Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 15: Chương 15: Quần áo mới




Vết thương của ta không hề gây trở ngại, đến ngày thứ hai đã có thể xuống giường đi lại. Chỉ là dưới lớp áo bông vẫn còn băng gạc bao bọc những vết thương chưa khép miệng.

Cho đến ngày thứ mười, miệng vết thương liền đóng vảy.

Ngược lại Lâm Phóng lại ngã xuống.

Kết quả chẩn đoán bệnh, là do ngày ấy hắn bị hai nhát đao gây thương tích, cần được điều dưỡng thật tốt ít nhất mười ngày, mới có thể khôi phục.

Ta tựa ở trên cửa, nhìn minh chủ đại nhân trên giường sắc mặt tái nhợt suy yếu, nghĩ đến tư thế kỳ lạ của hắn ngày đó ba đầu ngón tay nắm chuôi kiếm, bỗng nhiên phì cười.

Xa xa, Ôn Hựu đi tới, phía sau là bóng cao su giáo chủ.

Đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi!

Ta bĩu môi, nắm kiếm lên lên đi vào phòng, đứng bên giường Lâm Phóng.

“Minh chủ! Ngươi vẫn tốt chứ? Bị thương có nặng hay không?” Bóng cao su giáo chủ gần như muốn quỳ xuống mang theo một trận nước mũi, một đống nước mắt, túm chặt tay Lâm Phóng, thần sắc bi thương.

Lâm Phóng mặt không biến sắc rút tay lại: “Tào giáo chủ không cần lo lắng, ta không có việc gì.”

“Vậy thì tốt!” Bóng cao su giáo chủ nghiến răng nghiến lợi,“Rốt cuộc là ai, lại dám tập kích minh chủ! Quả thực đúng là muốn cùng tất cả võ lâm đối đầu, cùng Tào Dương ta đối đầu!”

Ta không tiếng động hướng về Ôn Hựu vẫn đứng ở một bên, ngầm ra khẩu hình: “Bỉ ổi!”

Mặt hắn vẫn trầm như nước, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, tiến lên một bước, nâng bóng cao su giáo chủ kia dậy, hòa nhã nói: “Tào giáo chủ thật có tâm.”

Tào giáo chủ hơi sững sờ, giãy thoát khỏi tay Ôn Hựu, hướng về Lâm Phóng hô to: “Minh chủ, bên ngoài hiện tại đều đồn rằng chuyện này là ta làm. Ngài phải thay ta làm chủ, thực không phải ta làm, ta không có lòng ấy, cũng không có gan ấy!”

Lâm Phóng trầm mặc một chút, nâng tay lau đi nước miếng của bóng cao su giáo chủ phun trên mặt hắn.

Nếu như không phải chúng ta cầm chắc chứng cớ vô cùng xác thực, ta thật muốn tin tưởng là hắn vô tội.

Những kẻ tập kích minh chủ đêm đó võ công vô cùng hỗn tạp.

Dường như cố ý che dấu môn phái của mình, chiêu thức của Ý Huyền giáo, Thanh Hổ phái, thậm chí của cả Chiến gia, Lâm gia đều có người sử dụng.

Duy có một người, võ công của hắn không che giấu được.

Đó chính là nam tử như dã thú cùng ta giao chiến.

Mỗi chiêu của hắn đều là để lấy mạng, căn bản không thể che dấu lai lịch.

Hắn dùng là đao pháp của Ý Huyền giáo. Cũng là tuyệt học để bóng cao su giáo chủ thành danh.

Chỉ là ta tin tưởng, không người có thể đem bộ đao pháp ấy bộc ra sát khí mạnh mẽ giống như hắn, bao gồm cả giáo chủ của hắn.

“Tào giáo chủ lo lắng nhiều.” Lâm Phóng ôn hòa nói, “Ngày ấy võ công của người được phái đến chúng ta đã biết rõ, chuyện này ta chắc chắn tra ra manh mối.”

Tào giáo chủ trưng ra một bộ dạng yên lòng, nhiều lần tỏ vẻ chính mình trung thành và tận tâm, mong muốn Lâm Phóng an tâm dưỡng thương, sau đó lưu lại một ngàn lượng bạc, rồi rời khỏi.

“Minh chủ, thương thế của ngươi, giá trị một ngàn lượng?” Ta hài hước nói.

Lâm Phóng cầm lấy túi tiền, chia thành hai phần, một phần đưa cho Ôn Hựu: “Giao cho tiên sinh phòng kế toán.”

Phần còn lại đưa tới trước mặt ta: “Cầm đi, cô nương gia nên đi mua thêm chút quần áo.”

Dưới ánh mắt không tán đồng của Ôn Hựu ta kích động nhận lấy túi tiền.

Hôm qua kịch chiến, ta bị hủy mất một bộ quần áo, tuy là nam trang, cũng nhưng vẫn là quần áo tốt.

Bỗng nhiên nghĩ đến, hai bộ nữ trang tốt duy nhất của ta, đều là Lâm Phóng tặng cho.

Lâm Phóng này, thực là người tri tâm* a!(* Tri tâm là hiểu lòng người khác)

Không giống như một số người! Ta khoe khoang hướng về Ôn Hựu quơ quơ túi tiền.

Hắn khinh bỉ liếc nhìn ta.

Mặc kệ hắn!

Ta cầm lấy tiền, cẩn thận trở lại phòng, Tiểu Lam tinh mắt, vừa nhìn thấy ta đã reo lên.

Ta cất túi tiền đi, rồi bước ngay ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, cô đợi đã……” Tiểu Lam vội vàng kêu.

“Ta còn nhiều chuyện, quay về nói sau!” Chức trách hiện tại của ta chính là bảo hộ Lâm Phóng một tấc cũng không rời.

Ta lại hướng phòng Lâm Phóng đi, trông thấy có người từ xa tới đây.

Gần một chút, thì ra là nhà giàu mới nổi — chưởng môn Thanh Hổ phái Lý Mộc Trung.

Dụng ý của hắn khi tới đây, có lẽ cùng bóng cao su giáo chủ cũng không khác.

Hắn cũng nhiều lần tỏ vẻ chính mình cùng việc ban đêm đánh lén minh chủ tuyệt đối không có quan hệ, hơn nữa cũng đưa ra một ngàn lượng cho Lâm Phóng mua chút thuốc bổ, Lâm Phóng cười, nói: “Lý chưởng môn, khiến ngài lo lắng. Ta bây giờ đã tìm được người có chí hướng giống ta tại Quảng Châu, cùng nhau khai sáng cục diện mới của võ lâm nơi này.”

Lý chưởng môn kích động sắc mặt ửng đỏ, run giọng nói: “Lí mỗ tất không phụ sự ưu ái của minh chủ!”

Nhìn hắn đi ra khỏi khách sạn, ta bĩu môi: “Minh chủ, không phải chứ? Ngươi chọn hắn? Hắn tuy rằng cùng án ban đêm đánh lén không quan hệ, nhưng hắn cùng môn hạ của mình, tàn hại vô số nữ tử Quảng Châu! Trên người còn mang theo lệnh của hơn mười kẻ khác!”

Lâm Phóng liếc nhìn ta, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Ôn Hựu liếc nhìn ta, cầm lấy ngân lượng trên bàn.

Hai tên nhóc này, hình như có bí ẩn rất ăn ý, cũng không giải thích cho ta!

Chẳng lẽ ta hỏi vấn đề rất ngốc sao?

Rốt cuộc, vấn đề là ở chỗ nào?

Ta ôm “Quyết”, nhìn trời suy nghĩ.

——————-

Giữa trưa trở về phòng, Tiểu Lam nhìn thấy ta, nhảy dựng lên: “Tiểu thư, sao bây giờ cô mới trở về?”

“Làm gì?” Ta ngạc nhiên nói, “Chỉ mới một lúc không gặp, chẳng lẽ em nhớ bổn tiểu thư?”

Nàng đẩy ta đến trước giường: “Cô thấy cái này chắc chắn sẽ cao hứng chết !”

Trên giường, bày ra một bộ quần áo.

Tay áo rộng màu hoa đào đỏ vải mỏng, áo ngắn như tuyết trắng, váy dài màu ngọc bích, còn có một thắt lưng đỏ sậm.

Thanh đạm nhưng không mất diễm lệ, cho dù là lẳng lặng đặt ở nơi nào, đều phiêu dật động lòng người.

“Tiểu thư, sáng sớm nay Ôn công tử đưa tới.” Tiểu Lam cũng nhịn không được duỗi tay sờ bộ quần áo kia.

Đầu óc cùng tâm tư của ta dường như đều ngừng trong khoảnh khắc.

Lại nhìn áo váy dịu dàng động lòng người kia, tựa hồ có cái gì từ lồng ngực, chậm rãi lan tràn ra toàn thân.

Một ý niệm trong đầu, một ý niệm nhất định ta phải thực hiện ngay lập tức.

Ta bắt đầu cởi quần áo.

“Tiểu thư, cô bây giờ muốn mặc?” Tiểu Lam kinh ngạc nhìn ta,“Tiểu thư không phải còn muốn bảo hộ Lâm công tử sao? Nữ trang không thuận tiện a!”

“Tiểu Lam……” Ta một bên vừa thoát vừa nói,“Em thực sự rất không biết điều.”

Đổi xong.

Ta đứng ở trước gương đồng. Ánh mắt sáng ngời ngời nhìn vào trong gương, dường như cũng không tệ.

“Tiểu Lam, đẹp không?”

Tiểu Lam kích động được gần như muốn chảy xuống nước mắt: “Tốt lắm! Tốt lắm! Tiểu thư là đẹp nhất!”

Ta không nói gì, giọng điệu vuốt mông ngựa này nàng đã dùng quen, giả cũng như thật.

“Tiểu thư, để em giúp cô chải đầu đi!”

“Không cần.” Trên đầu ta còn đính búi tóc của nam tử.

Lúc này Tiểu Lam lại kiên trì dị thường, kéo xuống khăn trên đầu ta.

Tóc ta rơi xuống dưới, nàng một lần nữa giúp ta vấn lên.

“Thanh Hoằng, Thanh Hoằng!”

Là giọng nói của Ôn Hựu, từ trong phòng Lâm Phóng truyền tới.

Chắc là có chuyện gì kêu ta qua bàn bạc.

“Tiểu thư, dùng hào quang của cô, sẽ làm hỏng mắt bọn họ!” Tiểu Lam mang ý chí chiến đấu sục sôi.

Ta muôn vàn hào khí cao giọng nói: “Đương nhiên!”

Trong lòng lại có chút bất ổn — ta chưa từng mặc qua quần áo xinh đẹp cùng diễm lệ thế này, dường như có chút quái lạ?

Nhưng thân là hộ pháp của Võ Lâm minh chủ, công vân tiên tử, đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh, Chiến gia Chiến Thanh Hoằng, luôn luôn là không ai bì nổi!

“Đông” một tiếng, ta mạnh mẽ đẩy ra cửa phòng Lâm Phóng, nghênh ngang khệnh khạng bước vào.

“Xoảng –” Có chén trà trong trong tay ai đó rơi xuống, phát ra một tiếng giòn vang.

Là một nam tử trẻ tuổi xa lạ.

Lúc này ta mới phát hiện, trong gian phòng có thêm hai người một già một trẻ không quen biết. Cộng thêm Lâm Phóng, Ôn Hựu, bốn người ngồi ở trước bàn tròn, toàn bộ mở to mắt nhìn ta.

Bàn tròn?

Lâm Phóng thân thể chưa tốt hoàn toàn, lại sớm xuống giường.

Hắn suy yếu ngồi tại nơi ấy nhìn ta, hai con ngươi sâu tối bình tĩnh không dao động.

Ôn Hựu ngồi bên cạnh Lâm Phóng, hai mắt thẳng tắp.

Bên cạnh hai người không quen biết, lão nhân mang vẻ quắc thước, tuổi trẻ tướng mạo thanh tú.

Hỏng rồi, không biết có khách đến, ta hóa trang thế này, đúng là dọa bọn họ!

Nhất thời có chút quẫn bách, ta quay đầu đi.

“Vị cô nương này là?” Một giọng nói già nua vang lên.

“Đây là hộ pháp minh chủ, Chiến Thanh Hoằng. Thanh Hoằng tới đây đi. Gặp đi qua Cầu tiền bối.” Lâm Phóng trầm giọng nói.

Ta quay đầu lại: “Cầu tiền bối?”

Lão ông ước chừng trên dưới bảy mươi cười nói: “Tại hạ Cầu gia Cầu Bất Nan.”

“Ngài là Cầu Bất Nan?” Ta lập tức kích động lên, tâm tình lúng túng lập tức ném lên chín tầng mây.

Cầu Bất Nan, năm mươi năm trước là nhân vật truyền kỳ trong chốn võ lâm, lão đại trong địa giới võ lâm Quảng Châu. Làm người chính trực trượng nghĩa, võ công xuất sắc. Lại bị nữ tử tà giáo lừa gạt, không biết sao mất hết võ công, biết mất khỏi giang hồ.

Đây là chuyện lạ bát quái nhiều năm trôi qua khó có được trong võ lâm, ta cảm thấy hết sức hứng thú!

“Tại hạ Cầu An!” Người trẻ tuổi lúc trước làm rơi chén đỏ mặt nói.

“Hắn là cháu của Cầu lão tiền bối.” Ôn Hựu hướng ta giải thích.

“Cầu thiếu hiệp, có lễ!” Ta vội chắp tay.

Cầu An cười cười, sắc mặt ôn hòa mà thân cận.

Thì ra thế lực không nổi trội bằng Ý Huyền giáo, Thanh Hổ phái — Cầu gia, mới là đối tượng Lâm Phóng quyết định hỗ trợ!

Ta đánh giá thiếu niên văn nhã thanh tuấn Cầu An, thực là không giống bộ dạng người có thể xưng bá một phương.

Chỉ là khi cùng Lâm Phóng bàn bạc một số tình tiết, trong mắt hắn ngẫu nhiên hiện lên một chút tinh quang, khiến cho ta sâu sắc phát hiện ra: Có lẽ Lâm Phóng đúng, hắn có thể làm được!

Mỗi lần ta nhìn hắn, ánh mắt của hắn sẽ cực nhanh liếc tới đây, chống lại ánh mắt ta.

Ta cười cười với hắn.

Hắn sẽ mặt đỏ, vội vàng quay đầu đi.

Lúc Ôn Hựu đưa hai người Cầu gia rời đi, quay đầu khinh bỉ liếc nhìn ta.

Ta liền biết, bộ quần áo này ta mặc rất kỳ lạ!

Nhưng, đây không phải ngươi đưa tới sao?

Ta nhịn không được oán hận trừng hắn!

Hắn thấy của ánh mắt ta, ngược lại tươi cười.

—————

Viện trợ, ngân lượng, binh khí, tin tức của chúng ta…… Bắt đầu lặng lẽ đưa đến Cầu gia.

Mà bên ngoài đồn đãi, Ý Huyền giáo chính là hung thủ đánh lén đêm đó, Lâm Phóng quyết định ủng hộ Thanh Hổ phái, huyên náo khắp nơi.

Mấy ngày nay, Lâm Phóng đã không còn trở ngại gì, thường xuyên dưới sự bảo hộ của mọi người, du lịch khắp nơi tại Quảng Châu.

Đổi lại rất nhiều khán giả ngưỡng mộ, mỗi ngày chen chúc trước khách sạn chúng ta ở, hi vọng nhìn thấy tiên nhan(dung nhan như tiên).

Cũng không ngờ đến, Lâm Phóng chỉ ra ngoài lắc lư vài lần như vậy, lại có đến mấy bản địa nhà giàu chủ động giúp đỡ Võ Lâm minh chủ hơn ngàn lượng!

Ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Phóng làm chức Võ Lâm minh chủ này là vô cùng thích hợp!

Trong khi Lâm Phóng đi dạo rất nhiều nơi, ta cùng đám người Ôn Hựu thực hiện nhiệm vụ, nhiệm vụ rất vô sỉ.

Chúng ta đóng giả là người của Ý Huyền giáo, ác ý, liên tục không ngừng gây rối địa bàn của Thanh Hổ phái.

Hành động vô sỉ này bao gồm đủ loại hành vi: Cướp của, cướp người, ăn cắp, gây sự……

Sử dụng mấy chiêu thức võ công cao thâm của Ý Huyền giáo, đối với chúng ta chẳng hề khó.

Vì thế khắp nơi lưu lại vết tích không rõ ràng nhưng mũi nhọn lại chỉ thẳng đến Ý Huyền giáo.

Giữa hai môn phái này vốn đã thường xuyên có xung đột ngầm, dưới sự thúc đẩy có ý thức của chúng ta, bắt đầu không ngừng bùng nổ dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn.

Thế là, có người cho rằng thời cơ nhất thống Quảng Châu đã chín muồi.

Chưởng môn Thanh Hổ phái tìm tới cửa, nghẹn ngào nói: “Minh chủ! Ngươi nhất định phải thay ta làm chủ!”

Lâm Phóng do dự nhiều lần: “Không ổn đi? Người ngoài chẳng phải sẽ nói ta thiên vị ngươi? Tuy rằng ngươi với ta hợp nhau như thế……”

“Nhưng hắn Ý Huyền giáo khinh người quá đáng!” Nhà giàu mới nổi chưởng môn oán hận.

Lâm Phóng mang vẻ khó xử nửa ngày, nói: “Như vậy đi, ta coi như làm trung gian, hai môn phái các ngươi trước mặt nhau nói rõ ràng. Ta cũng sẽ mời thủ lĩnh các đại môn phái ở thành Thương Ngô tới đây, làm chứng. Ngươi thấy thế nào?”

“Hừ! Trừ phi làm cho hắn dâng trà xin lỗi ta!” Lý chưởng môn hùng hổ.

“Nếu như thực sự là hắn làm, ta nhất định bắt hắn trước mặt nhân sĩ võ lâm Quảng Châu, nhận lỗi với ngươi!” Lâm Phóng lời thề son sắt.

Nhìn nhà giàu mới nổi chưởng môn nghênh ngang rời đi, ta cùng Ôn Hựu mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Phóng.

“Tử Tô, phát anh hùng thiệp đi!” Lâm Phóng nếu có chút suy nghĩ nói,“Đã đến lúc rồi.”

Đúng a, thời điểm nhất thống Quảng Châu đã đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.