CHƯƠNG 5
.
Một chiêu vừa ra, Chu Cảnh Hiên trong lòng hô to hỏng bét, e rằng chiêu thức đối phương không khéo léo bằng hắn, nhưng tốc độ và sức mạnh kia căn bản không phải thứ hắn có thể sánh được, lúc này đây chỉ sợ sẽ thua te tua mất thôi.
Quả nhiên, vừa qua mười chiêu, Phùng Thì Ngạn một chiêu “bán mã tác” quật Chu Cảnh Hiên ngã chỏng chơ. Sàn nhà lát gạch đen, Chu Cảnh Hiên ngã xuống đó sống lưng đau nhức. Hắn từ nhỏ đã quen được nuông chiều, sao có thể chịu qua đau đớn như thế này chứ? Trước mắt tối sầm, suýt nữa thì bất tỉnh.
Phùng Thì Ngạn chìa tay kéo hắn lên, nói: “Chu tướng quân, đa tạ, ta thấy hôm nay chúng ta nên dừng ở đây thôi.”
Đạm Thai Nghi Long ở một bên cố ý thở dài: “Làm sao lại mau kết thúc vậy? Ta còn đang mong công tử An Định Hầu nhất định là võ nghệ cao cường, có thể để ta thưởng thức một màn tỷ thí vô cùng ngoạn mục chứ, không ngờ lại… Ai…”
Chu Cảnh Hiên nghe giọng điệu y, rõ ràng là đối với mình tột cùng thất vọng. Thiếu niên nhiệt huyết, sao có thể chịu nhận thua trước mặt người mình thích? Chu Cảnh Hiên mặt đỏ hồng, gạt cánh tay Phùng Thì Ngạn đang đỡ mình ra, lỗ mãng nói to: “Vừa nãy không tính, là ta tự mình trượt chân, chúng ta tiếp tục so tài.”
Nhìn hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, còn muốn phô trương thanh thế, Phùng Thì Ngạn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Nhìn chủ tử nhà mình đang cười hì hì chỉ chờ xem náo nhiệt, nghĩ thầm, việc này khó có thể song toàn, buộc lòng phải thuận theo ý bát hoàng tử trước, cho Chu công tử này một bài học, chỉ cần đừng thương tổn đến gân cốt, cũng dễ ăn nói với An Định Hầu hơn.
Nghĩ như vậy, Phùng Thì Ngạn xuất thủ nhẹ tay hơn nhiều, chỉ cho Chu Cảnh Hiên vài vết thương không nặng không nhẹ ở bả vai, cánh tay, bắp đùi, bàn toạ cách xa mấy chỗ yếu hại, bức hắn phải cầu xin tha thứ.
Vậy mà Chu Cảnh Hiên vẫn rất quyết tâm, hết sức ngang ngạnh, mặc kệ phải chịu bao nhiêu quyền cước, cũng cắn răng không chịu xin tha. Đạm Thai Nghi Long lại còn thỉnh thoảng châm chọc vài câu, càng thêm dầu vào lửa.
Lại thêm mười chiêu nữa, trên người Chu Cảnh Hiên không biết đã phải chịu bao nhiêu quyền cước, quần áo rách bươm, chân đi cà nhắc, cánh tay không cẩn thận đánh vào mũi chính mình, máu mũi chảy ròng ròng, thảm hại biết bao. Phùng Thì Ngạn quả thực không đành lòng, dứt khoát dùng tay chặt phía sau gáy hắn, đánh hắn ngất xỉu trên mặt đất.
“Đứng dậy, đánh tiếp đi.” Đạm Thai Nghi Long đá vào người Chu Cảnh Hiên mấy cái, thấy hắn không nhúc nhích, lúc này mới tin chắc hắn đã ngất đi thật, có phần mất hứng, “Thật là vô dụng, mới vài phát đã không chịu được rồi, chả thú vị gì cả, không chơi nữa.” Rồi xoay người bỏ vào trong phòng.
“Điện hạ, Chu tướng quân làm sao bây giờ?”
“Quản hắn làm gì? Hắn thích ngủ thì để cho hắn ngủ chứ sao.” Đạm Thai Nghi Long quay đầu chán ghét nhìn qua, phất tay, cứ thế nhẹ nhàng rời đi.
Phùng Thì Ngạn đành phải cười khổ, có chút thương hại nhìn thiếu niên hãy còn hôn mê trên mặt đất, nghĩ thầm, đã chọc tới tiểu ma tinh này rồi, chỉ sợ sau này ngươi còn chịu khổ dài dài!
Lúc tỉnh lại, Chu Cảnh Hiên phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng rất nhỏ, đầu óc choáng váng, mất một lúc lâu mới nhớ lại tình cảnh trước khi hôn mê. Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, vậy mà chỉ cần khẽ động, xương cốt toàn thân đều kêu rắc rắc không ngừng, làm hắn ngã phịch xuống giường, đồng thời hét thảm một tiếng.
“Chu tướng quân, người tỉnh rồi?” Có một nữ tử ăn mặc như cung nhân bưng khay đi vào phòng.
“Đây là đâu?”
“Hoàng cung. Người bị thương, Phùng thị vệ đem người đưa đến đây, lệnh cho nô tì chăm sóc.”
“Phùng thị vệ?” Chu Cảnh Hiên ngẩn người nhìn trần nhà, hỏi: “Vậy bát hoàng tử thì sao?”
“Bát hoàng tử? Nô tì không biết.” Cung nữ thành thật lắc đầu. Thân phận nàng thấp kém, chỉ phụ trách quét dọn ngự hoa viên, không có cơ hội nhìn thấy bát hoàng tử. “Uống bát cháo đi, người cũng hôn mê một ngày một đêm rồi.”
Chu Cảnh Hiên không để tâm lời nàng nói, chỉ nhớ tới cuộc luận võ, nghĩ thầm, bản thân trước mặt bát hoàng tử mất hết thể diện, y nhất định rất thất vọng về mình. Không được, nhất định phải tìm y giải thích rõ ràng!
Cũng không biết khí lực ở đâu ra, hắn cố gắng ngồi dậy, lại quên bản thân hắn bây giờ không thể động đậy, mới bước một bước, đã lại ngã nhào xuống giường.
Vài ngày sau đó, Chu Cảnh Hiên vẫn không xuống giường được, hắn lúc nào cũng ngóng trông Đạm Thai Nghi Long sẽ đến thăm hắn, thế nhưng ngóng đến dài cả cổ, thân ảnh Đạm Thai Nghi Long vẫn biệt tăm.
Ngược lại, Phùng Thì Ngạn lại tới một lần, Chủ Cảnh Hiên theo lệ hỏi Đạm Thai Nghi Long, đối phương cũng không nói gì, chỉ khuyên hắn dưỡng thương cho tốt.
Chu Cảnh Hiên tậm trạng uể oải, biết bản thân nhất định đã bị bát hoàng tử ghét bỏ, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Chờ ta khoẻ lại, ta bái ngươi làm thầy, ngươi dạy võ công cho ta được không?”
Phùng Thì Ngạn kinh hãi: “Tại hạ võ công kỳ thực không đáng là bao, Chu tướng quân…”
Chu Cảnh Hiên ngắt lời hắn nói: “Ta thành tâm thành ý cầu ngươi chỉ bảo mà. Võ công của cha ta đúng là rất cao, đáng tiếc ta không học cho tốt, đã đánh mất thể diện của lão nhân gia, ta hiện giờ rất hối hận, ngươi… hay là ngươi không muốn dạy ta?”
“Tại hạ không dám, Chu tướng quân đã không ngại hạ mình xin chỉ bảo, tại hạ dĩ nhiên phải dốc lòng truyền thụ, chỉ là… Ai…” Phùng Thì Ngạn sao lại không biết lý do Chu Cảnh Hiên đột nhiên muốn luyện tập võ nghệ chứ. Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn một điều, cho dù Chu Cảnh Hiên chăm chỉ thế nào, thái độ của bát hoàng tử cũng sẽ không thay đổi. Tâm ý này, đối với người vô tâm kia, đã định trước sẽ mãi chỉ là gửi gắm vào dòng nước mà thôi.