũng chỉ có lúc cần thỉnh giáo quốc sự mới có thể vào trong.” Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra một tia đắc ý, “Đệ biết đó, việc giám quốc này cũng không phải dễ làm mà.”
Cái này rõ ràng là khoe khoang! Đạm Thai Nghi Long siết chặt hai tay, lạnh lùng nói: “Thật đúng là vất vả cho đại ca, vừa phải giám quốc, vừa phải giữ cửa cho phụ hoàng. Có điều đại ca cứ yên tâm, phụ hoàng sẽ không phải không muốn thấy đệ.” Liền cất bước đi vào trong.
Thái tử đưa tay cản lại, trầm giọng nói: “Bát đệ, ta biết phụ hoàng từ trước đến nay luôn sủng ái ngươi, nhưng ngự y cũng nói, phụ hoàng hiện giờ không nên bị người quấy rầy. Chúng ta làm con, tất cả đều phải lấy long thể phụ hoàng làm trọng, không phải sao? Lẽ nào ngươi mong bệnh tình phụ hoàng nặng thêm?”
Hướng ánh mắt ra ngoài, sớm đã có một thị vệ canh giữ phía sau y.
Đạm Thai Nghi Long thoáng liếc vẻ mặt kiên quyết của thái tử, lại nhìn thị vệ canh gác xung quanh tẩm cung một chút, trong lòng biết bản thân hôm nay không thể vào được. Y hít một hơi, nói: “Đã như vậy, nhờ đại ca hướng phụ hoàng thỉnh an hộ ta, cung chúc lão nhân gia sớm bình phục!” Chữ “sớm bình phục” kia, gần như là từ kẽ răng mà ra.
Thái tử mỉm cười nói: “Đó là đương nhiên.”
“Tức chết ta, tức chết ta!”
Trở lại phủ đệ của mình liền nổi giận đùng đùng, Đạm Thai Nghi Long không nhịn nữa, chửi ầm lên.
“Bọn họ vẫn không cho người gặp Hoàng thượng?” Một nam tử ăn mặc như nho sinh đã sớm nghênh đón, người này họ Lâm tên Tử Hàn, là công tử của Thượng thư viện đại học sĩ, cũng là thư đồng thứ hai hoàng đế tuyển cho Đạm Thai Nghi Long.
Đạm Thai Nghi Long không đáp, hầm hừ đặt mông ngồi lên ghế, thuận tay cầm lấy tách trà trên bàn tiêu hoả. Vậy mà nước nóng bỏng, nhất thời lửa giận dâng lên, ném chén trà thật xa, chỉ vào hạ nhân liên can trong vương phủ, quát to: “Các ngươi muốn bỏng chết ta hả? Đồ vô dụng, cút, cút hết cho ta!” Các phó tỳ như được đại xá, vội vàng lui xuống.
Trong đại sảnh thoáng cái liền yên tĩnh, Đạm Thai Nghi Long trừng Lâm Tử Hàn: “Làm sao không nói?”
Lâm Tử Hàn cười: “Vương gia đang tức giận, ta sao dám nói?”
Đạm Thai Nghi Long hừ một tiếng: “Bất quá chỉ là thái tử, hắn cho rằng hắn hiện tại liền đăng cơ làm hoàng đế sao? Không cho ta gặp phụ hoàng, rõ ràng là trong bụng có quỷ!”
“Hoá ra lần này là bị thái tử ngăn cản. Người trực tiếp xung đột với hắn?”
“Không hề, không phải ngươi đã nói, bây giờ không thể cương sao?” Có trời mới biết vừa rồi y dùng bao nhiêu khí lực mới kiềm chế không phát cáu ngay tại chỗ.
Lâm Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Cái này tốt, cái này tốt. Vương gia, tình hình hiện tại đối với chúng ta là phi thường bất lợi.”
Đạm Thai Nghi Long lườm hắn một cái: “Còn cần ngươi nói, lẽ nào ta không nhìn ra?”
Bảy năm qua, nhờ mẫu thân hỗ trợ, y không ngừng bồi dưỡng thế lực cho mình, đồng thời, cũng từng bước một bức bản thân từ “không đáng lo” đến trung tâm cuộc tranh chấp quyền lực, cuối cùng đối chọi gay gắt với thái tử.
Thế nhưng tình thế hiện tại đối với y là bất lợi, thái tử ỷ vào danh chính ngôn thuận cùng sự phò trợ của mẫu gia, địa vị càng ngày càng vững chắc, nhất là giai đoạn phụ hoàng bệnh nặng này, hắn đảm nhận chức giám quốc, càng dồn hết sức lực chèn ép các hoàng tử khác. Trong đó bị tổn thất nhiều nhất chính là Đạm Thai Nghi Long, hai nhà y coi trọng nhất, Lâm đại học sĩ và nhạc phụ Hữu thừa tướng Vương Bá Dung trong triều đều bị loại trừ. Mà mẫu thân y – Nhàn phi, đã sớm bệnh chết bất đắc kỳ tử hai năm trước.
Nghĩ đến mẫu thân, Đạm Thai Nghi Long lại oán giận một trận: “Hừ, bọn chúng hại chết mẫu phi ta, còn muốn hại đến ta, không dễ dàng vậy đâu!”
Lâm Tử Hàn lại càng hoảng sợ: “Vương gia, lời này không thể nói bừa.” Căng thẳng nhìn về phía ngoài cửa.
“Ngươi sợ cái gì? Mẫu phi ta từ trước đến nay thân thể khoẻ mạnh, làm sao đột nhiên chết bất đắc kỳ tử được? Người sáng suốt đều biết là ai hạ độc bà.”
Lâm Tử Hàn thở dài: “Thế nhưng không có bằng chứng, ngay cả hoàng thượng lúc đó cũng phải khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng đành bỏ mặc đó sao?”
“Theo như ngươi nói, ta nên khoanh tay chờ chết? Chờ thái tử đăng cơ, đem chúng ta diệt cỏ tận gốc?” Đạm Thai Nghi Long càng nói càng giận, đập tay lên bàn, “Ngươi không phải là thần đồng sao? Tài hoa sao? Nghĩ cho ta một biện pháp đi!”
Lâm Tử Hàn trầm ngâm nói: “Kỳ thực ta đã nghĩ qua, biện pháp cũng không phải không có…”
“Còn không mau nói!”
“Vâng.” Móc khăn ra lau mồ hôi, Lâm Tử Hàn nghĩ thầm chủ tử như thế này thật khó mà hầu hạ, “Kỳ thực ta đã nghĩ qua, cho dù ở trong triều có một trăm tên đại thần, cũng không địch nổi người nắm trong tay một đạo quân tinh nhuệ. Một khi có binh quyền, ai ai cũng phải kiêng nể ba phần.”
“Nói thì vậy, nhưng hiện tại cấm vệ quân đều bị chi phối trong tay thái tử, ngươi bảo ta đi tìm quân đội ở đâu? Những châu quận phủ huyện kia, cho dù là bằng lòng theo ta, thì nước xa không cứu được lửa gần.” Lúc đầu đã rất hưng phấn đứng dậy, Đạm Thai Nghi Long lại nản lòng ngồi xuống.
“Kia cũng không hẳn, hiện tại có một cơ hội, chẳng lẽ vương gia chưa từng nghe qua, hiện tại biên ải đã định, địch Khương quốc cúi đầu xưng thần, Bình Nam tướng quân sẽ khải hoàn quay về triều sao? Dưới quyền hắn, đều là những người thiện chiến dũng mãnh cả.”
Đạm Thai Nghi Long sửng sốt: “Thế nhưng, ta chưa từng gặp hắn, càng không thể nói đến giao tình gì đó, hắn chịu giúp ta sao?”
Lâm Tử Hàn mỉm cười nói: “Giao tình có ích lợi gì? Vương gia chỉ cần sắp đặt thật tốt là được.” Ghé vào tai Đạm Thai Nghi Long nói.
Đạm Thai Nghi Long vẻ mặt nghi ngờ dần dần bớt đi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.