[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

.

“Vương gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội.”

Đối với lần viếng thăm thứ hai của Đạm Thai Nghi Long, Dịch Vô Ngân hết sức kinh ngạc trong lòng. Với tính cách người này, lúc gặp mặt thì nhún nhường, sau lưng lại miễn cưỡng, làm sao còn có thể mặt dày tìm tới cửa? Hơn nữa, y chính là một mình đến đây, vị Lâm công tử bên cạnh luôn bày mưu tính kế kia cũng không đi cùng. Việc này thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Đạm Thai Nghi Long mỉm cười đứng dậy: “Đâu có đâu có, là ta mạo muội viếng thăm, quấy rầy chủ nhân.” Thái độ thân thiết hoà nhã khiến người ta ớn lạnh trong lòng.

“Không biết… Vương gia có việc gì?”

“Ầy, nói ra chỉ sợ tướng quân chê cười, bản vương vừa gặp tướng quân, liền tự nhiên có cảm giác thân thiết. Cho nên lần này đến đây, không nói chuyện chính sự, chỉ hi vọng có thể cùng tướng quân đánh cờ uống rượu, ngắm hoa tán gẫu.”

Dịch Vô Ngân thản nhiên nhìn y một cái: “Vương gia thật nhã hứng không ít.”

Đạm Thai Nghi Long cố tình giả bộ không nghe ra ý chế giễu ám muội trong giọng nói của hắn, đáp: “Ta thấy chỗ phủ tướng quân đặc biệt cổ nhã, trong lòng quả thực yêu thích ngưỡng mộ, không biết có thể may mắn dạo chơi một vòng?”

Dịch Vô Ngân không biết trong đầu y đang tính toán điều gì, nhưng yêu cầu này không thể cự tuyệt được, vì vậy gật đầu đáp ứng.

Dọc đường vừa đi vừa nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, Đạm Thai Nghi Long giả vờ vô ý đi vào trọng tâm câu chuyện: “Ta thấy ngói ở đây có vẻ cũ, toà nhà này không phải tướng quân mới xây sao?”

“À, là như thế này, để thuận tiện, nên vi thần mua một toà nhà cũ.”

Đạm Thai Nghi Long quan sát mọi nơi một lượt: “Nhìn phong thái trang hoàng của toà nhà này, không giống nhà người bình thường.”

“Không sai, chỗ này… nguyên là chỗ ở của An Định Hầu.”

“An Định Hầu?” Đạm Thai Nghi Long mở to hai mắt, “Đó chính là trọng thần khai quốc nha, anh hùng tảo thệ (mất sớm), người đời tiếc thương. Lại nói tiếp, vị An Định Hầu này có chút quen biết với bản vương, công tử của ông đã từng làm thư đồng cho bản vương, tiếc là…”

Lén nhìn Dịch Vô Ngân, đã thấy hắn diện vô biểu tình, cũng không trả lời, câu tiếp theo liền không nói được. Ánh mắt lập loè, lại tiếp: “Chuyện cũ đã qua, cũng không có gì hay ho mà nói. Có điều toà nhà này quả thực là có sức hấp dẫn, phu thê tướng quân ở tại nơi này, chắc hẳn có không ít hứng thú… Còn nữa, ngày ấy nhìn thấy tướng quân cùng tẩu phu nhân (cách gọi kính trọng với vợ của bạn) ân ái, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ! Ây, nếu bản vương có thể sớm chiều cùng ái nhân làm bạn, thật không uổng đời này.”

“Vương gia nói gì vậy. Vi thần nghe nói Vĩnh Trữ vương phi là lệnh ái thiên kim của Vương thừa tướng, danh viện khuê tú nhất nhì, trong kinh mọi người đều khen vương gia vương phi là một đôi thần tiên quyến lữ chứ đâu.”

Đạm Thai Nghi Long thở dài một tiếng: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước vu sơn bất thị vân”(1), cho dù nàng rất rất tốt, thế nhưng trong lòng ta đã có người, không dung thêm được người khác.”

“Ồ? Không biết người trong lòng vương gia nhớ đến là như thế nào?”

Đạm Thai Nghi Long chỉ chờ câu này của hắn: “Hắn cũng không quá thông minh, cũng không quá ưa nhìn, có chút ngốc ngốc, thế nhưng lòng dạ hắn rất tốt, con người rất đơn thuần. Quan trọng là, hắn rất tốt với ta. Trước đây ta không biết, trong lòng luôn chán ghét hắn, lúc nào cũng bắt nạt hắn, hắn lại không oán ta. Mãi đến một ngày, ta mới hiểu được tâm ý của hắn, tiếc là quá muộn! Ta phạm phải một sai lầm rất lớn, hắn dũng cảm đứng ra gánh tội cho ta, nên bị đuổi ra khỏi cung. Lúc đó ta thật sự rất muốn ra ngoài tìm hắn, thế nhưng bị mẫu phi giam lỏng, nửa bước cũng khó đi! Về sau không thấy tin tức gì của hắn, có người nói hắn đã chết, nhưng ta thuỷ chung không tin.” Dứt lời, buồn bã lắc đầu.

Dịch Vô Ngân thản nhiên nói: “Vương gia cũng nói chuyện cũ đã qua, sao không buông tay quý trọng người trước mắt?”

Đạm Thai Nghi Long lại thở dài một tiếng: “Nói thì dễ, làm mới khó! Những năm gần đây ta không lúc nào là không nhớ tới hắn, nhất là sau khi thấy tướng quân…”

“Người đó và vi thần có liên quan gì sao?”

Đạm Thai Nghi Long si mê nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thực không dám giấu, tướng mạo của tướng quân và người nọ giống nhau đến bảy tám phần.”

Dịch Vô Ngân cười khanh khách: “Chuyện này cũng thật kỳ quái, một nữ tử nếu như giống vi thần đến bảy tám phần, chỉ sợ…”

“Hắn không phải nữ tử!” Đạm Thai Nghi Long hít sâu một hơi, “Lúc ta biết hắn, hắn là một thiếu niên nhanh nhẹn, thoáng cái đã bảy năm, cũng không biết hiện giờ trở nên như thế nào. Nói không chừng, giống như tướng quân, trở nên rất cao, con mắt rất có thần, trên mặt lại lộ vẻ sắc sảo, ***g ngực cũng càng rộng…”

Bất tri bất giác, hai tay của y đã đặt lên ngực Dịch Vô Ngân, chậm rãi đưa tay ôm lấy hắn. Thường ngày khi lừa nữ nhân, lúc nào Đạm Thai Nghi Long cũng nói về tình ý miên miên trước tiên để khiến đối phương tâm thần rối loạn, rồi ôm nàng vào trong lòng. Đáng tiếc, Dịch Vô Ngân lúc này cao hơn y nửa cái đầu, chỉ có thể miễn cưỡng chôn đầu ở gáy đối phương.

“Bảy năm qua, ta lúc nào cũng thấy hắn trong mộng, ta không biết hắn ở nơi đâu? Có tốt hay không? Sau khi làm vương gia, cũng từng phái vô số người đi tìm hắn, nhưng thuỷ chung không tìm được… Cảnh Hiên, ngươi có biết, ta nhớ ngươi bao nhiêu không, vì sao ngươi không tới tìm ta chứ?”

Một câu đó, dù là lòng dạ sắt đá cũng phải tan ra. Dịch Vô Ngân biến đổi sắc mặt, hai tay vốn đang buông thõng, chậm rãi chậm rãi nâng lên…

.

(1) Hai câu thơ trích từ bài thơ Ly Tư của Nguyên Chẩn, nhà thơ thời Trung Đường.

Nôm na là: Không ở biển lớn khó gọi là nước. Ngoài Vu Sơn đều không phải mây. Đại ý là thể hiện tình cảm sâu nặng, thủy chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.