CHƯƠNG 28
.
“Chu Cảnh Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đạm Thai Nghi Long rốt cuộc không nhịn được rống lên. Hỗn trướng, định biến y thành cái gì chứ, kỹ nữ thanh lâu sao?
“Ta khinh người quá đáng? Giao dịch vốn là ngươi tình ta nguyện, ta không hề ngạnh bức vương gia đến đây. Nếu như vương gia không thích…” Dịch Vô Ngân lấy ngón tay chỉ vào cửa chính, “Cửa không hề khoá, vương gia cũng có thể rời đi, tuyệt đối sẽ không có người ngăn cản.”
Nếu như có thể, Đạm Thai Nghi Long thật muốn tông cửa xông ra, nhưng cứ như vậy, dũng khí lúc trước cũng không thể tìm trở lại. Thôi được, sớm biết tới đây nhất định phải chịu vũ nhục, nhiều một chút ít một chút có gì khác biệt chứ?
Thôi! Hít thật sâu một hơi, hai tay run rẩy hướng về phía vạt áo, hơi ngừng lại một chút, rồi lập tức cố sức cởi, từng lớp quần áo rơi xuống, bị vứt mạnh trên mặt đất. Động tác của y rất nhanh, bởi vì chỉ cần có một chút do dự, động tác tiếp theo chỉ sợ y làm không nổi.
Mãi cho đến khi chỉ còn lại một cái tiết khố, tay cũng không thể tiếp tục, y ngẩng đầu lên nhìn Dịch Vô Ngân người ta vẻ mặt đạm mạc, không nói câu nào.
Đạm Thai Nghi Long cắn răng, cởi nốt tiết khố. Trong lòng thầm phát thệ, nếu ngày nào đó ta nắm quyền, nhất định phải giết tên tặc này!
Không hề nghi ngờ, khuôn mặt tuyệt mỹ như vậy, thân thể cũng sẽ không kém chút nào. Giống như tướng mạo của y, nước da Đạm Thai Nghi Long cũng hoàn toàn thừa hưởng từ mẫu thân, đường vân nhẵn mịn, tuyết ngọc trong suốt. Khung xương cân đối, tứ chi thon dài, mặc dù y đã trưởng thành, vóc dáng vẫn tinh tế mà ngây ngô như thiếu niên, này có thể là do bẩm sinh thể chất non yếu, khiến người ta cảm thấy đáng yêu mà xót thương. Ngay cả thể mao kia cũng nhàn nhạt, lưa thưa làm tiểu thối ở giữa thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, tăng thêm vài phần phong tình liêu nhân (tác giả: ta nôn cái này cư nhiên lại là ta viết sứ: ta… vuốt mồ hôi), làm người ta khó có thể rời mắt.
Dịch Vô Ngân dường như cũng bị hấp dẫn, không hề rời mắt. Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện, tuy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, trong ánh mắt đủ loại biến hoá khôn lường, lại duy nhất dục vọng là không có.
Hắn nhìn chăm chú, giống như một hoạ sĩ nghiêm khắc, lãnh tĩnh theo dõi đối tượng vẽ tranh, ghi hết chỗ tốt cùng thiếu sót của đối phương vào trong lòng.
“Đủ rồi!” Đạm Thai Nghi Long cúi đầu, hai tay nắm chặt lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt soi mói như thế, khàn giọng nói.
“Hửm.”
“Chuyện kia…”
“Ngươi có thể mặc quần áo vào.”
Cái gì? Đạm Thai Nghi Long ngây người, không thể tin được hắn lại hảo tâm buông tha cho mình như vậy. Trước tiên túm lấy quần áo che lại thân thể, nửa tin nửa ngờ nói: “Ngươi có ý gì?”
“Chính là ý này, ngươi mặc xong quần áo thì rời đi, coi như chưa từng có gì xảy ra.”
“Cái gì gọi là ‘chưa từng có gì xảy ra’ ?”
Dịch Vô Ngân quét mắt nhìn y từ đầu tới chân, như cười như không: “Nhìn thân thể ngươi, ta mới đột nhiên phát hiện, bất luận đẹp như thế nào, nam nhân dù sao vẫn là nam nhân, trên thân thể vĩnh viễn không hấp dẫn như nữ nhân. Trong thiên hạ mỹ nữ nhiều như sao, ta tội gì phải cố chấp với một nam nhân… Vì vậy ta liền cảm thấy, vụ mua bán này không có lời. Cho nên ta thay đổi chủ ý, huỷ bỏ giao dịch, ngươi có thể đi.”
“Ngươi đùa bỡn ta sao?” Đạm Thai Nghi Long cuối cùng không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền bay ra trước mặt.
Thật muốn đánh tiếp, nhưng y sao là đối thủ của Dịch Vô Ngân được chứ? Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, tay y liền bị giơ giữa khoảng không. “Vương gia, không phải mỗi lần ngươi muốn đánh đều có thể đánh trúng.”
Trong mắt Dịch Vô Ngân tràn ngập trêu đùa cùng thương hại, nhìn ánh mắt như vậy, Đạm Thai Nghi Long cuối cùng cũng hiểu, người này ngay từ đầu đã không dự định giúp mình! Hắn chẳng qua là muốn xem mình như tang gia chi khuyển chạy khắp nơi khẩn cầu, làm trò hề! Hắn, hắn là đang báo thù!
Đáng hận, đáng hận!
“Ta liều mạng với ngươi!” Cánh tay kia chuyển động, quét ngang qua, chân cũng đồng thời đá ra, tấn công về phía Dịch Vô Ngân.
Phía sau Dịch Vô Ngân chợt loé, tay trái gạt Đạm Thai Nghi Long ra, tay phải sau lưng y thuận thế đẩy. “Đi thôi.”
Đạm Thai Nghi Long lao về phía trước vài bước, loạng choạng, té ngã xuống đất. Quần áo hộ thể sớm đã rớt lúc xoay người đánh tới, y hiện tại toàn thân xích loã nằm trên mặt đất, không ngừng thở dốc, giống như một con bạch xà.
“Vương gia, còn muốn đánh sao? Ta thì không sao, chỉ là tiếng đánh nhau thường rất vang, chỉ sợ gia đinh bên ngoài lại chạy tới, đến lúc đó cảnh xuân của vương gia liền lộ ra ngoài.” Dịch Vô Ngân còn cố tình chỉ vào hai chân thon dài và đường cong duyên dáng của đối phương mà băn khoăn một hồi.
Sắc mặt Đạm Thai Nghi Long trắng bệch, cắn chặt môi, không nói được câu nào. Trong đầu y rất rõ ràng, nếu dây dưa tiếp, sẽ chỉ làm mình thêm xấu mặt.
Dịch Vô Ngân cười cười: “Vương gia đừng vội trừng ta, mặc quần áo vào mới là thoả đáng. Khí trời chuyển lạnh, vương gia phải chú ý thân thể mới phải, vạn nhất trúng gió, vi thần thật là thẹn trong lòng.” Trong giọng nói có phần hài hước, hắn cất bước đi vào nội đường.
Không biết qua bao lâu, Đạm Thai Nghi Long mới run rẩy cầm từng chiếc từng chiếc quần áo lên mặc, đứng dậy rời khỏi phủ tướng quân.
Bên ngoài chẳng biết tự lúc nào trời đã đổ mưa, có một hạ nhân đuổi tới: “Vương gia, tướng quân lệnh cho tiểu nhân đưa ô cho vương gia, dặn vương gia nhất định phải chú ý thân thể, không thì trong lòng người sẽ bất an.”
Hắn sẽ bất an, thật nực cười, đây không phải điều hắn muốn sao?
Đạm Thai Nghi Long ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm cái ô kia, chậm rãi đưa tay nhận lấy, đột nhiên, y ném mạnh cái ô xuống đất, cố sức giẫm, đạp, giậm, nghiền… Giống như muốn phát tiết tất cả khuất nhục Dịch Vô Ngân gây ra cho y lên cái ô này.
Hạ nhân kia không biết y phát điên cái gì, cũng không dám khuyên, chỉ thở dài, quay về phủ, đóng cửa chính lại.