Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 14: Chương 14: Công vân tiên tử




Đi thuyền môt đường thẳng đến Giang Châu, đổi thuyền, đổi đường đi đến sông Cán Giang, lại mấy ngày, chuyển sang đường bộ, theo hướng nam, chúng ta đi thẳng đến Quảng Châu.

Rốt cục cũng tới thành Thương Ngô.

Bầu trời xanh lam, tường thành ảm đạm, cát bụi trên mặt đất gió cuốn mù mịt.

Lâm Phóng một thân trắng toát cưỡi ngựa đứng ở đầu tiên.

Ta giả nam trang, cùng Ôn Hựu một trái một phải đứng hai bên người hắn.

Dưới tường thành là một đám người.

Ước chừng hai ba mươi người, ai ai trang phục đều gọn gàng lại có hai màu áo khác nhau, đao kiếm mài đến phát ra ánh sáng.

“Lâm minh chủ!” Một giọng nói rõ ràng mang theo nhiệt tình nịnh hót vang tới, ngay sau đó là một nam nhân thân hình như bóng cao su thấp lùn khoan khoái chạy vội tới.

“Minh chủ đại nhân!” Lại thêm một giọng nói nhiệt tình đến mức rơi lệ, một trung niên nam tử mặc hoa phục thúc ngựa mà tới.

“Tào giáo chủ, Lý chưởng môn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Lâm Phóng xuống ngựa, ôm quyền mỉm cười.

Ta nhìn sư phụ, Ôn Hựu cùng mọi người cũng tới chào hỏi, kinh ngạc không chịu nổi.

Bóng cao su mập mạp có nụ cười meo meo kia chẳng lẽ là giáo chủ Tào Dương của Ý Huyền giáo, giết người không chớp mắt trong truyền thuyết?

Còn hán tử có bộ dạng như nhà giàu mới nổi bên cạnh chính là tai họa của vô số con gái nhà lành ở Quảng Châu, chưởng môn Lý Mộc Trung của Thanh Hổ phái?

Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

Ta vốn tưởng rằng bước vào địa giới Quảng Châu, chờ đợi chúng ta có lẽ là sự ám sát cùng tập kích của hai thế lực Thanh Hổ cùng Ý Huyền.

Dù sao tin tức Lâm Phóng có ý đồ thu phục Quảng Châu cũng đã lọt ra ngoài.

Nhưng ta không ngờ đến, nghênh đón chúng ta, lại là trường hợp khách và chủ hết sức vui mừng như vậy?

“Đây chính là ‘Công vân tiên tử’ Chiến hộ pháp trong truyền thuyết?” Lý chưởng môn vẻ mặt kinh hỉ nhìn ta.

Công, vân, tiên, tử?

“Thì ra, thì ra, ngoại hiệu (tên gọi bên ngoài) của ta là thế này?” Ta vui không kềm chế được, đối với Lý chưởng môn tình cảm cũng nháy mắt tăng lên mấy phần.

“Đúng, đúng!” Lý chưởng môn vội gật đầu, “Công vân tiên tử là người mà bao nhiêu hảo hán võ lâm tha thiết ước mơ kết giao! Hôm nay có thể đến Quảng Châu, thực là cho Thanh Hổ phái ta thể diện!”

Khích lệ không che đậy như vậy, thật là khiến ta không biết làm thế nào.

Ngẩng đầu, lại thấy ở nơi không xa, Ôn Hựu mang vẻ mặt cười như không cười.

Vào trong thành, Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái lại nổ ra tranh chấp.

Nguyên nhân là bọn họ đều muốn mời chúng ta đến nghỉ ngơi tại nơi ở của phái mình.

Hoang đường? Chúng ta thoạt nhìn giống như người không có đầu óc vậy sao?

Lâm Phóng khách khí tỏ vẻ là chúng ta đã bao toàn bộ khách sạn lớn nhất ở thành Thương Ngô, tiền đặt cọc không thể lấy lại. Bọn hắn mới không cam tâm bỏ qua.

Chỉ là ta phát giác ra, giữa hai môn phái này thực có hiềm khích.

Không phải hướng đến nhau nói những lời khó nghe, cũng không phải đối chọi gay gắt.

Giữa bọn họ lời nói rất khách sáo, ánh mắt lại rất khinh thường.

Một núi không thể có hai cọp, việc hai phái tranh giành đã tồn tại từ lâu.

Chúng ta muốn thu phục võ lâm, nhưng cũng không có khả năng tiêu diệt hết tất cả thế lực võ lâm.

Chúng ta một mặt muốn diệt trừ những bang phái làm nhiều việc ác mà không phục tùng, một mặt cũng muốn bọn họ giúp đỡ nâng cao thế lực của chúng ta ngay tại địa bàn đó.

Không biết Lâm Phóng, sẽ có phương pháp gì?

“Tạm thời âm thầm quan sát bọn họ một thời gian.” Lâm Phóng nói.

Thế là mọi người yên ổn ở lại trong khách sạn.

Ở năm, sáu ngày, tin tức dò được càng lúc càng nhiều, cảm giác căm giận của mọi người cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Thế lực của hai bang phái kia rắc rối khó gỡ, là bọn cường hào ác bá hàng thật giá thật.

Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, khi dễ nam nhân cưỡng bức nữ nhân…… Không chuyện ác nào không làm.

Quan viên bản xứ lại chẳng quan tâm, hàng năm thu hối lộ của hai môn phái đó, gọi là cái gì mà “Quyên tặng”, an nhàn sống qua ngày.

“Ta thật muốn giết người!” Ta hướng Ôn Hựu nói.

“Lúc động thủ, ngươi đừng nương tay.” Ôn Hựu tiếp lời.

Mấy ngày nay, Lâm Phóng nhận lời mời đi đến hết Thanh Hổ phái tiệc lại đến Ý Huyền giáo yến. Cũng mời lại bọn hắn vài lần.

Lâm Phóng mơ hồ hướng bọn hắn lộ ra, tâm ý của chính mình ngay tại Quảng Châu này muốn có một lực lượng phù trợ.

Hai bên đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao sau lưng Lâm Phóng là lực lượng của Hạ Hầu Dĩnh, Ôn gia, Chiến gia thật không thể khinh thường.

Biết rõ Lâm Phóng không có ý tốt, nhưng lại không chịu nổi sự dụ dỗ của lực lượng ủng hộ cường đại phía sau.

Cái cục diện này, chính là thứ Lâm Phóng muốn.

Nhưng Lâm Phóng vẫn chưa có tỏ thái độ cùng hành động rõ ràng.

Thế là hai môn phái hướng khách sạn của chúng ta, chạy tới chạy lui cũng thật chịu khó.

Thậm chí Thương Ngô đã có lời đồn đãi, Lâm Phóng thế lực cường đại, sâu không lường được.

—————-

Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Hôm nay, ta cùng Ôn Hựu ra ngoài mua áo bông, rồi trở lại khách sạn.

Ta chọn riêng một cái áo đông màu hoa đào, Ôn Hựu lại nhíu mày chê quê mùa.

Chính hắn chỉ chọn cái áo màu tối đơn giản.

Nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn mặc vào vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ.

Ta không muốn cởi xuống áo bông mới, liền cam tâm mặc khiến người như bánh bao cùng hắn tỷ thí kiếm thuật.

Nóng đến đầu đầy mồ hôi, lại còn thua.

Từ khi rời khỏi Kiến Khang đến nay, chúng ta mỗi ngày đều luyện kiếm.

Sư phụ, các sư huynh cũng sẽ cùng chúng ta so chiêu.

Kiếm thuật càng lúc càng tinh thông, thuần thục, phối hợp cũng càng lúc càng ăn ý.

Sư phụ từng cười nói, hai chúng ta nếu như kết hợp lại, sư phụ cũng không phải đối thủ.

Chỉ có điều ta sẽ không cùng hắn liên thủ.

Bởi vì trong tổng số mười lần ta có đến bảy tám lần thua hắn, thật bi thương!

Đêm đã khuya, bổn Tiên tử ngồi ở trước cửa sổ, không ngủ được.( *Ngó ngó* Cô giống tiên tử lắm sao?!)

Bởi vì mấy ngày nay ban ngày ăn không ngồi rồi quá mức, trực tiếp gây ra ban đêm tinh lực quá thừa đến mất ngủ.

Trăng sáng treo trên cao, đêm tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Lam.

Tiếng khò khè so với bề ngoài nhỏ xinh của nàng hoàn toàn không hợp, vang vọng cả căn phòng.

Ta tuy võ công qua loa đại khái, nhưng thính lực vô cùng tốt, Hạ Hầu sư phụ, Ôn Hựu cũng không bằng ta.

Ban đêm trầm tĩnh, ta nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ trong hành lang, giống như một hòn đá nhỏ, đầu nhẹ nhàng nhập vào mặt nước, đẩy ra tầng tầng vân sóng.

Ta vừa mới nổi lên tia buồn ngủ mông lung, nháy mắt đã mất tăm mất tích.

“Gian phòng nào……” Có người thấp giọng hỏi.

“Bên phải gian thứ ba……”

Bên phải gian thứ ba?

Bên phải gian thứ ba!

Chính là phòng của Lâm Phóng!

Đệ tử trực đêm ở lầu một, vì sao chưa phát ra báo động?!

Không kịp suy nghĩ nữa, thậm chí còn không kịp cầm kiếm, ta nhảy lên cửa sổ, phá cửa mà ra!

Bước chân hơi dừng một chút — hành lang đứng đầy người, đập vào mắt chỉ thấy binh khí sáng loáng, sát ý từng trận đập vào mặt.

Ngoài hai mươi bước chân, một hắc y nhân đã đá văng ra cửa phòng Lâm Phóng, đang nhảy vào trong.

Lâm Phóng một mình một phòng, lại không có võ công. Nếu để cho hắc y nhân kia ra tay, Lâm Phóng tất không có đường sống!

Ta căn bản không kịp chần chờ, không kịp suy xét!

Túm vội lấy kiếm của một người áo đen bên cạnh, tay khua nhanh thi triển kiếm pháp, chân dưới không ngừng nửa bước, lao thẳng tới phía trước!

Ta đều không thấy rõ bên cạnh có nhiều hay ít người, bọn hắn dùng cái chiêu thức gì, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Xông lên!”

Hình như có rất nhiều người hướng ta tấn công, kiếm trong tay ta nhanh đến nỗi chính ta cũng không thể khống chế!

Quần áo trên người không ngừng truyền tới tiếng “Xoẹt — xoẹt –” vỡ tan, cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên thân thể truyền tới.

Ta vẫn phóng tới.

Ngay sau đó, ta thở hồng hộc đứng trước cửa phòng Lâm Phóng, trong gian phòng tràn ngập bóng tối, Lâm Phóng đang cầm thanh kiếm vẻ mặt không hề sợ hãi, một hắc y nhân giơ đao muốn hướng hắn đỉnh đầu bổ xuống……

Nhanh như thiểm điện! Đao người kia thế nhưng nhanh như thiểm điện*!

*Thiểm điện là tia chớp, nhanh như thiểm điện là nhanh như chớp.

Ta gầm lên một tiếng, lao thẳng tới, dùng thanh kiếm trong tay ngăn trở thanh đao tồi tệ của người áo đen!

Kiếm trong tay ta chịu lực quá mạnh đứt đoạn, ta thấy lóe lên trong mắt hắn là một đôi con ngươi điên cuồng như dã thú.

Hắn che mặt, chỉ thấy hai tròng mắt đen tối vô cùng, giống như chết lặng.

Ta cảm thấy kinh sợ, kéo Lâm Phóng bảo vệ ở sau người, dễ dàng chộp lấy kiếm trên tay Lâm Phóng, dùng tuyệt chiêu Phá Liễn kiếm, đâm thẳng vào ngực người trước mặt.

Hắn hơi hơi ngẩn ra, sát khí trong mắt đột nhiên tăng vọt, một chiêu của ta rõ ràng hung hiểm vô cùng, hắn lại không quan tâm, lồng ngực mở rộng ra, đại đao trong tay như sấm vang chớp giật hướng đỉnh đầu ta bổ xuống.

Ta lại không thể tránh né!

Học võ nhiều năm, ta chưa hề gặp được đối thủ dũng mãnh, cố chấp như thế. Võ nghệ của hắn có lẽ kém cỏi hơn ta rất nhiều, nhưng hắn phô ra sát khí như dã thú cùng với đấu pháp liều mạng như vậy, căn bản khiến ta không có phần thắng!

Ta trơ mắt nhìn đao hạ xuống đỉnh đầu, tay chân trở nên lạnh buốt.

“Keng –” Tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Một bên, sắc mặt sư phụ nặng nề nghiêm túc, thiết thương trong tay, mạnh mẽ chặn đứng đao của người áo đen kia.

Trên mặt hắn hiện lên một chút kinh ngạc.

Hai người chiến đấu một hồi, người kia dần dần bị sư phụ bức đến cửa.

Ta thở ra một hơi, quay đầu, thấy Lâm Phóng hoàn hảo không việc gì, vẻ mặt cảm kích.

“Này, minh chủ, ngươi vừa rồi lại có thể dùng tư thế cầm bút để cầm kiếm!” Ta cười nói.

Ngoài cửa, đám người Ôn Hựu đá đánh tới nơi này.

Phía trước mấy hắc y nhân liếc nhìn nhau, hô: “Đi!”

Người như dã thú kia cùng đồng bọn nháy mắt đã vội vàng bỏ chạy. Lại bị đám người Ôn Hựu chặn đánh, lưu lại hơn mười cỗ thi thể.

Bên trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng.

“Không có chuyện gì đi?” Hạ Hầu sư phụ nhìn Lâm Phóng, Ôn Hựu lại nhìn ta.

“Không việc gì.” Lâm Phóng quay sang nhìn ta,“Nhưng Thanh Hoằng……”

Ôn Hựu lập tức bắt được tay của ta, sắc mặt xanh mét.

Ta theo tầm mắt bọn hắn nhìn xuống, lúc này mới phát hiện, quần áo chính mình toàn thân trên dưới bị cắt xé thành nhiều mảnh, mơ hồ có thể thấy được miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ không đồng nhất.

Cánh tay vẫn đang chảy máu, ước chừng là phải chịu một đao.

Kỳ thật đều là những vết thương đơn giản, chỉ vì số lượng rất nhiều, hình dạng lại đáng sợ.

Cũng may cảm giác không đau đớn lắm.

Một sư huynh y thuật kỹ càng đi tới, tinh tế xem xét một phen nói: “Không có trở ngại!” Rồi đưa cho ta một lọ thuốc chữa thương.

Ôn Hựu nhẹ nhàng bắt lấy tay ta: “Ngươi còn không nhanh trở về phòng bôi thuốc?”

Tay của hắn, mềm dẻo vô cùng, ấm áp vô cùng, mạnh mẽ túm lấy ta, đi về phía gian phòng.

Ta loáng thoáng nghe thấy phía sau, sư phụ bắt đầu hạ lệnh, nghiệm tra thi thể, tăng cường lực lượng phòng thủ…… Mọi người tán đi.

Ta quay đầu, nhìn thấy Lâm Phóng vẫn an tĩnh đứng chỗ cũ nhìn ta cùng Ôn Hựu, trên mặt là ý cười ấm áp.

“Tiểu thư! Cô bị thương!” Tiểu Lam bổ nhào tới, lông trên người đều dựng thẳng lên như mèo.

“Thừa lời, tiểu thư em có mắt có thể thấy!” Ta nghênh ngang hướng ghế dựa ngồi xuống.

“Bị thương còn không ngoan ngoãn một chút!” Ôn Hựu nhíu mày nhìn ta,“Bôi thuốc!”

“A! A!” Tiểu Lam lại kinh hô,“Ôn công tử, ngươi như thế nào lại cầm tay tiểu thư nhà ta? Còn không mau buông ra!”

Ôn Hựu không lên tiếng, liếc nhìn ta, mới buông tay ra.

Khuôn mặt nóng rát của ta, bây giờ mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Cảm giác cứng ngắc từ ngón tay lan tràn đến toàn thân, thoáng giảm bớt.

Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo màu lam: “Dùng cái này..”

Ta tiếp nhận lấy: “Băng cơ hoán linh tán?”

Thuốc tiên trị bị thương trong truyền thuyết? Cực phẩm làm trắng da? Thứ mà nữ tử vung tiền như rác cầu một lọ nho nhỏ?

Ta mừng rỡ: “Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc!”(người gặp họa lớn không chết tất có phúc)

Mặt mày hắn nãy giờ vẫn kéo căng lúc này mới giãn ra, cười mắng: “Vẫn còn biết hàng!”

“Sư huynh, Ôn công tử, Ôn mỹ nhân, bảo bối này ngươi có còn hay không?” Ta túm chặt tay áo hắn,“Cho ta hai bình đi!”

Tầm mắt của hắn vuông góc nhìn xuống, rơi ngay trên nơi ta đang chộp lấy, lại dời về phía mặt ta, làn môi đỏ tươi chậm rãi mở ra: “Không, có!”

“Còn không nhanh bôi thuốc!” Hắn lại nhíu mày, “Ngươi muốn lưu lại sẹo sao?”

Ta lập tức khẩn trương.

Tiểu Lam bưng tới một chậu nước, ta bước tới, đang muốn vén tay áo lên……

Ta cùng Tiểu Lam lại không hẹn mà cùng nhìn hướng Ôn Hựu, hắn đứng cách chúng ta năm bước, ánh mắt sáng ngời.

“Vì sao còn không bôi dược?” Hắn không vui nhìn ta.

Ta cúi đầu, nhìn nước trong chậu hứng lấy mặt trăng, trăng tròn lại bị sóng nước kéo tới hỗn loạn vụn vặt.

Tiểu Lam gian nan nói: “Ôn công tử, ngươi không đi ra, ta làm sao bôi thuốc cho tiểu thư?”

Hắn trầm mặc một chút, nói: “Thanh Hoằng, ta đi.”

Tiểu Lam quay sang nhìn ta: “Tiểu thư, có phải hay không là em làm sai?”

Ta nâng lên đầu sớm đã nóng cháy đến hôn mê hỗn loạn: “Hử?”

Nàng tiếc hận nói: “Xem ra Ôn công tử nghĩ chiếm tiện nghi của cô, lại xem cô cũng mang bộ dáng cổ vũ muốn cho hắn chiếm, em lại đuổi hắn đi ……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.