CHƯƠNG 22
.
Sự nổi lên của Bình Nam tướng quân Dịch Vô Ngân quả là một thần thoại trong triều. Gần vài chục năm nay, địch Khương quốc ở phía Nam nhiều lần xâm lấn vùng Trung nguyên khiến bách tính biên ải hỗn loạn không yên. Không biết do người Man quá hung hãn, hay là binh tướng bản triều quá mức vô dụng, tóm lại, nhiều lần giao chiến, thua nhiều thắng ít. Có một lần bị địch đuổi đánh từ Thạch Đường quan đến Dong Châu, chiến tuyến sáu trăm dặm đều tan tác.
Cũng là trong chiến dịch lần đó, Dịch Vô Ngân bộc lộ tài năng, chuyển bại thành thắng, bảo vệ Dung Châu thành, cũng bảo vệ cửa ngõ của triều đình. Năm năm từ đó về sau, Dịch Vô Ngân lập công như lũ, liên tục thăng quân chức, cuối cùng thành trụ cột không thể lung lay của triều đình.
Từ khi thành danh đến nay, Dịch Vô Ngân thuỷ chung đóng tại biên ải, thỉnh thoảng phụng chiếu quay về kinh, rồi cũng vội vã xuất phát, Đạm Thai Nghi Long nghe danh đã lâu, nhưng chưa bao giờ gặp qua.
“Đây là phủ đệ của hắn ở kinh thành?” Đối mặt với đại trạch cổ xưa trước mặt, Đạm Thai Nghi Long trước nay luôn tôn sùng phú lệ đường hoàng không khỏi nhăn mày, đối với “Đại tướng quân” này có chút coi thường.
Lâm Tử Hàn vội vàng ở một bên nói: “Toà nhà này tuy cũ kỹ, thế nhưng cũng có lai lịch rất lớn. Nơi đây nguyên là phủ đệ của An Định Hầu, người hẳn là biết đến, đúng rồi, ta nhớ nhi tử An Định Hầu từng làm thư đồng cho người mà.”
Đạm Thai Nghi Long sững một chút, trong đầu loáng thoáng hiện lên một khuôn mặt, nhưng lại không thể nhớ rõ. “Là hắn. Toà nhà này nhường lại cho người khác, vậy An Định Hầu đi đâu?”
“Phu phụ An Định Hầu đã qua đời nhiều năm trước, nghe đâu là vì thương tâm ái tử sớm mất, tích tụ thành bệnh. Cho nên toà nhà này trở thành nhà hoang. Ta nghĩ có lẽ Bình Nam tướng quân nhìn trúng nơi này thanh u yên tĩnh.”
“Hoá ra hắn đã chết.” Đạm Thai Nghi Long thì thầm nói, chợt nhớ tới một chuyện bảy năm trước, trong lòng bỗng nhiên khó chịu. “Còn đứng đây làm gì? Gọi cửa đi.”
Lúc đến đây, để tránh tai mắt, Đạm Thai Nghi Long dẫn theo Lâm Tử Hàn và thiếp thân thị vệ đã theo y nhiều năm Phùng Thì Ngạn, tiến lên gõ cửa đương nhiên là Phùng Thì Ngạn.
Có người hầu quản môn đi ra, đánh giá ba người, mặc dù không đoán ra bọn họ lai lịch ra sao, nhưng thấy quần áo cầu kỳ, dáng vẻ siêu phàm, cũng không dám thất lễ, cung kính nói: “Tướng quân nhà ta hôm nay ra ngoài đi dạo, không ở trong phủ, thỉnh ba vị trở về.”
Đạm Thai Nghi Long sửng sốt: “Hắn đi đâu?”
“Việc này… Tướng quân không có dặn dò.”
Mắt thấy tính nóng của vị Vương gia này lại muốn phát tác, Lâm Tử Hàn vội hỏi: “Chúng ta đi vào chờ hắn.”
Người hầu kia vẻ mặt áy náy: “Thực không dám giấu, tướng quân hành trình mệt mỏi, đã nhiều ngày nghỉ ngơi, phân phó xuống dưới đóng cửa không tiếp khách.”
Đạm Thai Nghi Long càng phát cáu: “Ngươi có biết chúng ta là ai…”
Nói được một nửa, bị Lâm Tử Hàn vội vã ngắt lời: “Nếu tướng quân đã không có nhà, chúng ta hôm khác trở lại bái phỏng, thỉnh ngươi giao phong thư này cho tướng quân.” Móc ra một phong thư đưa cho người hầu kia, “Chủ tử, chúng ta đi thôi.”
Bị lôi một mạch ra đầu ngõ, Đạm Thai Nghi Long rốt cuộc bạo phát: “Ngươi làm cái gì không cho ta nói?”
Lâm Tử Hàn cười khổ nói: “Vương gia thỉnh đừng sốt ruột, chúng ta là cải trang đến thăm, không thể lộ thân phận, để tránh bị thái tử phát giác.”
Đạm Thai Nghi Long lẩm bẩm hai câu, quay lại nhìn, mũi hừ một tiếng: “Họ Dịch này cho rằng hắn là ai? Đóng cửa không tiếp khách, thật kiêu ngạo!”
“Ta ngược lại thấy rằng vị Dịch tướng quân này rất có đầu óc, biết sáng suốt giữ mình.”
“Sao lại nói vậy?”
“Vương gia nghĩ xem, chúng ta có thể tìm hắn, người khác sẽ không tìm ra hắn sao? Hắn hiển nhiên là rất rõ tình hình trong kinh, cho nên đánh đòn đóng cửa không tiếp khách, nói cho mọi người biết, ai cũng đừng đến, hắn chưa chắc đã giúp.”
Đạm Thai Nghi Long sửng sốt: “Nếu đã như thế, chẳng phải chúng ta uổng phí tâm cơ sao?”
“Vậy cũng không hẳn, chỉ cần có thể gặp hắn, ta tự nhiên có cách thuyết phục hắn.”
Đạm Thai Nghi Long buồn bực nói: “Ngươi đừng khoe khoang, chúng ta làm sao gặp được hắn?”
“Cho nên, cái này Vương gia phải kiên nhẫn và thành tâm. Vương gia chẳng lẽ không nghe, cổ nhân có giai thoại Lưu Huyền Đức tam cố mao lưu (Lưu Bị ba lần đến nhà tranh mời Khổng Minh)? Chỉ cần chúng ta thường xuyên đến, không ngại thể diện hắn cuối cùng sẽ gặp.” Lâm Tử Hàn tràn đầy tự tin nói.
Đạm Thai Nghi Long trừng hắn một cái: “Ta ghét nhất cái vẻ mặt hồ ly này của ngươi! Cũng không có cách khác, đi thôi… Thì Ngạn, đi, ngươi phát ngốc gì đó!”
“A… Vâng.” Phùng Thì Ngạn thu hồi ánh mắt nhìn về phía ngõ nhỏ bên kia, lên tiếng, vội vàng đi theo.
Kế hoạch rất hay, thế nhưng sự việc phát triển lại không thuận lợi. Vị Bình Nam tướng quân này vô cùng trầm tĩnh, đừng nói ‘tam cố mao lư’, đã là lần thứ năm, người ta không “đi dạo” chỗ này thì lại đi đến chỗ kia, không một động tĩnh.
Đạm Thai Nghi Long hoài nghi hỏi: “Ngươi thực sự đã đưa danh thiếp của ta?”
Lâm Tử Hàn cười khổ gật đầu.
Đạm Thai Nghi Long cắn răng: “Đi dạo cái gì chứ, ta xem hắn chính là cố tình tránh chúng ta. Nói không chừng, hắn đang trốn trong phòng làm rùa đen rụt cổ ấy chứ! Ta hôm nay không thể không thấy hắn!” Nói xong, liền xông vào cửa.
Người hầu kia vội vàng ngăn cản: “Công tử không nên làm khó tiểu nhân, tướng quân thực sự không có nhà.”
“Vậy ngươi nói, hắn đi đâu?”
“Cái này… Tiểu nhân không biết.”
Đạm Thai Nghi Long hừ một tiếng, rút ra trường kiếm bên hông, dí lên cổ người kia: “Có tin ta giết ngươi không?”
Người hầu kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Chỗ này, chỗ này là phủ tướng quân, ngươi không sợ vương pháp sao?”
Đạm Thai Nghi Long nở nụ cười, nụ cười này quả thực là khiến người ta choáng váng. Y nheo mắt lại, dùng giọng điệu ôn hoà nhưng rất nguy hiểm nói: “Ngươi không biết ta là ai?”
Người nọ ngơ ngác lắc đầu.
“Ta là con thứ tám của đương kim hoàng thượng, Vĩnh Trữ vương Đạm Thai Nghi Long, lời nói thật khó nghe, ta, chính là vương pháp! Ngươi nói, ta có dám giết ngươi hay không?”
Người nọ mặt cắt không còn hột máu, gật đầu lia lịa.
“Tướng quân nhà ngươi ở đâu, còn không nói?”
“Ở… Ở Linh Sơn tự hoàn thần.”
Leng keng một tiếng, đút trường kiếm vào vỏ, Đạm Thai Nghi Long vẫy tay: “Chúng ta đi.”
Lâm Tử Hàn ở một bên chép miệng, nghĩ thầm: người đời nay quả nhiên đều là khi thiện phạ ác (bắt nạt người lương thiện, sợ kẻ ác).
Linh Sơn tự nằm trên sườn núi ở ngoại thành, thế núi dốc khúc, xe ngựa khó đi lên, chỉ có một cái bậc thềm bằng đá thông xuống, bách tính trong kinh nếu như không phải có đại sự hoành nguyện, đều không tới nơi này bái Phật.
Tiết trời vẫn còn chút khô nóng, mới leo được một nửa, ba người đã sớm vã mồ hôi như mưa. Lâm Tử Hàn là thư sinh, đến cuối cùng quả thực là tay chân mỏi nhừ, không ngừng cầu muốn nghỉ, tiếc rằng Đạm Thai Nghi Long lúc này quyết tâm muốn gặp vị Dịch tướng quân, thở hồng hộc cũng không chịu dừng lại.
Thật vất vả mới tới được trong miếu, hỏi Bình Nam tướng quân, lão tăng chỉ một ngón tay về phía sau: “Đang ở lương đình phía sau núi phẩm trà ngắm cảnh đấy.”
Ba người lại một mạch đi tới phía sau núi, quả nhiên ở xa trông thấy một toà lương đình. Có hai người ngồi trong lương đình, một người khoác áo tăng lữ, người kia hoãn bào ngọc đái (áo dài, đeo ngọc), giống như người đến thắp hương cầu phúc. Hai người trước mặt, hoá ra là đang luận bàn kỳ nghệ.
Lâm Tử Hàn nhẹ nhàng ghé tai Đạm Thai Nghi Long nói: “Người kia hẳn là đúng.”
Đạm Thai Nghi Long sớm đã nghẹn một bụng lửa, vừa thấy dáng vẻ đối phương thảnh thơi, khí nóng càng xông lên, chân ban đầu đau đến nhấc không nổi đột nhiên lại có khí lực, sải bước về phía trước: “Dịch Vô Ngân!”
Người trong đình ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thấy rõ dung mạo người nọ, Đạm Thai Nghi Long không khỏi ngây người: “Ngươi… Chu…”
—————————————————–
Dịch Vô Ngân – 易无痕 nghĩa là thay đổi không dấu vết.