[Minh Nguyệt Hệ Liệt] Minh Nguyệt Chiếu Thiên Sơn

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

.

Vất vả đợi mãi cũng đến ngày thương thế khá hơn, Chu Cảnh Hiên lại đi tới “Diệp Hoa các”. Thật ngoài dự liệu, Đạm Thai Nghi Long lúc nhìn thấy hắn lại không hề tức giận, ngược lại, vẻ mặt vui mừng vẫy hắn qua.

“Ngươi đến vừa đúng lúc, ta đang muốn đi cưỡi ngựa, cùng đi chứ.” Hôm nay, y trang phục toàn thân gọn gàng, đúng là muốn đi cưỡi ngựa.

Chu Cảnh Hiên tất nhiên là ngoan ngoãn tuân mệnh, chỉ cần có thể được ở bên bát hoàng tử, thế nào cũng được .

Đoàn người đi tới ngự mã phòng chọn ngựa, đám Đạm Thai Nghi Long đều có ngựa riêng của mình, chỉ có ngựa của Chu Cảnh Hiên còn để lại trong nhà. Đạm Thai Nghi Long chỉ vào chuồng ngựa, nói: “Ngươi tự chọn một con đi.”

Chu Cảnh Hiên nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Đều là ngựa tốt thượng đẳng, ta nhìn đến hoa mắt cũng không biết nên chọn con nào.”

“Nếu đã như vậy, ta chọn giúp ngươi.” Đạm Thai Nghi Long chỉ vào một con ngựa nói, “Nó thế nào?”

Chu Cảnh Hiến thấy con ngựa này thật cao lớn, toàn thân đen sẫm, bốn chân trắng muốt, dáng người cường tráng, không khỏi lên tiếng khen ngợi: “Thật đúng là ‘tứ đề đạp tuyết’ (bốn vó đạp tuyết), chính là nó.” Rồi nhảy qua rào, dắt ngựa ra.

Thái giám trông coi ngự mã phòng đứng bên vội hỏi: “Bẩm điện hạ, ngựa này ‘Tây La’ quốc mới cống nạp, tính tình hung hãn, chưa được thuần phục, có lẽ vị tướng quân kia nên chọn một con khác.”

“Thật sao? Như vậy mới thú vị.” Đạm Thai Nghi Long trên miệng vẽ ra một nụ cười xảo quyệt, “Ta nói cho ngươi biết, kia là công tử của An Định Hầu, con cháu nhà tướng, sao ngươi còn phải sợ hắn không đối phó được một con ngựa? Lui ra!”

Thái giám không dám nói gì nữa, len lén vuốt mồ hôi vì lo lắng cho Chu Cảnh Hiên.

Ở đằng xa, Chu Cảnh Hiên chỉ vừa trèo lên lưng ngựa, con ngựa kia đã cố sức hất ra. May thay hắn nắm chặt dây cương, mới không bị hất văng xuống.

Đạm Thai Nghi Long “Di” một tiếng: “Cũng có bản lĩnh đấy.”

Y cất giọng gọi to: “Cảnh Hiên huynh, ta thấy con ngựa kia tính tình quá hung hãn, không dễ phục tùng, hay là đổi con khác đi. Đúng rồi, ngựa của Thì Ngạn tính tình ngoan ngoãn, không bằng hai người các ngươi đổi cho nhau đi. Dù sao võ công hắn cũng rất giỏi, có thể ứng phó được.

Bị y nói như vậy, lại làm trò trước rất nhiều người, Chu Cảnh Hiên biết giấu mặt đi đâu bây giờ? Khuôn mặt hắn đỏ bừng, nói to: “Ta ứng phó được mà!” Hai chân kẹp lấy thân ngựa, thúc nó tiến lên.

Con ngựa kia sao có thể chịu cho hắn điều khiển? Hí dài một tiếng, nó bắt đầu ***g lộn lên trong mã tràng, đá ngang đá dọc, hòng hất Chu Cảnh Hiên xuống đất. Chu Cảnh Hiên còn trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy tim phổi cơ hồ sắp xổ ra đến nơi rồi, vẫn sống chết nắm chặt không buông.

Phùng Thì Ngạn lặng lẽ đi tới bên cạnh Đạm Thai Nghi Long, nói khẽ: “Điện hạ, đừng đùa nữa, còn tiếp tục như vậy sợ sẽ xảy ra đại sự mất.”

Đang nói, bỗng nghe thấy tiếng mọi người kinh hô, Chu Cảnh Hiên từ trên lưng ngựa ngã xuống. Đáng lẽ sẽ không sao, nhưng một chân hắn vẫn còn vướng vào bàn đạp, không gỡ ra được, liền bị ngựa kéo lê trên mặt đất.

Con ngựa kia vẫn chạy vòng quay hàng rào của trường ngựa, Chu Cảnh Hiên bị kéo lê trên mặt đất có nguy cơ bị đập vào cọc gỗ bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người biến sắc, không biết phải làm gì. Đạm Thai Nghi Long không ngờ sự việc lại tới mức này, khuôn mặt tuấn tú tái mét, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Đột nhiên một bóng người lao ra từ đám người kia, nhảy qua hàng rào, dễ dàng đuổi theo con ngựa, trường kiếm trong tay vung lên, chặt đứt bàn đạp. Người đó không ngừng nghỉ, phi thân nhảy lên lưng ngựa, cố gắng ghìm dây cương, rồi một chưởng đánh vào đầu ngựa. Con ngựa đau đớn hí lên một tiếng, ngừng lại.

Hành động lanh lẹ dứt khoát, mọi người nhìn đến kinh tâm động phách, một lúc lâu sau mới vỗ tay như sấm. Đạm Thai Nghi Long khen: “Thì Ngạn, người quả nhiên là lợi hại nhất.” Hoá ra chính Phùng Thì Ngạn nhảy ra chặn ngựa cứu người.

Phùng Thì Ngạn giao ngựa người chăn ngựa, đi đến nâng Chu Cảnh Hiên dậy: “Không có việc gì chứ?”

Quần áo trên người Chu Cảnh Hiên bị cọ sát rách bươm, tay chân chảy máu đầm đìa, may mà không thương tổn đến gân cốt. Chỉ là kinh hồn vừa mới trấn tĩnh lại, nhất thời không nói ra lời, chỉ lắc đầu.

Thấy hắn không sao, Đạm Thai Nghi Long lại tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Đang hứng thú thì bị quấy rối. Thì Ngạn, chúng ta không đi nữa, hồi cung!” Dứt lời, phất tay áo bỏ đi. Không thèm vứt lấy một ánh mắt an ủi cho Chu Cảnh Hiên bị thương .

Chu Cảnh Hiên đờ ra tại chỗ, thấy ánh mặt mọi người nhìn mình, có thương hại, có cười nhạo, mỗi một ánh mắt đều như một thanh kiếm sắc bén, ra sức đâm thẳng vào mặt hắn đau rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.