CHƯƠNG 37
.
Thương thế tốt lên, hai người e sợ trong kinh có biến nên không nán lại lâu, mà thúc ngựa quay về kinh.
Thái tử phủ sớm đã vì Đạm Thai Nghi Long mất tích mà loạn hết cả lên, Phùng Thì Ngạn và Lâm Tử Hàn gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn không dám lộ ra, chỉ có thể bí mật tìm kiếm, khi thấy hai người bình an trở về, thì đều thở phào một tiếng.
Dịch Vô Ngân vốn định lập tức hồi phủ, nhưng Đạm Thai Nghi Long ương ngạnh muốn lưu hắn đến buổi tối uống rượu áp kinh (an ủi, sau khi gặp chuyện chắc là giải xui đi) mới cho về. Thịnh tình như vậy cũng khó mà từ chối, hắn đành phải nghe theo.
Đêm đó thái tử phủ bày đại yến, Đạm Thai Nghi Long chủ toạ, Dịch Vô Ngân khách toạ, Lâm Tử Hàn cùng Phùng Thì Ngạn tác bồi.
Dịch Vô Ngân buổi trưa đã nghỉ ngơi một chút, nhưng giờ lại có vẻ lo âu, rượu cũng ít uống, nói cũng ít nói, rõ ràng không yên lòng.
Đạm Thai Nghi Long nhìn thấy vật, trong lòng không rõ là tư vị gì, nói: “Ta thấy Dịch tướng quân trầm mặc ít lời, sợ là đang nhớ tẩu phu nhân?”
Dịch Vô Ngân cũng không phủ nhận, mỉm cười: “Lại nói, vài ngày không thấy, chẳng biết nàng lo lắng thành bộ dạng gì nữa.” Vừa nói, hắn vừa tựa như hữu ý tựa như vô ý liếc Phùng Thì Ngạn một cái, chú ý thấy đối phương biến sắc, thì nói tiếp: “Ta thực sự hận không thể chắp cánh bay đến bên nàng.”
Lâm Tử Hàn cười ha ha: “Phu thê tướng quân tình thâm ý trọng, người khác rất ngưỡng mộ. Có điều chúng ta đã báo tin tướng quân thoát nạn trở về cho quý phủ, có lẽ tẩu phu nhân cũng đỡ phiền muộn, đang chờ tướng quân trở về cũng nên.”
“Dù nói như vậy, không gặp nàng dù sao trong lòng cũng bất an.”
Đạm Thai Nghi Long cười lạnh nói: “Đã như vậy, Dịch tướng quân sao không chạy về bồi tẩu phu nhân, ở đây dây dưa cùng đám nam nhân chúng ta làm gì?”
Một lời vừa nói ra, người trong tiệc đều biến sắc.
Lâm Tử Hàn quả thực cũng bị vị chủ tử không hiểu chuyện này làm cho đứt ruột. Dù bất mãn thế nào, thì người ta giúp ngươi đoạt vị lại cứu tính mạng ngươi cũng nên nhịn một chút, huống chi ngươi có thể thuận lợi đăng cơ hay không còn phụ thuộc ý người ta, sao lại nếu giận dỗi thì liền nói? Vội vàng hoà giải: “Điện hạ, người uống say. Đây là lời say, lời say! Mong Dịch tướng quân không nên để ý.”
Dịch Vô Ngân mỉm cười: “Nếu đã là lời say, ta cũng không để trong lòng.” Vẻ mặt tự nhiên như trước.
Một hồi tiểu phong ba, toàn bộ hoà giải của Lâm Tử Hàn tựa như chưa từng có, hắn thầm lau mồ hôi, thấp giọng khuyên Đạm Thai Nghi Long: “Điện hạ, không nên nói lung tung, chúng ta bây giờ không thể đắc tội hắn.”
Đạm Thai Nghi Long hừ một tiếng, quả nhiên không thèm nhắc lại, cúi đầu uống rượu giải sầu.
Bàn tiệc rượu bốn người, một người giận dỗi không mở miệng, một người không yên lòng không hứng thú nói chuyện, còn một vốn không hay nói, Lâm Tử Hàn này quả thực có khiếu làm thuyết khách, lại có thể một mình đem cảnh dựng lên, không thấy tẻ nhạt. Tài ăn nói của hắn, ngay cả Dịch Vô Ngân cũng vô cùng bội phục.
Tiệc rượu quá bán, Dịch Vô Ngân đứng dậy đi mao xí, đột nhiên bị người từ phía sau gọi lại.
Đạm Thai Nghi Long lảo đảo đi tới trước mặt hắn, mang theo hơi thở đầy mùi rượu.
“Điện hạ, sao ngươi lại ra đây?”
Đạm Thai Nghi Long không đáp, nhìn chằm chằm hầu gái dẫn đường cho Dịch Vô Ngân: “Chúng ta cần nói chuyện, ngươi mau cút!”
Hầu gái kia xưa nay sợ y thành quen, không dám nói thêm gì, vén áo thi lễ, rồi vội vàng lui ra.
Chỉ còn hai người bọn họ, Dịch Vô Ngân lúc này mới nói: “Điện hạ rốt cuộc muốn nói gì với vi thần?”
“Lúc ở huyện Hoa Dương, ngươi chưa bao giờ tự xưng vi thần.”
Dịch Vô Ngân thản nhiên nói: “Hiện tại là ở trong kinh, quân thần khác biệt, vi thần không dám làm càn.”
“Không dám làm càn?” Đạm Thai Nghi Long cười lạnh nói, “Ngươi làm càn vẫn còn ít sao? Ta mở tiệc rượu ở đây, ngươi lại không yên lòng, nghĩ đến kiều thê trong nhà, ngươi đem ta để vào mắt sao?”
Đây là cố tình gây sự, Dịch Vô Ngân không muốn dây dưa với y: “Điện hạ uống say rồi, ta đỡ ngươi về.”
Đạm Thai Nghi Long mặc hắn đỡ, đột nhiên nói: “Ta không về, ta muốn đến tẩm cung, ta mệt.”
Dịch Vô Ngân không biết làm sao, đành dìu y về tẩm cung.
Vậy mà mới đi không xa, Đạm Thai Nghi Long liền chỉ vào một gian noãn các và nói: “Ta không đi nữa, ta muốn đến chỗ nào đó nghỉ ngơi.”
Các chủ nhân ở đình trước uống rượu, trong noãn các không có lấy một người. Dịch Vô Ngân đỡ Đạm Thai Nghi Long nằm xuống nhuyễn tháp, đứng dậy muốn đi thì lại bị Đạm Thai Nghi Long níu chặt: “Ta không cho ngươi đi, không cho ngươi trở về bồi nương tử!”
Dịch Vô Ngân thở dài: “Ta không đi, ngươi buông tay trước đã.”
“Lúc này mới vâng lời.” Đạm Thai Nghi Long cười hì hì, mượn lực tay Dịch Vô Ngân đứng lên, nhưng lại ngã về phía trước, nửa người đặt trên người Dịch Vô Ngân. “Vì sao ngươi trốn tránh ta?”
“Ta không trốn tránh ngươi…”
“Nói dối, ngươi không để ta vào mắt! Hừ hừ, ngươi có gì đặc biệt hơn người?” Đạm Thai Nghi Long nói, bỗng nhiên nổi giận, đẩy mạnh Dịch Vô Ngân một cái. Nhưng không đẩy được Dịch Vô Ngân, ngược lại bản thân ngã ngửa về phía sau, Dịch Vô Ngân đành phải đưa tay đỡ y.
Cảm thụ được cánh tay rắn chắc kia, Đạm Thai Nghi Long ha ha cười nói: “Ngươi rất giỏi, nhất là trên chiến trường, quả thực giống như thiên thần… Không, là Tu La! Nhất định có rất nhiều người say mê ngươi đi? Nếu như không gặp lại ngươi, ta không thể nào ngờ, tiểu tử ngốc năm đó, lại cũng có thể trở nên mê người như vậy.”
Dịch Vô Ngân vốn là diện vô biểu tình mà nghe, mặc cho tay y chạy loạn trên trán mình, đến khi nghe được “năm đó”, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bắt lấy tay y: “Điện hạ, thỉnh tự trọng.”
“Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi vẫn thích ta đúng không? Cho nên ngươi giúp ta đoạt vị, không đành lòng nhìn thấy ta chết, thậm chí còn bất chấp tính mạng ngăn đao kiếm cho ta…”
“Đủ rồi!” Dịch Vô Ngân cuối cùng không thể nhịn được đẩy y ra. “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải đi.”
“Không được đi!” Đạm Thai Nghi Long đột nhiên xé quần áo mình, lộ ra bả vai tuyết ngọc, nói to, “Ngươi nếu như dám đi ra, ta gọi người nói ngươi có ý đồ bất chính với ta!”
Dịch Vô Ngân mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn y.
Sóng mắt Đạm Thai Nghi Long uyển chuyển như tơ, dưới ngọn đèn mông lung, quả nhiên là mị thái không ngờ, y hỏi: “Là ta đẹp, hay là nương tử ngươi đẹp?”
Dịch Vô Ngân lạnh lùng nói: “Dù sao cũng chỉ là một túi da, nhìn đẹp thì sao, nhìn không đẹp thì thế nào?”
Đạm Thai Nghi Long ha ha cười: “Ngươi nói như vậy, chính là ta đẹp. Ngươi qua đây.”
Dịch Vô Ngân do dự, cuối cùng theo lời đi tới bên cạnh y.
“Ta biết ngươi vẫn còn thích ta.” Đạm Thai Nghi Long càng đắc ý, vươn tay ôm lấy cổ hắn, đột nhiên y thấy hoa mắt, chất lỏng lạnh giá chảy trên mặt, làm mất hết tình ý dạt dào.
Dịch Vô Ngân vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn y, trong tay cầm một bình hoa trống không. Bình hoa kia được lấy xuống từ trên giá gỗ, hoa bên trong bị vứt rải rác trên đất.
“Thanh tỉnh chút nào chưa?”
“Không hề!” Trong lòng Đạm Thai Nghi Long chỉ có phẫn nộ vì bị cự tuyệt, y không rõ người này sao có thể nào vô tình như vậy! “Ta thật sự là không thanh tỉnh, không thanh tỉnh đến mức biết rõ ngươi hận ta, vẫn không kìm được lòng yêu thương ngươi! Thứ tai họa nhà ngươi, ta không nên cứu ngươi, để cho ngươi bị độc chết đi, mạo hiểm hút máu độc ra làm gì chứ? Mang ngươi đi khắp nơi tìm đại phu làm gì? Không có tiền chẩn bệnh, còn đặt ngọc bội tuỳ thân! Ta đường đường là thái tử, lại chạy ngược chạy xuôi chăm sóc sinh hoạt cho ngươi, ta thực sự là không có tự trọng! Ta…”
Dịch Vô Ngân cuối cùng cũng biết điều không thích hợp là cái gì. Quả nhiên, trên cổ Đạm Thai Nghi Long, không thấy ngọc bội được coi là sinh mạng thứ hai của y. Hắn xông về phía trước: “Ngọc bội thực sự đặt cho người ta?”
Đạm Thai Nghi Long khóc đến khó thở, nổi giận nói: “Đồ ngốc!”
“Vì sao?” Giọng nói bất giác trở nên nhu hoà vài phần.
Đạm Thai Nghi Long giương đôi mắt khóc đến hồng hồng, thút thít nói: “Ngươi thực sự không biết?”
Trong ánh mắt kia, có oán giận, có xấu hổ, có uỷ khuất, còn có tình ý vô tận, phối hợp với cái mũi hồng hồng, có chút tư vị “sở sở động nhân”, quả khiến người yêu mến.
Dịch Vô Ngân giống như bị mê hoặc, không kìm được lòng cúi đầu, hôn lên môi y.
“Đừng đi…” Đạm Thai Nghi Long hai tay ôm cổ hắn, cố sức giữ chặt, để cho nụ hôn này càng thêm sâu.