[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

.

Cái gì? Lâm Tử Hàn choáng váng tại chỗ, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi đã thành thân.”

Dịch Vô Ngân nhướn mày: “Vô Ngân đã qua tuổi lấy vợ, có phòng thê thất cũng là đương nhiên, không có gì kinh ngạc chứ?”

“Đúng đúng đúng, chỉ là ta chưa từng nghe nói qua tướng quân đã thành thân, có chút kinh ngạc.”

“Vậy cũng không sao. Tiện nội luôn yêu thích Quán Oa Các cúc hoa danh phẩm, cho nên vi thần nghe nói vương gia ở chỗ này thiết yến, liền mạo muội đem nàng theo, mong vương gia không để ý.”

Đạm Thai Nghi Long miễn cưỡng nói: “Không sao, không sao.” Hung hăng trừng Lâm Tử Hàn, nghĩ thầm đều là tại ngươi ra chủ ý tồi!

Lâm Tử Hàn đúng là người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời. Có câu người tính không bằng trời tính, ai có thể nghĩ Dịch tướng quân không chỉ đã thành hôn, còn dẫn theo nương tử đến đây? Bây giờ mỹ nhân kế này làm sao bày? Cuối cùng chẳng phải khiến nữ tử liên quan làm trò câu dẫn phu quân người ta sao?

Lần này nảy sinh biến cố khiến cho mọi người trong Vĩnh Trữ vương phủ không kịp trở tay, không khỏi xấu hổ luống ca luống cuống. Đạm Thai Nghi Long trong lòng tức giận, trong yến tiệc cũng không nói lấy một câu. Chỉ khổ Lâm Tử Hàn, vừa phải trấn an đầu này, lại không thể để đầu kia lạnh nhạt, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Hắn trầm ngâm quan sát, phát hiện tướng quân phu nhân này tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng Dịch Vô Ngân đối với nàng lại vô cùng sủng ái, thêm rượu gắp rau, chiếu cố rất tỉ mỉ chu đáo. Muốn khiến cho hắn bị sắc đẹp mê hoặc, đâu dễ vậy! Vất vả tìm tuyệt đại giai nhân tới, nhưng đành phải để các nàng ấy mốc meo ở hậu viện thôi.

Lâm Tử Hàn có chút ai oán, việc này còn chưa tính toán xong, trở về còn phải vỗ về chủ tử cáu kỉnh của của hắn nữa chứ, trông sắc mặt đen sì kìa!

“Ta không bao giờ tin quân sư quạt mo nhà ngươi nữa!”

Đạm Thai Nghi Long cảm thấy bản thân từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng bị người vứt qua một bên như vậy! Y, bát hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, Vĩnh Trữ vương, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chỉ có người khác lấy lòng y, chưa bao giờ phải hao tổn tâm cơ đi nịnh người khác như vậy? Chứ đừng nói người ta còn không cảm kích. “Ta đã hỏi thăm được rồi, ngày mai thái tử đến kinh kỳ tuần tra, không ở trong cung. Vương công công bên cạnh phụ hoàng đứng ở phe ta. Ta để cho Thì Ngạn liên lạc với hắn, bảo hắn lén đưa ta tiến cung gặp phụ hoàng, mọi thứ liền dễ xử lý. Ầy, ngươi làm sao không nói gì? Nhíu mày dữ như vậy, lẽ nào có cái gì không ổn sao?”

Lâm Tử Hàn lắc đầu nói: “Không phải ta muốn làm vương gia mất hứng, có điều chỉ sợ gặp được Hoàng thượng, cũng chẳng giải quyết được gì.”

“Sao lại nói vậy?”

“Hoàng thượng bệnh nặng mấy ngày nay, trong ngoài đều do thái tử thao túng, trong cung hơn phân nửa là thân tín của thái tử, càng không nói đến cấm vệ quân cũng đều nghe thái tử sai phái…”

Sắc mặt Đạm Thai Nghi Long trắng nhợt: “Ngươi nói… phụ hoàng đã bị hắn làm cho mất quyền lực?”

“Rất có thể.”

Chân Đạm Thai Nghi Long mềm nhũn, y ngã xuống ghế, qua hồi lâu, lắc đầu nói: “Bất kể nói thế nào, ta đều muốn đi gặp phụ hoàng.”

Kỳ thực, sự thật xảy ra trước mắt, trong lòng Đạm Thai Nghi Long rất rõ, y chỉ là không muốn tin mà thôi. Gặp phụ hoàng, bất quá cũng chỉ là xác minh lời Lâm Tử Hàn nói. Đạm Thai Nghi Long lần đầu tiên cảm thấy, thì ra hoàng đế cũng là một người bình thường, khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử, mất đi quyền lợi, liền cái gì cũng không phải.

Lúc từ hoàng cung đi ra, trên mặt y còn có nước mắt, vì phụ hoàng, cũng vì tình cảnh của bản thân.

“Vương gia, thế nào, đã gặp Hoàng thượng chưa?” Phùng Thì Ngạn trốn ở bên ngoài tiếp ứng đón hỏi.

Đạm Thai Nghi Long gật đầu, lại lắc đầu. Quay lưng đi, dùng góc áo lau khô nước mắt — kiêu ngạo như y, tuyệt không cho phép bản thân thất thố trước mặt hạ nhân.

“Vương gia đừng nóng, chúng ta còn có cách khác.”

Đạm Thai Nghi Long lắc đầu, đột nhiên kéo tay hắn lại.

“Vương gia?”

“Thì Ngạn, kỳ thực ta biết, ngươi võ công tốt như vậy, lại cam tâm ở bên cạnh ta, là vì báo đáp ân cứu mạng của mẫu phi ta. Trong lòng ngươi, kỳ thực đối với ta rất không đồng tình.”

Phùng Thì Ngạn giật mình: “Vương gia?”

Đạm Thai Nghi Long than thở: “Ta cũng không phải kẻ ngu, điểm ấy vẫn nhìn ra được. Chỉ là, nhìn ra được ta cũng không để ở trong lòng, khi đó ta đã cho ta là thiên chi kiêu tử, toàn bộ người trong thiên hạ đều dưới chân ta, ta không cần phải kiêng kị cái gì. Nhưng hôm nay ta mới biết, hoá ra ta chỉ là một gốc đằng la được đại thụ là phụ hoàng che chở, đại thụ ngã, đằng la cũng xong.”

Phùng Thì Ngạn tuyệt đối không thể ngờ những lời như vậy cũng có thể nói ra từ miệng y, nhất thời không biết an ủi thế nào.

“Hiện tại ta biết rõ, cũng đã muộn. Vừa nãy thấy phụ hoàng, xem ra thái tử đăng cơ là kết cục đương nhiên, mẫu tử bọn họ hận ta như vậy, nhất quyết sẽ không cho ta đường sống. Thì Ngạn, nhân lúc này, đi đi, có thể đi xa bao nhiêu thì đi!”

“Vương gia…”

Đạm Thai Nghi Long phất tay áo, tỏ ý hắn không nên nói nữa, bước về phía trước.

Đi theo Đạm Thai Nghi Long lâu như vậy, quen nhìn dáng dấp y phi dương thác bạt, Phùng Thì Ngạn chưa bao giờ thấy y chán chường như thế này. Có lẽ lời nói của hoàng đế khiến y chịu đả kích mạnh, nhất thời trong lòng không thể kiềm chế. Có điều y cũng khó có tình người như vậy.

Nhìn bóng lưng y cô đơn, trong lòng Phùng Thì Ngạn bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, dù sao hắn đi theo Đạm Thai Nghi Long nhiều năm như vậy, gần như là trông đối phương lớn lên, ở tận đáy lòng hắn, Đạm Thai Nghi Long thật sự không khác huynh đệ. “Vương gia không nên quá bi quan, chúng ta còn chưa tới đường cùng, Dịch tướng quân bên kia…”

“Đừng nói đến người kia!” Đạm Thai Nghi Long dường như không khống chế được hét lớn một tiếng, “Ngươi không nhìn ra sao? Hắn căn bản là đang trêu đùa chúng ta! Hắn chính là muốn xem dáng vẻ chật vật khi đến bước đường cùng của ta, chơi đùa xoay chúng ta như chong chóng, sau đó lén cười ở trong lòng. Ta đường đường là một vương gia, không bao giờ để kẻ tiểu nhân vô sỉ đùa bỡn, cùng lắm là chết!”

“Không, Dịch tướng quân không phải là người như thế!”

“Ha, ngươi làm sao lại biết hắn không phải là người như thế? Ngươi quen hắn?” Đạm Thai Nghi Long nói vốn là muốn phản bác, thế nhưng lời vừa nói ra, trong lòng đầu tiên là khẽ động, quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Phùng Thì Ngạn, nghi ngờ hỏi, “Thì Ngạn, ngươi biết cái gì phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.