Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 27: Chương 27: Thụ lệnh




Hai ba ngày sau khi Lâm Phóng hồi kinh, sự kiện trọng yếu nhất cũng đã hoàn thành.

Thái tử sau một hồi quanh co lòng vòng đã trở thành ông chủ ngồi sau màn của hơn hai mươi tiêu cục ở Giang Châu, hàng năm sau này hàng vạn ngân lượng sẽ trực tiếp tiến vào vốn riêng của Hoàng Thượng.

Lâm Phóng chấp nhận buông ra món hời đó nhưng lại đạt được sự ủng hộ lớn nhất của hoàng thất.

Hoàng thất, cũng cần chúng ta.

Thế là sáng sớm hôm nay, lại có thái giám trên tay nâng một phiến lụa mỏng tới Hạ Hầu phủ tuyên chỉ.

Thánh chỉ ca ngợi Lâm Phóng và chúng ta có công tiêu diệt Uy Vũ đường của Triệu quốc, phá lệ phong Lâm Phóng làm Minh Uy tướng quân, Hạ Hầu sư phụ làm Định Viễn tướng quân, cũng là phó tướng đóng quân tại Kiến Khang, hiệp trợ luyện binh. Ta được phong làm du kích tướng quân. Mà Ôn Hựu, lại chỉ được ban cho chức Tán Kỵ Thường Thị. Mọi người còn lại đều có phong thưởng.

Nói là vì tiêu diệt Uy Vũ đường nên phong chức, kỳ thật là vì Lâm Phóng cống hiến tiêu cục đi!

Ta quỳ trên mặt đất, xem thái dám kia vẻ mặt trắng bạch mà nghiêm túc, duỗi tay chọc chọc Ôn Hựu bên cạnh: “Hoàng đế như thế nào chỉ phong cho ngươi làm thường hầu, xem ra ngươi cũng không được hắn thích cho lắm. Đến ta còn được phong làm tướng quân!”

Ta còn chưa dứt lời, thái dám kia đã không để ý đến mọi người, lập tức đi đến trước mặt Ôn Hựu: “Ôn thường hầu, mau mau theo tiểu nô vào cung điện, Hoàng Thượng muốn nghe ngươi nói chuyện trong giang hồ!”

Ôn Hựu ghé vào bên tai ta nói nhanh: “Buổi tối muộn chút ta sẽ tới tìm ngươi.”

Liền lập tức đứng lên cùng thái giám kia chào hỏi, chỉ nghe thấy thái giám lại nói: “Mong sau này thường hầu ở trước mặt hoàng thượng, quan tâm tiểu nô nhiều hơn một chút……”

Ôn Hựu quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn ta.

Lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, ta lúc này mới quay sang hỏi Lâm Phóng: “Minh Uy tướng quân, hoàng đế phong chúng ta quân chức làm gì? Sẽ không phải muốn phái chúng ta đi đánh giặc chứ?”

Lâm Phóng cao thâm khó lường liếc nhìn ta: “Chiến tương quân muốn đi đánh giặc sao?”

Ta vội vàng gật đầu, nhân sĩ võ lâm, ai không hi vọng một kiếm ánh sang rọi Cửu Châu? Khôi phục giang sơn Đại Tấn ta!

Lâm Phóng nói: “Hiện tại ta còn chưa rõ ràng lắm. Có tin tức, sẽ thông báo cho mọi người.”

Không ngờ cái “muộn chút” của Ôn Hựu lại thực sự muộn.

Từ sáng sớm đến đêm khuya, vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn.

Ta đối với minh quang áo giáp mà Hoàng Thượng ban tặng cũng mất đi hứng thú, ném sang một bên, hắn vẫn không có trở về.

Học trò cưng Hoắc Dương đem “công vân kiếm pháp” của Chiến gia ta thay đổi một chút, biến thành “phá vân đao pháp”.

Ngày thường hắn đánh không lại, mà hôm nay lại thắng ta ba trận.

Hắn khinh bỉ nhìn khi ta lần nữa nhìn chòng chọc vào cửa viện, mắng: “Oán phụ!”

Rồi bỏ đi tiếp tục luyện đao.

Ta xấu hổ vạn phần, dứt khoát không luyện kiếm nữa, gọi Tiểu Lam, đến hồ trong Hạ Hầu phủ câu cá.

Sư phụ chính là tốt ở điểm này, một ngày thông thường đi qua hồ cá bốn năm lần, trông thấy các loại cá bảo bối nhà mình nhảy tưng tưng trên lưỡi câu của ta, nhưng ngay cả mi cũng chưa nhăn lại lần nào.

Không giống như dáng vẻ của cha ta, lần trước khi rời khỏi Quảng Châu, còn không quên nhắc đến cá thiên sơn hồng phúc ban cùng Tuyết Ngọc tôm của người.

Đến chạng vạng, lại có gã sai vặt tới báo: “Chiến tướng quân, ngoài cửa có một nữ tử cầu kiến.”

Lại nói sau khi thánh chỉ được ban sáng nay đã làm cho mọi người xung quanh đều chuyển sang gọi ta là tướng quân. Hơn nữa thư cũng đã gửi về nhà một phong, đưa đến Kinh Châu báo cho các vị sư huynh đệ trong nhà. Gã sai vặt bỗng nhiên kêu ta như vậy, thực là có điểm không thích ứng kịp.

Vui vẻ ra ngoài.

Kinh ngạc! Đúng là người mấy ngày nữa phải lập gia đình – Cao tiểu thư.

Ý tứ của nàng tới cũng không cần nói, hẳn là muốn gặp sư phụ.

Nhìn bộ dạng nàng hai mắt rưng rưng ủy khuất cùng tuyệt vọng, ta cảm thấy nếu không giúp nàng, nàng sẽ lập tức chết ngay trước mặt mình.

Vì thế mà không thông báo trước, ta trực tiếp dẫn nàng tới cửa phòng của sư phụ.

“Cám ơn Chiến cô nương!” Nàng nói khẽ.

“Gọi ta Chiến tương quân, Hoàng Thượng vừa mới phong.” Ta bổ sung thêm.

Nàng cười hai hàng lông mi cong như nguyệt, mang một vẻ đẹp thanh lệ mềm mại duyên dáng. Ta ngẩn người.

Thực là một tỷ tỷ không tệ!

Nàng tiến lên gõ cửa, thân thể run rẩy, nhưng động tác lại kiên định.

Cửa từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt sóng gió chẳng xao động của sư phụ: “Ngươi làm sao lại tới?”

Ta vểnh tai lên. Tiểu Lam ở sau thân ta, cũng là mang vẻ mặt khẩn trương.

Một bàn tay lạnh lẽo duỗi tới đây, giữ chặt lấy ta. Dọa ta nhảy dựng lên.

Nhìn lại, thì ra là Lâm Phóng — lão nhân gia như hắn thế nào lại rảnh rỗi quản những chuyện thế này?

Hai con ngươi trong trẻo của Lâm Phóng liếc nhìn ta, lắc lắc đầu.

Mặt trời dần dần ẩn vào sau dãy núi.

Ta cùng Tiểu Lam ở bên trong tiểu đình, đứng ngồi không yên, trông mong ngóng chờ. Lâm Phóng ngồi bên cạnh chúng ta, ung dung thanh thản tự thưởng thức rượu.

“Tiểu Lam, Cao tiểu thư đã vào trong đó nửa canh giờ, như thế nào vẫn chưa ra?” Ta nôn nóng cao giọng hỏi: “Nàng sẽ không cùng sư phụ làm chuyện gì đi?”

“Tiểu thư, như thế không phải đúng lúc sao? Dù sao cô vẫn luôn mong Cao tiểu thư trở thành Thẩm tử (thím).”Tiểu Lam tràn đầy hi vọng.

Lâm Phóng ho khan hai tiếng.

“Minh Uy tướng quân cảm thấy có chút lạnh sao?” Ta quan tâm nói.

Hắn lắc đầu cười yếu ớt, chốc lát như hoa sen kín đáo nở rộ –

Thực là đẹp.

Ở không xa, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên bị kéo ra, Cao tiểu thư cúi đầu thật thấp, vọt ra bên ngoài.

Cửa “Phanh” một tiếng, đóng lại sau lưng nàng.

Trong mắt nàng dường như hoàn toàn không có đường, bước chân lung tung về phía trước, giẫm vào bụi cỏ, bỗng nhiên dừng bước.

Quay người lại, lẳng lặng nhìn cửa phòng sư phụ.

“Hạ Hầu Dĩnh, ngươi vì sao không chịu đi theo ta?” Giọng nói của nàng thê lương bi ai lại mỏng manh yếu ớt, thế nhưng chúng ta nghe rất rõ ràng.

Đáp lại nàng, chỉ có cả vườn yên tĩnh.

“Hạ Hầu Dĩnh, ta ở Kiến Khang đuổi theo ngươi, ta ngày ngày viết thư cho ngươi, ta cải trang đi Thạch Đầu thành nhìn ngươi luyện binh, lòng của ngươi quả nhiên làm từ sắt đá sao? Ngươi nếu không thích ta, vì sao lúc trước còn cứu ta? Không để cho ta bị đạo sĩ đó chà đạp đi! Hôm nay cũng không cần phải gả cho một người không hề biết mặt! Ngươi nếu không thích ta, vì sao ngày ấy còn ôm ta?”

Lời vừa nói ra, chúng ta đều là kinh hãi.

Sư phụ…… Thì ra đã từng ôm nàng.

Sư phụ vẫn như trước khép kín cửa phòng.

Cao tiểu thư đứng nửa ngày, những nỗ lực cuối cùng cũng trở nên thất vọng. Xoay người, chậm rãi mà đi.

Ta có chút buồn, nàng phải gả cho một nam tử mình không thích.

Ta quả thật không nhẫn nại được.

Nhìn Cao tiểu thư đi về phía chúng ta, ta vụt đứng lên.

“Thanh Hoằng, ngươi ngồi xuống.” Bên cạnh vang lên giọng nói thanh lãnh như nước của Lâm Phóng.

“Nhưng……”

Lâm Phóng thản nhiên liếc mắt nhìn ta, rồi đứng dậy, tay áo rộng dài kéo ở trên mặt đất, bình tĩnh đứng trước mặt Cao tiểu thư.

Nhìn khuôn mặt thanh lệ của nàng trở nên trống rỗng mang nỗi khổ riêng, trong lòng ta cũng hơi hơi đau đớn.

“Cao tiểu thư.” Lâm Phóng thấp giọng nói, “Ngươi chưa từng nghĩ đến người nhà của ngươi sao?”

Cao tiểu thư mờ mịt ngẩng đầu.

Chỉ nghe Lâm Phóng chậm rãi nói: “Hắn nếu là trong lòng không có ngươi, hôm nay không cùng ngươi đi, đối với ngươi mà nói thật ra lại là chuyện tốt; Hắn nếu trong lòng có ngươi, càng không thể đi cùng ngươi. Bởi vì không thể đẩy ngươi vào cảnh bất trung bất hiếu.”

Trên mặt Cao tiểu thư, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống.

Ta tiến lên đỡ nàng, nàng vùi đầu vào bờ vai ta.

Lâm Phóng thở dài nói: “Nếu không muốn gia tộc bị liên luỵ, cũng không muốn Hạ Hầu Dĩnh bị liên luỵ, ngươi sau này không nên tới nữa.”

Cao tiểu thư chậm rãi gật đầu, thoát khỏi tay của ta, từng bước một đi ra khỏi cổng.

Ta cùng Tiểu Lam liếc nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ nặng nề trong mắt người đối diện.

Lâm Phóng nói rất lạnh lùng, nói rất đúng. Chúng ta không thể nào phản bác.

Hắn cũng không ở lại cùng chúng ta, tự ý trở về phòng.

Ta nằm ở trên giường, một đêm không ngủ.

Ôn Hựu sai hẹn. Nhờ người mang hộ tới lời nhắn, nói cha hắn vừa mới từ Giang Châu trở về, đêm nay hắn không thể phân thân.

Mà trong lòng ta, cũng không bởi vì cha chồng tương lai hồi kinh mà nhảy nhót.

Canh tư, ta bỗng nhiên nổi lên xúc động, lặng yên không một tiếng động đi tới trước cửa phòng sư phụ.

Bên trong phòng tối đen, dường như người đã sớm đi ngủ, giống như ngày thường không chút khác lạ.

—————–

Sau đó, ta và Ôn Hựu cũng chỉ vội vàng gặp nhau vài lần. Hắn nhậm chức Tán Kỵ Thường Thị, tuy quan hàm không cao nhưng lại cần theo sát hầu hoàng đế. Đoán chừng hoàng đế phong hắn chức quan này, chính là bởi vì trong ngoài không ổn, cần một hộ vệ mạnh mẽ để bảo vệ.

Mà ta cùng Lâm Phóng, cũng bị hoàng đế truyền lệnh yêu cầu, đi theo Hạ Hầu sư phụ đến Thạch Đầu thành, giúp đỡ huấn luyện binh lính.

Hạ Hầu Dĩnh đại hiệp võ công cái thế, không hiểu biết võ công nhưng lại mang thế lực ngập trời Võ Lâm minh chủ Minh Uy tướng quân Lâm Phóng và hộ pháp minh chủ du kích tướng quân tuổi trẻ mỹ mạo Chiến Thanh Hoằng, ba người hợp lại trở thành thế lực quân giới chạm tay cũng có thể bỏng tại Thạch Đầu Thành, là nhân vật người khác nhao nhao muốn mượn sức.

Cũng là thích thú, chỉ là bận quá.

Ta chưa từng học qua binh thư, lúc này cũng chỉ có thể truyền dạy một ít võ nghệ cho binh lính, ngày ngày say mê trong âm thanh khâm phục ủng hộ của những binh lính kia.

Vẫn là Lâm Phóng, thường xuyên cùng một số võ quan lui tới thăm hỏi, tương đối được coi trọng cùng tôn trọng.

Người này, đến nơi nào cũng có thể vùng vẫy như cá gặp nước.

Trước đó vài ngày, ta còn nhìn thấy một người đã rất lâu chưa gặp mặt – cố gia Cố công tử — từng đem Lâm Phóng coi là con rối, cũng vì Lâm Phóng mà mất sạch thể diện, lại tới quân doanh cùng Lâm Phóng xưng huynh gọi đệ. Ta không thể không bội phục Lâm Phóng, hắn thực có tài năng như quỷ thần!

Bốn năm ngày, mới được gặp mặt Ôn Hựu một lần, thời gian ngắn ngủi.

Nhiều lần, chúng ta cùng sóng vai ngồi ở bè trúc trên bờ sông.

Sóng nước nhộn nhạo, ánh trăng như đuốc.

Hắn gần đây bị hoàng đế hạ lệnh chỉnh đốn công tác bảo vệ trong cung, bận quá đến mệt mỏi, lẳng lặng nằm trên bè trúc.

Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, tuy không nói chuyện nhưng lại cảm thấy dịu dàng mỹ mãn.

Cứ như thế qua đi đến mười ngày.

Hoàng đế lại hạ chỉ, để cho Hạ Hầu sư phụ giữ vững Thạch Đầu thành, còn Lâm Phóng, ta và đại bộ phận thế lực hành quân đến Kinh Châu luyện binh.

“Bên ngoài nói là luyện binh, nhưng lại phải ngấm ngầm động thủ với kẻ địch”. Lâm Phóng nói: “Cũng không quá khó khăn vì bên kia đóng quân không phải là chủ lực.”

Ba ngày sau đã phải lên đường.

Nhận được tin tức này, ta vừa vui lại vừa buồn.

Vui mừng là có thể tòng quân, lập hạ chiến công; buồn là vì Ôn Hựu bị giữ lại ở kinh thành, bảo hộ bên người Hoàng Thượng.

Nghe nói nhiệm vụ lần này, nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm.

Vẫn tốt vẫn tốt! Luôn miệng nói, chỉ là tạm thời xa nhau thôi.

Chỉ là không thể tiến hành hôn sự được, dù sao cũng phải đi đánh giặc.

Ta rất có khí phách hướng về Ôn Hựu nói: “Ta phải đi nhập ngũ, lúc này tất nhiên là không thể gả cho ngươi. Ngộ nhỡ bản tướng quân da ngựa bọc thây……”

Hai con ngươi của hắn vốn đang nhu hòa đột nhiên lạnh xuống, quát: “Vớ vẩn!”

Ta lè lưỡi, không dám giả bộ khí chí anh hùng nữa.

“Ngươi yên tâm!” Ta tựa vào trên vai hắn.

Thân dưới bè trúc mơ hồ có khí lạnh chậm rãi thẩm thấu, ta rúc vào trong lòng hắn.

Thân thể của hắn cứng ngắc trong khoảng khắc, chợt duỗi tay, đem ta ôm vào trong ngực.

Kỳ thật từ sau khi trở lại Kiến Khang, hắn nói muốn bảo hộ danh tiết của ta, rất ít khi có cử chỉ thân mật cùng ta.

Chỉ là ba ngày sau mỗi người sẽ ở một phương, ta nhịn không được muốn chọc cho hắn phải phá lệ.

“Bản tướng quân nhất định khải hoàn mà về!” Ta chôn trong lồng ngực hắn nói.

“Ừ.” Hắn đáp.

“Chỉ cần không làm gì, ta sẽ viết thư cho ngươi.” Ta nói: “Ngươi cũng phải viết cho ta.”

“Ừ.”

Ta ngẩng đầu, không biết là ánh trăng, hay sóng nước, ta lại thấy trong mắt hắn như có nước lấp lánh.

Nhất thời trong lòng vô cùng đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.