CHƯƠNG 29
.
Mới sáng sớm, Phùng Thì Ngạn đã có chút tâm thần bất định. Không thấy Đạm Thai Nghi Long, theo như thiếp thân tiểu tư thì y đã đi từ rất sớm, tiểu tư kia vẫn còn buồn bực nói vương gia thế mà lại không cho Phùng thị vệ biết. Chính vì thế, Phùng Thì Ngạn lại càng phiền muộn, từ trước đến nay an nguy của Đạm Thai Nghi Long đều do hắn bảo hộ, bất kể đi đến đâu, hai người đều như hình với bóng.
Ngồi chờ cả buổi sáng, đến khi bên ngoài sấm chớp đùng đùng, người trong vương phủ rốt cuộc không yên: vương gia sẽ không phải bị mưa to cản đường mà không về được chứ? Sau đó, vài đạo nhân mã được điều đi tìm kiếm y.
Hiển nhiên Phùng Thì Ngạn cũng ở trong đó, hắn là người lo lắng nhất, với tình thế hiện nay, hành động này của Đạm Thai Nghi Long thực sự không sáng suốt, nói không chừng sẽ từ chỗ nào đó xuất hiện một đám sát thủ bịt mặt ấy chứ. Nhàn phi đã chết, tiểu chủ nhân này bất kể thế nào cũng không thể lại xảy ra chuyện, bằng không hắn làm sao ăn nói với Nhàn phi dưới cửu tuyền?
Lúc này, vương gia ngay cả một tiếng cũng không nói, lại đi đâu chứ? Dưới trời mưa tìm kiếm một hồi cũng không thấy manh mối, Phùng Thì Ngạn đột nhiên nghĩ tới phủ Bình Nam tướng quân, liền một mạch hướng về đó đi tìm.
Xa xa, hắn trông thấy một bóng người trong mưa, bị làn nước trút đến mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ hình dáng, người đó dường như không che ô, chậm rãi đi. Hắn sửng sốt trong lòng, người này không phải đầu óc bị bệnh chứ? Mưa lớn như vậy cũng không biết tìm chỗ trú, sau này nhất định sinh bệnh nặng.
Đột nhiên, người nọ dưới chân mềm nhũn, té ngã dưới mưa, hồi lâu cũng không đứng lên.
Phùng Thì Ngạn trong lòng có chút không nỡ, đi qua nâng người nọ dậy: “Ngươi không sao chứ?”
Người nọ ngẩng đầu lên, đôi mắt thẫn thờ vô thần nhìn về phía Phùng Thì Ngạn, giờ phút này, Phùng Thì Ngạn rốt cuộc kinh hô: “Vương gia!”
Hắn tuyệt đối không ngờ, người suýt nữa bị hắn cho là điên này, lại chính là vương gia cao cao tại thượng nhà hắn. Càng không ngờ, Đạm Thai Nghi Long từ trước đến nay luôn chú trọng dáng vẻ, không nhiễm một hạt bụi lại khiến bản thân nhếch nhác như vậy.
Không biết y ngây người dưới mưa bao lâu, toàn thân đẫm nước, tóc ướt sũng dính vào mặt, môi lạnh đến mức tím tái, không ngừng run rẩy. Bởi vì ngã vào bùn, toàn thân bạch y dính vào nước bùn, sau đó bị mưa xối, còn lại vết ố lốm đốm…
Chớp mắt hồi lâu, y dường như mới nhận ra Phùng Thì Ngạn: “Thì Ngạn…”
Hạt mưa còn đang không ngừng rơi ào ào, Phùng Thì Ngạn không kịp hỏi rõ ràng chân tướng, chỉ nói: “Vương gia, nơi này mưa to, chúng ta trước tiên tìm một chỗ tránh mưa đã.” Hắn dìu Đạm Thai Nghi Long đi đến một nhà gần nhất.
Mới đi vài bước, Đạm Thai Nghi Long thình lình quát to một tiếng: “Buông ta ra!” Y liều mạng gạt tay Phùng Thì Ngạn, đẩy hắn sang một bên, bản thân lại lảo đảo bước về phía làn mưa.
Phùng Thì Ngạn đương nhiên không thể để y đi, theo sát phía sau: “Vương gia!”
“Không cần lo cho ta!” Đạm Thai Nghi Long quay đầu rống to. “Ta không muốn nghe gì cả, cũng không muốn thấy ai cả!” Thấp mắt thấy trường kiếm bên hông Phùng Thì Ngạn, y xông về phía trước muốn rút thanh kiếm ra, bị Phùng Thì Ngạn kịp thời đè lại. “Ta đã nói với ngươi, ta chịu đủ rồi, cũng không muốn sống nữa! Ngươi để cho ta chết, để cho ta chết đi!”
Cố gắng rút thanh kiếm kia ra, nhưng làm thế nào cũng rút không ra: “Đưa kiếm cho ta, đưa kiếm cho ta! Ngay cả ngươi cũng ức hiếp ta phải không? Các ngươi đều đến ức hiếp ta đúng không!”
Y xúc động kêu to, cuối cùng đơn giản ngồi xuống mặt đất, giống như trẻ nhỏ hai tay nghịch loạn, bọt nước văng tung tóe.
“Ta biết, các người đều xem ta không ra gì, thất thế, cho nên tất cả cùng nhau ức hiếp ta! Lừa nói giúp ta, cuối cùng đem ta ra đùa giỡn, làm nhục ta, gạt ta… Trước đây ta trêu đùa hắn, giờ hắn trả lại gấp bội! Thế nhưng, ta là vương gia mà! Hắn là cái gì chứ, hắn có tư cách gì làm vậy với ta? Thì Ngạn, ta hận! Ta hận bản thân làm sao không thấy rõ người này, vẫn giống như kẻ ngu đến cửa để hắn làm nhục, làm trò cười cho người ta! Ta còn mặt mũi nào sống tiếp? Ngươi để ta chết đi, để ta chết đi!” Nói xong, lại trở mình đứng dậy giật bảo kiếm.
Phùng Thì Ngạn nghe y nói, hơn phân nửa là ở chỗ Dịch Vô Ngân chịu tủi hờn, cá tính y kiêu ngạo không chịu nổi, liền đem trút giận lên thân thể mình. Trong lòng âm thầm thở dài, nếu hiện tại hối hận vì sao trước còn làm như vậy!
Đoạn gút mắc năm đó giữa Đạm Thai Nghi Long và Chu Cảnh Hiên, hắn là người biết rõ nhất, muốn oán cũng chỉ có thể oán vị vương gia tự cao tự đại này mình làm mình chịu. Thế nhưng chứng kiến dáng vẻ Đạm Thai Nghi Long thê thê thảm thảm nhưng vậy, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, ôn nhu nói: “Vương gia không nên thất vọng, trời không tuyệt đường người, chúng ta cuối cùng sẽ có cách. Hiện tại mưa to, chúng ta nên quay về. Vương gia thân thể vàng ngọc, vạn nhất bị nhiễm phong hàn sẽ không tốt.”
Đạm Thai Nghi Long thu nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn: “Thì Ngạn, ngươi có rời ta đi không? Ngày đó ta bảo ngươi đi, kỳ thực trong lòng ta rất sợ ngươi nghe vậy liền đi, không bao giờ quan tâm ta nữa, ta lúc đó biết làm sao?”
Phùng Thì Ngạn thở dài: “Sẽ không, ta sẽ luôn bên cạnh vương gia, chúng ta đi thôi.”
Đạm Thai Nghi Long dường như tìm được chút an ủi, an tĩnh lại, ngoan ngoãn gật đầu. Phùng Thì Ngạn nhặt ô rơi trên mặt đất, mở ra, chậm rãi đỡ y đi về phía vương phủ.