Giữa hai người lại rơi vào im lặng, mãi cho đến khi Hàn Bách Hàm lên tiếng hỏi Tôn Diệu: “Bây giờ anh đang làm việc ở đâu?”
Tôn Diệu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Giờ tôi không có việc làm.”
Hàn Bách Hàm hơi sửng sốt: “Công ty trước đây anh làm thì sao?”
Tôn Diệu mỉm cười, ánh mắt hơi lạnh nhạt: “Vừa xảy ra chuyện tôi đã bị cho thôi việc, làm gì có công ty nào thuê một người mang tội danh giết người chứ?”
“Đừng nói như vậy,“ Hàn Bách Hàm nói: “Từ góc độ pháp luật mà nói, anh cũng không phải người mang tội danh giết người.”
Tôn Diệu vẫn cười, chỉ là nụ cười kia từ đầu đến cuối đều không có chút độ ấm nào.
Hàn Bách Hàm ngồi lẳng lặng một lúc: “Vậy anh có dự định gì chưa? Tôi nhớ căn nhà này cũng là anh thuê?”
Tôn Diệu ngẩng đầu lên, nhìn quanh căn nhà u tối chật hẹp, cuối cùng trả lời một câu: “Đúng vậy.”
Cảnh này vừa quay xong, Hà Chinh gọi Hạ Tinh Trình tới xem lại, nói với cậu: “Phần đầu làm rất tốt, nhưng phần sau ánh mắt chưa được tốt lắm.”
Hạ Tinh Trình nhìn chính mình trong màn hình, sau khi nghe Dương Du Minh nói đã bị cho thôi việc, đúng là ánh mắt của cậu trở nên dịu dàng hơn.
Hà Chinh lại nói với cậu: “Đó là Tôn Diệu, không phải Dương Du Minh.”
Hà Tinh Trình nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nói: “Em biết đó là Tôn Diệu, em cũng đứng trên góc độ là Hàn Bách Hàn để nhìn nhận, em cảm thấy hắn ta đáng thương.”
Hà Chinh không nói gì, anh ta dùng cái tay vẫn còn cầm điếu thuốc gãi gãi đầu, Hạ Tinh Trình rất sợ tàn thuốc kia sẽ rơi xuống tóc anh ta.
Một lúc sau, Hà Chinh nói: “Những việc mà cậu và Hàn Bách Hàm trải qua không giống nhau, không nên áp đặt lối suy nghĩ của cậu lên Hàn Bách Hàm.”
Hạ Tinh Trình im lặng suy nghĩ.
Hà Chinh vỗ nhẹ lên vai cậu: “Cậu cứ suy nghĩ thêm đi, làm lại một lần nữa.”
Hạ Tinh Trình quay lại đối diện với Dương Du Minh, rồi ngồi xuống ghế sô pha, Dương Du Minh đang uống nước, Lý Vân đứng bên cạnh anh, chờ nhận lấy ly nước mang đi.
Dương Du Minh vừa uống nước vừa nhìn qua cậu, sau khi đưa lại ly nước cho Lý Vân thì hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tinh Trình nói rất chậm, lúc nói chuyện dường như cũng đang suy tư: “Hàn Bách Hàm đã từng trải qua nhiều vụ án, kiến thức về tội phạm rất đa dạng, tâm trạng liệu có trở nên khá cứng rắc và lạnh nhạt không?”
Dương Du Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh không nghĩ vậy.”
Hạ Tinh Trình nhìn anh: “Đạo diễn Hà không đồng ý với cách xử lý của em.”
Dương Du Minh khoát một tay lên thành ghế chống đầu, một lúc sau mới nói: “Nhưng anh cảm thấy cậu ta sẽ che giấu đi, lúc cảm thấy mềm lòng sẽ không đến thăm đối phương, sẽ không để lộ cảm xúc của mình.”
Đoạn đối thoại này sau đó quay lại thêm hai lần nữa, Hà Chinh không nói anh ta hài lòng với lần nào nhất, mà chỉ nói rằng khi cắt nối biên tập lại sẽ cân nhắc chọn cái nào sau.
Phân cảnh của Hạ Tinh Trình kết thúc, tiếp theo là cảnh quay chung của Dương Du Minh quay và Lăng Gia Nguyệt.
Ở trong kịch bản, đó là chuyện xảy ra sau khi Hàn Bách Hàm nói chuyện với Tôn Diệu xong rời khỏi nhà Tôn Diệu.
Trước khi Hàn Bách Hàm rời đi, anh nói với Tôn Diệu là anh có quen một người đang kinh doanh công ty bất động sản, có thể thử giúp Tôn Diệu liên hệ công việc.
Tôn Diệu tiễn anh ra cửa, Hàn Bách Hàm xoay người đi xuống lầu, Tôn Diệu ở phía sau đóng cửa phòng lại.
Thời gian từ tầng hai đi xuống tầng một rất nhanh, lúc chân vừa đặt xuống tầng một, Hàn Bách Hàm nhìn thấy một cô bé mặc áo T-shirt và quần đùi đang đi lên lầu.
Cô bé kia xõa tóc dài, chiếc quần jean ngắn để lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, rất gây chú ý. Hàn Bách Hàm liếc nhìn cô bé, lập tức nhận ra cô bé chính là người anh đã gặp hai lần ở bệnh viện và trại tạm giam.
Cô bé không nhìn anh, tóc dài rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, cô sượt qua người anh rồi đi lên lầu.
Trong lòng Hàn Bách Hàm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, anh bước xuống tầng một, rẽ qua khúc cua nhỏ rồi lại tiếp tục đi xuống, lúc chuẩn bị rời khỏi tòa nhà, anh chợt dừng bước chân, ngẩng đầu lên, lặng im lắng nghe tiếng bước chân của cô bé kia.
Cô bé đi không nhanh, cô bước từ tầng một đi lên tầng hai, không dừng lại mà tiếp tục đi lên tầng ba.
Hàn Bách Hàm thu hồi tầm mắt, từ trong tòa nhà đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa đã tạnh, mây đên bỗng chốc tan hết, ánh nắng chói mắt lại xuyên qua tầng mây rọi xuống.
Hàn Bách Hàm vô thức híp mắt lại, anh dừng bước, tiếng bước chân rất nhẹ gần như không gây ra tiếng động xuất hiện lại ở trong tòa nhà, tiếng bước chân như đang đi xuống lầu, nghe tiếng động rất giống với tiếng bước chân của cô bé lúc nãy.
Tiếng bước chân từ tầng ba xuống tới tầng hai, rồi dừng lại gõ cửa, chỉ một lát sau cánh cửa phòng mở ra, không nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong phòng lẫn người đứng ngoài, tiếng bước chân đi vào trong phòng, cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại.
Hàn Bách Hàm im lặng đứng một lúc, sau đó đi ra phía ngoài.
Sau khi cô bé vào nhà có chuyện gì xảy ra, Hàn Bách Hàm ở trong phim không biết, thế nhưng Hạ Tinh Trình thì đang ngồi ở trường quay xem họ quay cảnh đó.
Vẫn là bối cảnh gian phòng giống y hệt vừa rồi, Hạ Tinh Trình nhìn Dương Du Minh đứng trong phòng bếp dùng máy xay sinh tố để xay nhỏ thức ăn, đó là bữa tối Tôn Diệu đang đích thân chuẩn bị cho con gái.
Lúc bản thân quay phim vì nhập vai vào nhân vật, Hạ Tinh Trình sẽ cảm thấy người đối diện cậu là Tôn Diệu chứ không phải Dương Du Minh, nhưng đợi đến khi khoảng cách xa dần, cậu thoát ra khỏi nhân vật Hàn Bách Hàm, mới phát hiện ra Dương Du Minh vẫn là Dương Du Minh.
Chỉ là động tác và thần thái cũng thay đổi, trở nên cẩu thả hơn, cục cằn hơn. Một tay anh đè lên cái nắp của máy xay sinh tố, nghe âm thanh rất lớn phát ra từ máy xay, mặt không có cảm xúc nhìn chằm chằm thức ăn trong máy bị xay thành một cục sền sệt.
Lăng Gia Nguyệt đi ngang qua sau lưng anh.
Không gian nhà bếp chật hẹp, lúc Lăng Gia Nguyệt đi qua thân thể gần như đụng vào sau lưng Dương Du Minh, biểu cảm của hai người bọn họ đều không có một chút thay đổi.
Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm Lăng Gia Nguyệt, cậu nhìn thấy trên mặt cô cũng không biểu lộ gì, thế nhưng ánh mắt của cô lại dâng lên một loại cảm giác không thể diễn tả được thành lời, nếu như phải hình dung, có lẽ là không hề giống như một đứa bé còn chưa hiểu chuyện, mà là ánh mắt trống rỗng, nhưng rõ ràng đầu óc của cô không hề trống rỗng, điều này làm cho tính cách của nhân vật Thư Vấn này có vẻ hơi kỳ lạ.
Cảnh quay này, ngoại trừ Tôn Tuần Yên đang hôn mê, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người Tôn Diệu và Thư Vấn, thế nhưng bọn họ lại không nói gì với nhau, im lặng việc của ai người đó làm.
Lát sau, Tôn Diệu đi vào phòng của con gái, Thư Vấn đang ngồi xổm bên giường gấp giấy.
Cô gấp một chiếc máy bay giấy, cầm trên tay đưa nó bay dọc theo cơ thể đang nằm của Tôn Tuần Yến, chỉ cách cơ thể của cô mấy centimet.
Cuối cùng Tôn Diệu cũng mở miệng nói chuyện: “Đừng quấy rầy con bé.”
Thư Vấn quay đầu lại nhìn hắn, máy bay giấy rời khỏi cơ thể Tôn Tuần Yến, đứng lên đi đến trước mặt Tôn Diệu, tầm mắt cô vẫn nhìn theo máy bay giấy trên tay mình, giơ lên để bên cổ Tôn Diệu, mũi máy bay hướng xuống dưới, làm giống như đối với cơ thể Tôn Tuần Yến lúc nãy, bay dọc theo cổ Tôn Diệu, một đường xuống đến ngực.
Hạ Tinh Trình nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức nhận ra Lăng Gia Nguyệt không diễn theo kịch bản, lúc nãy cậu vừa xem qua kịch bản của Dương Du Minh, cảnh này vốn dĩ phải là Thư Vấn trực tiếp đưa máy bay giấy đến tay Tôn Diệu.
Nhưng Hà Chinh không kêu dừng, nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, hình như rất hài lòng đối với đoạn tự do phát huy này của Lăng Gia Nguyệt.
Lúc máy bay giấy trên tay Lăng Gia Nguyệt tới gần bụng dưới Dương Du Minh, Dương Du Minh giơ tay bắt lấy.
Bọn họ không dừng lại, mà vẫn diễn tiếp cảnh đằng sau, Dương Du Minh lấy máy bay giấy khỏi tay cô, nói: “Tiểu Yến phải ăn tối rồi.” Sau đó lướt qua người cô.
Hà Chinh hô dừng.
Hạ Tinh Trình tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Dương Du Minh đi đến bên cạnh Hạ Tinh Trình, dùng tay vỗ nhẹ lên đầu của cậu, nhìn vào cũng không phải là hành động ám muội gì, nhưng lại lộ ra chút thân mật.
Hà Chinh khoanh hai tay trước ngực, cơ thể hơi ngửa ra sau, ngẩng đầu nhìn Dương Du Minh, nhỏ giọng nói một câu: “Lăng Gia Nguyệt không tệ.”
Hạ Tinh Trình lại nhìn thấy Dương Du Minh gật đầu.
Mặc dù Lăng Gia Nguyệt không diễn theo kịch bản, nhưng cảnh này cô diễn rõ ràng càng sát với tính cách của nhân vật Thư Vấn trong nguyên tác khi đối mặt với Tôn Diệu hơn.
Hạ Tinh Trình lập tức không phục nói với Hà Chinh: “Em cũng muốn đổi cảnh.”
Hà Chinh gác một chân lên, cười ra tiếng nói với cậu: “Đổi như nào? Nào nào, cậu nói tôi nghe thử xem.”
Hạ Tinh Trình nói: “Em cũng có thể diễn cảnh Hàn Bách Hàm câu dẫn Tôn Diệu.”
Hà Chinh lườm cậu một cái: “Cậu điên hay là tôi điên?”
Dương Du Minh nói: “Gia Nguyệt diễn rất có hồn, nhưng tôi không đồng ý cách diễn này, sẽ dời đi sự chú ý của khán giả.”
Hà Chinh có hơi do dự.
Hạ Tinh Trình nhìn về phía Lăng Gia Nguyệt.
Lăng Gia Nguyệt quay xong vẫn ngồi một mình trên chiếc ghế nhỏ ở trong góc, mặc dù tuổi của cô và Tống Ngôn Ngôn xêm xêm nhau, nhưng xem ra cũng không có đề tài chung gì để nói, bình thường nếu Hà Chinh không chủ động bắt chuyện thì cô cũng chỉ ngồi một mình im lặng xem kịch bản.
Dương Du Minh đặt một tay lên vai Hạ Tinh Trình, đột nhiên cúi người xuống ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Cảnh của em tối về diễn cho một mình anh xem.”
Tối hôm ấy, Dương Du Minh tắm rửa xong từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hạ Tinh Trình ngồi trước gương của bàn trang điểm, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài đưa về phía trước, vừa nhìn thấy anh bèn trầm giọng gọi: “Tôn Diệu.”
Dương Du Minh vốn đang dùng khăn mặt lau tóc, thấy vậy anh liền nắm khăn mặt trong tay, giọng điệu khách sáo hỏi: “Công tố viên Hàn tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Hạ Tinh Trình sắc bén nhìn anh chằm chằm: “Anh và cô bé kia có quan hệ gì?”
Dương Du Minh đi đến trước mặt cậu, đến khi khoảng cách rất gần mới nhẹ giọng trả lời: “Liên quan gì đến cậu?”
“Tuổi của cô bé kia xấp xỉ với con gái anh nhỉ? Giờ tôi mới nhớ ra, lúc tôi gặp cô bé ở cửa trại tạm giam, hình như ngày ấy anh được thả ra, có phải cô bé đó tới đón anh không?” Hạ Tinh Trình lạnh giọng hỏi.
Dương Du Minh nhắm mặt lại, cười một tiếng nói: “Tại sao cậu phải nhìn cô ấy? Nếu đôi mắt này chỉ có thể nhìn thấy cô ấy, vậy giữ lại có ích lợi gì?”
Hạ Tinh Trình nghe vậy hơi sững sốt, cậu nhìn thấy Dương Du Minh giơ tay lên, dùng khăn mặt trong tay che đôi mắt của mình lại. Trước mắt Hạ Tinh Trình chìm vào bóng tối, chỉ cảm nhận được chiếc khăn ẩm ướt còn mang theo mùi thơm dầu gội của Dương Du Minh được anh vòng qua buộc một nút thắt ở đằng sau đầu, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên, lập tức bị anh dùng sức hôn mạnh lên môi.
Ban đầu nụ hôn này rất thô bạo, sau đó dần dần trở nên dịu dàng, hôn rất lâu, Dương Du Minh dường như mới lưu luyến mà rời khỏi môi cậu, hỏi: “Bây giờ cậu nhìn thấy ai?”
Hầu kết của Hạ Tinh Trình hơi run rẩy, cậu ở trong bóng tối đáp lời: “Anh.”
Dương Du Minh hỏi cậu: “Anh là ai?”
Hạ Tinh Trình nói: “Tôn Diệu.”
Giọng nói của Dương Du Minh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Em lặp lại lần nữa xem.”
Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, cậu giơ tay tìm Dương Du Minh, được bàn tay ấm áp của anh bắt được nắm trong lòng bàn tay, mới cảm nhận được chút cảm giác an toàn, cậu nói: “Anh Minh.”
Dương Du Minh bỗng nhiên bế cậu lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
Lúc Hạ Tinh Trình được đặt trên giường, nút buộc của khăn mặt ở sau gáy hơi cộm, cậu theo bản năng giơ tay định tháo ra, rất dễ dàng tháo được nó, nhưng khi cậu định lấy khăn mặt xuống lại bị Dương Du Minh đè tay lại.
Dương Du Minh nói với cậu: “Đừng lấy xuống.”
Hạ Tinh Trình nghe lời dừng động tác lại, đôi mắt vẫn bị khăn mặt hơi ướt che lại, sau đó lập tức cảm nhận được quần áo bị Dương Du Minh kéo lên, một nụ hôn mềm mại và ướt át rơi xuống ngực, sau đó một đường trượt xuống dưới. Cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, hơi hé miệng ra để cố gắng hô hấp.