[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

.

Mãi đến khi máu từ vết thương chảy ra khôi phục sắc đỏ tươi, Đạm Thai Nghi Long mới thở ra một hơi, tính mạng người này tạm thời được bảo vệ rồi chứ? Bên tai đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ trầm thấp, y bèn vui vẻ: “Ngươi đã tỉnh?” Nhưng sau một tiếng này, Dịch Vô Ngân lại không có động tĩnh gì.

Đạm Thai Nghi Long bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mắt thấy rừng rậm bao quanh, không có dấu người, cho dù kẻ địch không đuổi theo, nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ Dịch Vô Ngân phải chết ở chỗ này.

May mà con ngựa kia phát hiện không thấy chủ nhân, liền tự quay trở lại. Đạm Thai Nghi Long cố sức đem thân thể to lớn của Dịch Vô Ngân đặt lên lưng ngựa, việc này khiến bản thân y mồ hôi nhễ nhại. Y thuở nhỏ sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải mệt như thế này vậy mà bây giờ lại không hề oán giận.

Không rõ phương hướng, lại sợ quay về đường cũ gặp phải kẻ địch, Đạm Thai Nghi Long đành phải thúc ngựa đi hướng ngược lại. Không bao lâu, y đi tới một tiểu huyện tên là “huyện Hoa Dương”.

Huyện Hoa Dương cách kinh thành hơn ba mươi dặm, Đạm Thai Nghi Long trước đây cũng từng nghe qua, vốn định trực tiếp đi tìm Hoa Dương lệnh, nhưng nhìn Dịch Vô Ngân hôn mê, y lại đổi ý. Trong ngoài kinh thành không biết có bao nhiêu thân tín của thái tử, hôm nay đại loạn mới ổn định, địa vị của mình còn chênh vênh, nếu không rõ tình hình mà tuỳ tiện tìm kiếm, khó tránh khỏi xảy ra biến cố.

Y luôn luôn gặp chuyện đều là làm trước nói sau, không kể hậu quả, hôm nay lại suy nghĩ sâu xa, nếu bị Lâm Tử Hàn, Phùng Thì Ngạn hiểu rõ y xưa nay biết chuyện, chỉ sợ kinh ngạc đến nửa buổi nói không ra lời.

Đạm Thai Nghi Long lập tức hỏi y quán danh tiếng nhất trong huyện, trước tiên đưa Dịch Vô Ngân đến y quán đã. Đại phu kia cũng có chút năng lực, rất nhanh liền chẩn ra Dịch Vô Ngân trúng độc, ông ta nói: “Độc này tuy lợi hại, nhưng may mà máu độc kịp thời được hút ra, không đến mức thương tổn lục phủ ngũ tạng, nếu bị vậy, cho dù không chết, cũng lưu lại bệnh căn.”

Đạm Thai Nghi Long nghĩ đến tính mạng Dịch Vô Ngân toàn bộ đều nhờ mình cứu giúp, trong lòng rất đắc ý.

Đại phu lại mở hộp thuốc, đồng tử mang tễ thuốc tới, Đạm Thai Nghi Long tạ ơn, đỡ người đi ra, tới cửa lại bị dược đồng ngăn cản.

Dược đồng kia chìa tay về phía y, Đạm Thai Nghi Long sửng sốt: “Cái gì?”

Đồng tử kia nhếch miệng: “Ngươi khờ thật hay giả hồ đồ, đòi tiền chứ còn gì nữa.”

Đạm Thai Nghi Long sửng sốt, lúc này mới nghĩ tới hoá ra mua đồ phải trả tiền. Y là hoàng tử, thái tử tôn quý, bên cạnh tiền hô hậu ủng, bản thân trên người làm sao mang theo ngân lượng? Lại vội vội vàng vàng đi, thay qua quần áo, ngay cả trang sức quý giá cũng không mang theo.

Đồng tử kia la lên: “Sư phụ, không ổn rồi, chúng ta bị lừa, người này ăn mặc đàng hoàng, nhưng đến đây để ăn quỵt tiền thuốc.”

Đạm Thai Nghi Long nghe xong, vừa gấp vừa giận: “Hiện tại trên người ta không mang theo tiền, chờ ta trở về, rồi sẽ cho người đem tiền đến cho các ngươi.”

Đồng tử kia cười lạnh nói: “Kẻ ăn quỵt nào cũng nói như vậy.”

Đại phu vốn đã đi vào phòng, nghe cãi lộn, đi tới nói: “Thôi, đem dược lại đây, tiền chẩn bệnh chúng ta không cần.” Đồng tử kia nghe vậy đi qua đoạt lấy dược.

Không có dược, Dịch Vô Ngân còn không phải là tử lộ, Đạm Thai Nghi Long sao có thể bằng lòng? Thế nhưng y một tay đỡ người, căn bản khó tranh với đồng tử, tranh đến sốt ruột, y hét lớn một tiếng: “Khoan đã!”

Lấy ra ngọc bội hộ thân trên cổ, đặt mạnh lên bàn: “Cái này được chứ?”

Đại phu kia cũng gặp qua một chút sự đời, thấy ngọc bội này trong suốt, sáng chói, trong lòng biết là vật quý, vội vàng bảo đồng tử buông tay.

Đạm Thai Nghi Long thở hồng hộc nói: “Đúng là mở tiệm làm ăn, không phải là không hiểu thời cuộc. Chẳng qua chỉ là mấy lượng bạc, có gì ghê gớm? Ta trước tiên đặt ngọc ở chỗ ngươi, chờ quay về sẽ cho người đến lấy, ngươi không được tự ý bán.” Đi ra vài bước, y lại quay đầu nói: “A… còn nữa… có thể đưa ta chút ngân lượng không?”

Có ngân lượng, Đạm Thai Nghi Long tìm một gian khách *** nho nhỏ, rồi ở lại. Khách *** trong tiểu huyện sao có thể so sánh với vương phủ, nhưng Đạm Thai Nghi Long lại cắn răng nhịn xuống, cũng không phàn nàn. Trên thực tế, cho dù y than phiền cũng không có ai nghe.

Nếu như nói giặt quần áo nấu cơm còn có thể giao cho khách ***, thì chăm sóc người bệnh lại không thể nhờ người làm hộ, Đạm Thai Nghi Long luống cuống tay chân, chuyện hài đầy rẫy. Hôm nay, người làm trong khách *** bận rộn không qua đây, Đạm Thai Nghi Long đành phải tự mình sắc thuốc.

Để cho một người cả đời chưa từng làm việc nhà sắc thuốc, quả thực là giống như truyện tiếu lâm. Cho dù lúc trước đã được tiểu nhị chỉ cho, Đạm Thai Nghi Long vẫn cứ lụi hụi cho đến giữa trưa thì thuốc mới sắc xong. Hưng phấn, y lấy tay cầm bát thuốc, lại quên trên tay không có thứ để lót. Mới cầm đến, y liền hét thảm một tiếng, trong nháy mắt vứt nồi thuốc đi thật xa.

“A! Dược của ta!” Ném xong mới nhớ đến, nồi thuốc kia là không thể ném, lại bất chấp đau đớn, cầm lấy nồi thuốc. Không cẩn thận, chân giẫm lên đống tro vừa tắt, phía dưới trơn trượt, ngã nhào về phía trước với tư thế chuẩn mực chó vồ thức ăn.

“Ô…” Nhìn nồi thuốc bắt đầu chảy mất, y chỉ có thể gào lên một tiếng bất đắc dĩ.

Kỳ tích ngay lập tức phát sinh —

Không biết từ nơi nào có một bàn tay vươn ra, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng đặt phía dưới nồi thuốc, nồi thuốc bắt đầu quay không ngừng, mặc kệ quay như thế nào, trọng tâm từ đầu đến cuối đều đặt tại ngón trỏ thon dài kia.

Đây là trò ảo thuật gì? Con mắt Đạm Thai Nghi Long mở to, theo cái tay kia, y nhìn về phía người đến, sau đó miệng há lớn đến mức có thể nhét vào hai quả trứng gà.

“Ngươi, ngươi tỉnh rồi?”

Hôn mê hai ngày hai đêm, Dịch Vô Ngân lần thứ hai tỉnh lại lộ ra thần thái sáng láng, ngoại trừ sắc mặt còn có chút tái nhợt, bộ dạng không mảy may giống người bị thương. Hắn đặt nồi thuốc trên mặt đất, lông mày nhăn lại: “Ngươi đang làm cái gì đấy?”

Trước tiên không nói tới tư thế khó coi, khuôn mặt Đạm Thai Nghi Long, vốn là khuôn mặt sáng như bạch ngọc, bị khói lửa hun cho đen sì, lại lau mồ hôi, lưu lại từng đạo hắc ấn, giống như tiểu hoa miêu vậy. Dịch Vô Ngân ngồi xổm trước người y, càng nhìn càng thấy thú vị.

Mặt Đạm Thai Nghi Long đỏ lên: “Nhìn cái gì, còn không phải là vì ngươi!” Cảm giác bản thân đã đánh mất thể diện, dùng cả tay cả chân để đứng dậy, giận dỗi chạy về phòng, còn đóng cửa phòng lại.

Một lát sau, y mới xấu hổ đi tới, cố ý sa sầm mặt hỏi: “Đã uống thuốc chưa?”

Dịch Vô Ngân không đáp, ngược lại còn rất hứng thú nhìn mặt y: “Ừm, mặt lau sạch rồi sao?”

Đạm Thai Nghi Long nhịn không được mặt ửng hồng lên: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta ngược lại cảm thấy hình dáng tiểu hoa miêu của ngươi rất đáng yêu.”

“Dịch Vô Ngân, nói thế nào ta cũng đường đường là thái tử, ngươi đừng càn rỡ!” Tưởng rằng hắn lại chế giễu mình, Đạm Thai Nghi Long nổi giận, thầm mắng người này bạc bẽo vô tình, cũng không nghĩ xem y phải chật vật như vậy là vì ai!

“Ta nói thật. Từ lần gặp lại ngươi đến nay, ta chưa từng cảm thấy ngươi đáng yêu như vậy, giống như… giống như lần đầu tiên gặp ngươi.” Tựa như nhớ tới ngày xưa, trong nét cười của Dịch Vô Ngân mang theo một tia ôn nhu hiếm thấy.

“Được rồi, ta đói bụng rồi, giúp ta đến nhà bếp lấy một chén cháo.” Hắn vỗ vỗ vai Đạm Thai Nghi Long, mỉm cười.

Đạm Thai Nghi Long dường như bị nụ cười này hút mất tâm thần, ngơ ngẩn đứng đó, một tay sờ lên chỗ bả vai bị vỗ, hai má đột nhiên ửng đỏ, sau đó, giống như bị ma ám, cười si ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.