CHƯƠNG 38
.
Môi và môi tiếp xúc, từ do dự ban đầu đến đáp lại, hai bên dây dưa… Không biết là ai bắt đầu trước, quần áo từng kiện từng kiện trút xuống, vứt bừa bãi trên mặt đất.
“Nếu hận ta, thì giết ta đi.” Đạm Thai Nghi Long nói khẽ một tiếng bên tai Dịch Vô Ngân, rồi rũ người ngã nhào trên nhuyễn tháp.
Ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu trên thân thể trắng ngà của y, khiến cả thân thể kia giống như cũng phát ra thần quang, mê hoặc mắt người, cũng mê hoặc lòng người. Y tuỳ ý nằm trên đệm gấm vân hoa đỏ thẫm, mang theo chút say rượu biếng nhác, quyến rũ động nhân hơn bất cứ thứ gì. Trong cặp mắt phượng kia, không biết là xuân ý phơi phới, hay là sóng chảy dập dềnh, nhè nhẹ làm loạn tâm trí người…
Ngay cả trong không khí cũng phảng phất một phần hương rượu mê người, một phần tình cảm ấm áp khiến người không thể khống chế được.
Vì thế, loạn, say…
Vì thế, đôi tay hữu lực kia vòng qua, hai thân thể nóng rực giao triền một chỗ.
“Ta yêu ngươi…” Khẽ rên rỉ, Đạm Thai Nghi Long thoả mãn nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho nam nhân này.
Không có nhiều lý do, bởi vì là hắn, cho nên nguyện ý.
Không có nhục nhã dư thừa, bởi vì là hắn, cho nên chỉ cảm thấy khoái lạc.
Không có chút sợ hãi, bởi vì là hắn, cho nên phóng tâm đem tất cả mặc hắn nắm giữ.
Có lẽ, Đạm Thai Nghi Long nghĩ, y một mực chờ đợi, chính là một người như vậy.
Một người, có đôi tay cường tráng, khí phách khiếp người, có thể khiến y toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ…
Lụa mỏng phấp phới, ánh nến bập bùng. Lúc nến đỏ trên bàn nhỏ một giọt xuống, Đạm Thai Nghi Long mang theo một chút dư vị hậu ái tình, yên ổn đi vào giấc ngủ.
Chăn gấm đỏ thẫm đặt ngang thắt lưng, lộ ra sống lưng trơn nhẵn và đường mông duyên dáng hai bắp đùi thon dài mở rộng, chiếm hơn phân nửa giường, hai tay ôm chặt lấy gối, giống như đó chính là ái nhân của y khoé miệng hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười động nhân, rõ ràng vẫn còn đang trong mộng đẹp.
Vì y còn trong mộng, nên dù thế nào cũng không ngờ được, người kia khi y còn trong mộng, sớm đã tỉnh lại và rời đi.
“Dịch tướng quân muốn đi đâu?”
Cái gì gọi là xấu hổ? Chính là ngươi tại thời điểm không thích hợp nhất, tại chỗ không thích hợp nhất, gặp người không muốn gặp.
Vội vàng từ trong noãn các đi ra, Dịch Vô Ngân đang nghĩ ngợi làm sao thoát được tai mắt trong phủ thái tử, đã bị người phía sau gọi lại.
Hắn âm thầm nheo mày, lập tức xoay người, thản nhiên trả lời. “Phùng thị vệ, sao ngươi lại ở chỗ này, tiệc rượu đã tàn sao?”
“Đột nhiên không thấy Dịch tướng quân, tại hạ cố ý đi tìm.”
“Thì ra là thế, ta chỉ là đột nhiên không thắng được rượu lực, liền tuỳ tiện tìm một gian phòng nghỉ ngơi một lúc, ngược lại khiến cho Phùng thị vệ lo lắng.”
“Không biết tướng quân nghỉ tại gian phòng nào, tướng quân đối với phủ thái tử không quá quen thuộc, vạn nhất không cẩn thận đi lầm vào chỗ nữ quyến thì không ổn. Lại nói cũng kỳ quái, thái tử điện hạ cũng rời tiệc đã lâu, không biết tướng quân có gặp qua hay không.” Giọng Phùng Thì Ngạn kính cẩn mà lãnh đạm, toát ra bất mãn.
Dịch Vô Ngân bất động thanh sắc nói: “Ta không gặp qua.”
“Thật không?” Phùng Thì Ngạn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Có lẽ y cũng giống tướng quân, không thắng được rượu lực, tìm một chỗ ngủ rồi.” Nói xong, đi về phía noãn các.
“Chậm đã.” Dịch Vô Ngân giơ tay ngăn cản, “Phùng thị vệ, ngươi ở lâu trong cung đình, chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết, ngươi hẳn rất rõ ràng.”
Sắc mặt Phùng Thì Ngạn trầm xuống: “Dịch tướng quân đã quên phát thê (vợ cả) ở nhà?”
“Sao Phùng thị vệ lại nói ra lời ấy?”
“Nếu như không quên phát thê ở nhà, có thể nào làm ra chuyện trái đạo đức như vậy?”
Dịch Vô Ngân đầu tiên là sửng sốt, sau đó mâu quang chợt loé, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ Phùng thị vệ biết nội nhân (bà xã)? Nếu không vì sao trong câu chữ tràn ngập chỉ trích?”
Chú ý tới Phùng Thì Ngạn mất tự nhiên, hắn lại tới gần một bước: “Lại nói, nội nhân và Phùng thị vệ cùng họ, thật là khéo.”
Sắc mặt Phùng Thì Ngạn biến đổi: “Thiên hạ người cùng họ rất nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôi. Ta chỉ là bất bình thay tôn phu nhân.” Nói là bất bình, nhưng trong lời nói chẳng chút nào ứng với cây ngay không sợ chết đứng, mà chỉ còn lại hoảng loạn chột dạ.
Dịch Vô Ngân cười lạnh nói: “Việc kia không nhọc Phùng thị vệ hao tâm tổn trí. Thực không dám giấu, ta và nàng, chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi. Nàng từng có ân với ta, ta cho nàng cái danh tướng quân phu nhân, cũng xem như không phụ lòng nàng.”
Phùng Thì Ngạn chấn động toàn thân: “Ngươi, ngươi có thể nào đối với nàng như vậy? Vậy rõ ràng là làm phí hoài tuổi xuân của nàng!”
“A Xá đến hai mươi tuổi chưa xuất giá, ta chỉ là không đành lòng để nàng bị người chế nhạo, lúc đó mới cưới nàng.” Dịch Vô Ngân ngừng lại một chút, rồi nói, “Làm lỡ tuổi thanh xuân của nàng là người khác, không phải ta, người nọ trong lòng thực ra rõ hơn ai hết!”
Lạnh lùng quăng một cái liếc mắt, Dịch Vô Ngân sải bước, Phùng Thì Ngạn có thể vạch trần bí mật của hắn hay không, hắn không chút nào để ý.
Mà Phùng Thì Ngạn lưu lại chỉ là sững sờ đứng đó, giống như bị cái gì làm kinh ngạc, hồi lâu mới ngẩn ngơ quay về.