Nội dung quay phim của một ngày mới, là cảnh Hàn Bách Hàm ở trong căn nhà thuê của Tôn Diệu quay trong studio.
Khác với lần trước Hàn Bách Hàm đến xem hiện trường, lần này là chuyện sau khi Tôn Diệu được thả. Lý do mà Hàn Bách Hàm đến nhà Tôn Diệu sau khi vụ án được giải quyết, là vì tình cờ gặp nhau trên đường phố.
Hôm đó là cuối tuần, Hàn Bách Hàm đang một mình lái xe trên đường, vốn một giây trước vẫn là ánh mặt trời tươi sáng, lúc xe vừa rẽ vào một con đường khác thì trời bỗng nhiên u ám.
Hàn Bách Hàm nhìn thấy giọt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên kính trước của ô tô, phát ra tiếng lách tách, cần gạt nước tự động của ô tô bắt đầu lắc lư qua trái qua phải, quét sạch giọt nước trên kính đi, trượt xuống dọc theo mép kính.
Cơn mưa này đến quá đột ngột, người đi đường vội vã chạy tránh mưa ở hai bên đường phố, vẻ mặt sốt ruột nhìn chằm chằm ông trời, không biết cơn mưa này đến bao giờ mới tạnh.
Ngay lúc này Hàn Bách Hàm nhìn thấy Tôn Diệu.
Tôn Diệu mặc một cái áo sơ mi dài tay màu lam đậm, bên dưới là quần jean dài màu đen, hắn vốn cũng đang xen lẫn trong dòng người tránh mưa ở ven đường, về sau không biết tại sao, bỗng nhiên chẳng thèm quan tâm mưa to mà chạy ra khỏi mái che mưa ở bên đường, hắn men theo ven đường chạy về phía trước, cơn mưa lớn lập tức dội toàn thân hắn ướt hết.
Ô tô của Hàn Bách Hàm chạy cùng một hướng với hắn, anh giảm tốc độ lái đến gần Tôn Diệu, rồi kéo cửa kính xe xuống bóp còi, gọi hắn: “Tôn Diệu!”
Tôn Diệu dừng bước chân nhìn sang, vì nước mưa đánh vào trên mặt, nên hắn hơi híp mắt, nét mặt hơi lạnh lùng, sau khi nhìn rõ Hàn Bách Hàm, mới trở nên hơi nhu hòa, hắn gật đầu, nói: “Công tố viên.”
Sau khi cửa sổ được kéo xuống, nước mưa không ngừng rơi vào trong xe, thậm chí còn tạt lên mặt Hàn Bách Hàm, anh đành phải nâng cao giọng: “Đi đâu? Lên xe đi.”
Tôn Diệu không lên ngay, hắn nói: “Cả người tôi ướt hết rồi.”
Hàn Bách Hàm nói với hắn: “Anh không lên xe thì xe tôi cũng sắp ướt hết rồi, nhanh đi.”
Lúc này Tôn Diệu mới nhúc nhích, hắn chuyển túi nhựa đang xách bên tay phải sang tay trái, kéo cánh cửa bên ghế phụ lái ngồi vào, rồi lập tức đóng cửa xe lại.
Hàn Bách Hàm hỏi hắn: “Anh muốn đi đâu?”
Tôn Diệu nói: “Về nhà.” Nước mưa từ đỉnh đầu hắn không ngừng chảy xuống, ghế dựa bằng da và đệm ở dưới người nhanh chóng tích một vũng nước.
Hàn Bách Hàm chỉ liếc mắt nhìn, không nói gì mà tiếp tục lái xe về phía trước, anh không hỏi Tôn Diệu ở đâu, Tôn Diệu cũng mang theo một khuôn mặt chất phác ướt đẫm, không nói thêm gì nữa.
Sau đó Hàn Bách Hàm đưa Tôn Diệu về nhà, rồi cùng đi lên lầu với hắn.
Nội dung quay phim là cảnh sau khi bọn họ vào nhà.
Nữ diễn viên Tống Ngôn Ngôn đóng vai Tôn Tuần Yến là một cô bé sinh viên năm nhất của học viện điện ảnh, vẫn chưa tròn 18 tuổi, vẻ ngoài ngoan ngoãn mà còn trẻ con.
Tính cách của cô rất hoạt bát, đặc biệt rất thích Hạ Tinh Trình, cô nói cô xem《Tiệm Viễn》xong thì thành fan trung thành của Hạ Tinh Trình luôn, đồng thời cô cũng rất thích Dương Du Minh, có một lần không cẩn thận cô lỡ miệng nói ra mình là fan cp của Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình giả bộ không hiểu: “Fan gì cơ?”
Tống Ngôn Ngôn lập tức che miệng lại, cố gắng đánh trống lảng.
Bên kia chuyên viên makeup vẫn đang chỉnh tóc cho Dương Du Minh, Hạ Tinh Trình và Tống Ngôn Ngôn ngồi một chỗ nói chuyện với nhau.
Tống Ngôn Ngôn nói: “Anh, em cũng mệt lắm luôn.”
Hạ Tinh Trình nhìn cô: “Em chỉ nằm một chỗ trên giường, chẳng có một câu thoại nào, cũng chẳng cần nhúc nhích, vậy mà còn kêu mệt à?”
Tống Ngôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Anh, anh không nghĩ đến việc Dương Du Minh bế em đi tới đi lui, nhưng em không được phản ứng chút gì cả à, em mệt biết bao chứ!”
Hạ Tinh Trình nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý gật gật đầu: “Cũng phải.”
Tống Ngôn Ngôn nhìn về phía Dương Du Minh, thở dài một hơi nói: “Không biết lúc nào em mới có cơ hội quay cảnh giường chiếu với Dương Du Minh nhỉ?”
Hạ Tinh Trình ngạc nhiên nhìn cô, một lúc lâu sau dường như mới tìm được tiếng nói: “Em không phải là fan của anh à?”
Tống Ngôn Ngôn mỉm cười dùng khuỷu tay huých cậu một cái: “Khác mà, em là fan mẹ ruột của anh, nhưng Dương Du Minh gợi cảm như vậy, có nữ diễn viên bình thường nào không muốn diễn cảnh tình cảm với ảnh chứ?”
Lần đầu tiên Hạ Tinh Trình có cảm giác tuổi của mình cũng dần dần lớn lên, theo không kịp sóng não của một cô bé như Tống Ngôn Ngôn, cậu nói: “Anh cảm thấy em không giống nữ diễn viên bình thường.”
Quần áo và kiểu tóc của Dương Du Minh đã chuẩn bị xong, hiện trường trải qua công tác điều chỉnh cuối cùng, rồi chính thức bắt đầu quay phim.
Cửa nhà mở ra, Tôn Diệu và Hàn Bách Hàm một trước một sau từ bên ngoài bước vào.
Tôn Diệu đã ướt đẫm từ đầu đến chân, vẫn đang không ngừng nhỏ nước, hắn đặt cái túi nhựa xách ở trong tay xuống tủ giày ở trước cửa, nói với Hàn Bách Hàm: “Công tố viên, anh cứ ngồi tự nhiên.” Bản thân thì vừa đi vào trong vừa gỡ nút áo sơ mi.
Hàn Bách Hàm theo sau Tôn Diệu vào nhà, giơ tay đóng cửa chống trộm lại, anh theo bản năng mà đánh giả cả căn nhà, cảm thấy chẳng khác gì lúc mình đến đây vào lần trước cả.
Tôn Diệu gỡ từng nút áo, rồi cởi áo sơ mi màu lam đậm trên người mình ra, áo sơ mi ướt đẫm mặc sức sượt ở cánh tay và ngực, hắn vứt áo sơ mi lên cái ghế gỗ ở bên cạnh.
Bên trong áo sơ mi hắn mặc một cái áo ba lỗ màu đen, áo ba lỗ ướt đẫm dính ở trên người, từ cơ ngực rắn chắc cho đến cơ bụng bằng phẳng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, sau eo càng là một đường lõm đẹp đẽ, xuống chút nữa mới là quần jean bó chặt.
Hắn không quay về phòng thay quần áo, mà đi về phía ban công.
Hàn Bách Hàm mặc một cái áo len rộng rãi màu xám đậm, vai cũng ướt, anh đi theo phía sau Tôn Diệu, thấy hắn đi thẳng đến ban công, mới phát hiện có một người đang ngồi trên ban công.
Anh đến gần mấy bước, nhìn rõ bóng lưng của người kia, mới chợt hiểu ra đó là Tôn Tuần Yến.
Tôn Tuần Yến đang ngồi trên xe lăn, nhìn ra bên ngoài, sau cổ kê một cái gối nhỏ chống đầu.
Tôn Diệu đi tới, hắn không đẩy xe lăn, mà một tay vòng sau cổ Tôn Tuần Yến, một tay đỡ đầu gối cô bé, bế ngang người lên, cái gối nhỏ bèn rơi trên mặt đất.
Tôn Diệu bế Tôn Tuần Yến vào, nói với Hàn Bách Hàm: “Phiền cậu nhường đường.”
Hàn Bách Hàm tránh qua một bên.
Tôn Diệu bế Tôn Tuần Yến vào gian phòng nhỏ, rồi bố trí ổn thỏa cho cô bé ở trên giường.
Hàn Bách Hàm lặng lẽ đi đến ban công, nhặt cái gối bị rơi dưới đất lên, phủi phủi đặt trên xe lăn.
Tôn Diệu từ trong phòng đi ra, đứng ở cửa dẫn tới ban công: “Cảm ơn cậu, công tố viên.”
Hàn Bách Hàm nói: “Tôi tên Hàn Bách Hàm. Cô bé không bị dầm mưa chứ?”
Tôn Diệu lắc đầu: “Buổi chiều lúc tôi ra ngoài trời vẫn còn nắng, tôi nghĩ tôi có thể về rất nhanh nữa chứ.”
Hàn Bách Hàm nhìn mặt hắn, phát hiện hắn đang nhìn trời, khóe miệng đang kéo căng, không biết đang oán giận ông trời hay đang tự trách.
Trên người hắn vẫn là áo ba lỗ và quần jean ướt đẫm.
Hàn Bách Hàm nói với hắn: “Anh đi thay đồ trước đi.”
Ngón tay Tôn Diệu túm lấy áo ba lỗ, kéo ra một lát, rồi nói: “Cậu ngồi trước đi, đợi tôi một lát.”
Hàn Bách Hàm đi vào ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, từ góc độ này có thể nhìn vào trong hai căn phòng ngủ.
Hai căn phòng ngủ không đóng cửa, Tôn Tuần Yến nhắm mắt lại nằm trên giường, một căn phòng ngủ khác, Tôn Diệu đang đứng bên giường thay quần áo.
Hắn ném áo ba lỗ xuống, rồi lại cúi đầu mở thắt lưng ở bên hông, lúc cởi quần jean và quần lót bị ướt đẫm ra, Hàn Bách Hàm dời tầm mắt đi chỗ khác, anh nhìn về phía một căn phòng ngủ khác, Tôn Tuần Yến trông rất yên bình.
Tôn Diệu thay một bộ quần áo khô ráo bước ra, cầm áo quần vừa thay và áo sơ mi ban nãy vứt trên ghế dựa đi đến ban công nhỏ sau phòng bếp.
Sau đó hắn quay về phòng khách, một tay kéo một cái ghế dựa đi tới trước mặt Hàn Bách Hàm, dạng chân ngồi trên ghế nói với anh: “Cảm ơn cậu.”
Hàn Bách Hàm bình thản trả lời: “Đừng khách sáo.”
Trong phòng yên tĩnh lại. Cơn mưa bên ngoài vẫn đang không ngừng đổ xuống, chẳng có xu hướng ngừng lại, ánh sáng trong phòng rất tối, cho dù khoảng cách rất gần, mặt hai người dường như cũng bị bóng mờ che phủ.
Tôn Diệu không có ý đi bật đèn, hắn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm mặt Hàn Bách Hàm, so với lần trước ở trại tạm giam còn sắc bén hơn. Hắn đánh giá Hàn Bách Hàm, ánh mắt mang theo sự quan sát rất kỹ.
Lúc này, Hà Chinh bỗng nhiên hô dừng, kéo hai người từ trong phim về với hiện thực.
Hà Chinh dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Ánh mắt thu liễm một chút.”
Dương Du Minh ngồi trên ghế không nhúc nhích, anh rõ ràng không đồng ý với ý kiến của Hà Chinh, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh nói ánh mắt phải quan sát kỹ, tôi qua rồi mà?”
Hà Chinh cúi đầu hút thuốc, lúc ngẩng đầu lên nói: “Không phải cậu, Hạ Tinh Trình ánh mắt thu liễm một chút.”
Hạ Tinh Trình ù ù cạc cạc: “Không phải anh Minh đang quay đặc tả ạ?”
Hà Chinh không trả lời, anh ta nhìn chằm chằm camera giám sát xem lại cảnh vừa quay, một lát sau ngoắc ngoắc ngón tay gọi Hoa Hoa tới, ở bên tai cô nói nhỏ mấy câu, rồi vỗ vai cô bảo cô sang nói với Hạ Tinh Trình.
Hoa Hoa chạy chậm tới bên cạnh Hạ Tinh Trình, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Hà nói ánh mắt của anh giống như kiểu muốn dẫn Tôn Diệu lên giường ý.”
Hạ Tinh Trình không nói gì, mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng ban nãy nhìn thấy dáng vẻ ác liệt mang theo ánh mắt vô lại của Dương Du Minh, thì cảm thấy trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
Hoa Hoa nói xong vẫn đứng bên cạnh Hạ Tinh Trình không chịu đi, bày ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Hạ Tinh Trình hỏi cô: “Còn gì nữa?”
Hoa Hoa hơi xấu hổ nói: “Đạo diễn Hà bảo anh đừng lẳng lơ.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Tinh Trình bèn nhìn thấy Dương Du Minh mỉm cười, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên nhìn về phía Hà Chinh.
Hà Chinh lại đang cúi đầu hút thuốc, không nhìn cậu.
Dương Du Minh vẫy tay với Hoa Hoa, ra hiệu cho cô đi tới, rồi tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Em sang nói với Hà Chinh, cứ nói là ý của anh, Hạ Tinh Trình càng lẳng lơ, anh càng có cảm giác để diễn.”
Giọng anh không lớn, vừa vặn để cho Hạ Tinh Trình nghe thấy, Hạ Tinh Trình thật sự không nhịn được, bèn giơ chân lên đá anh một cái.
Hoa Hoa ngớ ra, hỏi Dương Du Minh: “Thích hợp không, anh Minh?”
Dương Du Minh nói: “Đi đi.”
Hoa Hoa chạy đi, đến bên cạnh Hà Chinh nhỏ giọng nói mấy câu, Hà Chinh cười khẩy, ghét bỏ nhìn bọn họ, rồi cầm lấy cái loa của phó đạo diễn ở bên cạnh nói: “Chuẩn bị quay lại lần nữa!”
Dương Du Minh mỉm cười với Hạ Tinh Trình: “Công tố viên, có thể bắt đầu chưa?” Nói xong, nét cười của anh từ từ nhạt đi, khôi phục lại vẻ mặt của Tôn Diệu ban nãy.
Tôn Diệu nhìn Hàn Bách Hàm.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Hàn Bách Hàm nói: “Lúc anh đón con gái, sức khỏe cô bé thế nào?”
Mặt Tôn Diệu hơi trầm xuống: “Nó bị hoại tử, hơn nữa còn hơi bị phù.”
Hàn Bách Hàm nói: “Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tôn Diệu trả lời: “Đỡ một chút rồi.”
Hàn Bách Hàm ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rất to, anh cảm thấy không còn gì để nói nữa, nên hơi muốn rời khỏi đây.
Lúc này Tôn Diệu hỏi anh: “Cậu từng tới bệnh viện thăm Tiểu Yến à?”
Hàn Bách Hàm sửng sốt, rồi nói: “À, sau khi đến trại tạm giam gặp anh, tôi có tới bệnh viện.”
Tôn Diệu tách hai chân ra, hai tay chống trên đầu gối, nói: “Cảm ơn.”
Hàn Bách Hàm khẽ mỉm cười: “Hôm nay anh đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi.”
Tôn Diệu nói với anh: “Việc nên làm mà.”