Từ đó cho tới lúc ăn trưa, Hạ Tinh Trình trông có vẻ hơi mất tập trung.
Dương Du Minh vốn định ăn trưa xong sẽ dẫn Hạ Tinh Trình cùng quay lại khách sạn, nhưng căn biệt thự trong núi này hiếm khi có khách tới, nên Nhậm Dư Xương cảm thấy rất hào hứng, nhất định bắt bọn họ ở lại ăn tối, ông nói có một người bạn buổi chiều muốn tặng cho ông một con gà núi ở vùng này, buổi tối ông muốn tự tay xuống bếp, dùng nấm dại trong vùng hầm canh gà cho bọn họ.
Lúc sau Nhậm Dư Xương lại nghe nói Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình sẽ đi chuyến bay ngày mai, bèn bảo bọn họ ở lại một đêm, sáng hôm sau đi thẳng từ đây tới sân bay luôn, sẽ gần hơn một chút so với đi từ khách sạn. Còn hành lý, có thể bảo Hoàng Kế Tân và Lý Vân ở khách sạn mang thẳng tới sân bay cho bọn họ.
Đã nói đến mức này rồi, Dương Du Minh thật sự không tiện từ chối.
Anh liếc nhìn Hạ Tinh Trình đang ngồi cách mình một người.
Trong lòng Hạ Tinh Trình đương nhiên muốn quay lại khách sạn, dù sao thì ngày mai bọn họ cũng phải tạm thời xa nhau. Trong phòng khách sạn chỉ có hai người họ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn ở đây nhiều người như vậy, buổi tối cậu cũng chẳng thể nào ở chung một phòng với Dương Du Minh. Nhưng cậu cũng cảm thấy không tiện từ chối sự nhiệt tình của ông cụ Nhậm, cứ khăng khăng muốn đi thì trông sẽ rất tùy hứng, nên cậu đành phải nói: “Vậy ngày mai trực tiếp tới sân bay cũng được.”
Nhậm Dư Xương lập tức đứng dậy, trông ông rất vui, định gọi tài xế lái xe chở mình đi mua nấm dại.
Nhậm Kính Nguyên nghe nói bọn họ ở lại cũng rất vui, hắn nói: “Chiều tụi mình đi leo núi, tối có thể uống chút bia.”
Buổi chiều, Nhậm Kính Nguyên dẫn bọn họ men theo đường nhỏ đi lên đỉnh núi.
Chỗ này không phải là khu danh lam thắng cảnh nên không có khách du lịch, dọc đường lên núi chẳng gặp được ai cả. Mặc dù phong cảnh không có gì để xem, nhưng đang ở giữa núi ngoại ô cây cối mọc san sát nhau, tâm trạng vẫn khác lúc ở trong thành phố.
Nhậm Kính Nguyên đi ở phía trước, chỉ một cây nấm dại ven đường, nói với Đàm Tuyết Nguyệt: “Cái này ăn được, lát nữa hái về dùng hầm canh gà.”
Đàm Tuyết Nguyệt không tin hắn lắm: “Thật hay giả vậy?”
Dương Du Minh đi ở phía sau bọn họ, lúc đi qua cây nấm dại này, Dương Du Minh nói: “Giả đó, đừng hái.”
Đàm Tuyết Nguyệt lập tức nói với Nhậm Kính Nguyên: “Biết ngay là anh ba hoa mà.”
Hạ Tinh Trình đi ở sau cùng, cho tới giờ cậu vẫn đang nhớ lại nụ hôn trên mặt kính của Dương Du Minh lúc trước, chút ngọt ngào đó khiến cậu bồn chồn, bước chân cũng trở nên hơi bay bổng.
Lúc này Lăng Gia Nguyệt vẫn luôn đi bên cạnh Dương Du Minh và Trần Hải Lan trông cũng chẳng chướng mắt nữa.
Tính Lăng Gia Nguyệt rất yên tĩnh khôn khéo, phần lớn thời gian Trần Hải Lan đều nói chuyện với cô, cho dù Trần Hải Lan hỏi gì, cô cũng đều trả lời rất lễ phép.
Dương Du Minh nói ít hơn nhiều, nhưng có thể cảm thấy thái độ của Lăng Gia Nguyệt để ý đến anh hơn.
Trực giác cho Hạ Tinh Trình biết Lăng Gia Nguyệt hoặc là fan của Dương Du Minh, hoặc là thích Dương Du Minh.
Về sau đường núi trở nên hẹp hơn, có nhiều chỗ chỉ cho một người đi qua được.
Dương Du Minh giảm tốc độ lại đi phía sau Lăng Gia Nguyệt, sau lưng anh cũng chỉ có một mình Hạ Tinh Trình. Lúc giẫm lên phiến đá hơi trơn trượt, Dương Du Minh chắp hai tay ra sau lưng, mở lòng bàn tay ra với Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình nhanh chóng bắt kịp anh rồi đặt tay phải vào lòng bàn tay Dương Du Minh.
Dương Du Minh không nhìn cậu, chỉ khép lòng bàn tay lại, hai tay nắm chặt lấy một tay Hạ Tinh Trình, lòng bàn tay khô ráo của anh vuốt nhẹ lòng bàn tay mềm mại của cậu.
Người đằng trước đều đang vừa leo núi vừa nói chuyện, chỉ có hai người họ rơi lại sau cùng, ở nơi người khác không nhìn thấy lặng lẽ nắm tay nhau.
“Du Minh!” Trần Hải Lan không biết đang nói đến chuyện gì, bỗng dưng gọi Dương Du Minh: “Cậu còn nhớ lần trước tụi mình đi leo núi là năm nào không?”
Hạ Tinh Trình sợ hết hồn, theo bản năng muốn rút tay về.
Nhưng Dương Du Minh lại lập tức nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông ra, giọng điệu bình tĩnh đáp: “Chắc cũng năm, sáu năm rồi.”
Không có ai quay đầu lại nhìn bọn họ.
Trần Hải Lan chỉ cảm khái một câu: “Thời gian trôi nhanh quá đi.”
Tim Hạ Tinh Trình đập rất nhanh, Dương Du Minh vẫn có tâm trạng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay cậu, gãi đến mức trái tim cậu cũng ngứa ngáy.
Bữa tối ăn ở chiếc bàn tròn lớn đặt trong căn phòng đầy nắng với ba bức tường và trần nhà đều bằng kính ở sân sau biệt thự của Nhậm Dư Xương, trên bàn có canh gà Nhậm Dư Xương tự tay xuống bếp hầm, còn có rất nhiều món ăn khác nữa.
Bên ngoài phòng đối diện với khe núi, nhưng trong phòng thiết bị sưởi bật vừa đủ, Hạ Tinh Trình chỉ mặc một cái áo len, sau khi uống hai bát canh gà thậm chí còn hơi đổ mồ hôi.
Nhậm Kính Nguyên trực tiếp mang một két bia vào, mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong hoàn cảnh ấm áp như vậy, uống một ly bia vào bụng vẫn làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lúc ăn cơm, Hạ Tinh Trình nhìn thấy Đàm Tuyết Nguyệt và Lăng Gia Nguyệt add wechat Dương Du Minh, bỗng nhiên cậu nhớ ra mình đã xóa wechat của Dương Du Minh rồi, hơn nữa không chỉ là wechat, mà số điện thoại cũng xóa sạch, tay đang cầm chai bia không kìm được mà dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh đang cất điện thoại vào túi quần, thấy Hạ Tinh Trình nhìn mình, không biết nhớ ra gì đó, anh lại lấy điện thoại ra, ấn ấn mấy cái rồi để trên mặt bàn, anh đẩy điện thoại về phía Hạ Tinh Trình, nói: “Tinh Trình, có thể add wechat không?”
Hạ Tinh Trình nghĩ chắc mình đỏ mặt rồi, cậu nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Dương Du Minh là mã QR wechat, bèn giơ tay cầm qua, mở điện thoại mình ra thêm bạn với anh.
Trần Hải Lan một tay chống mặt, khẽ mỉm cười nói: “Hai người cũng quay xong một bộ phim với nhau rồi, thời gian dài như vậy mà không add wechat ư?”
Dương Du Minh gật đầu: “Khoảng thời gian đó mình rất ít dùng wechat.”
Anh nói như vậy cũng chẳng có ai hỏi tiếp nữa.
Chỉ có Hạ Tinh Trình lén tắt âm của điện thoại mình đi, sau đó dùng điện thoại của Dương Du Minh gọi một cuộc qua điện thoại mình, chờ tới khi kết nối thì cúp máy.
Lúc Hạ Tinh Trình trả điện thoại cho Dương Du Minh, Dương Du Minh không nói gì, anh nhìn Hạ Tinh Trình, lúc nhận lại điện thoại thì rủ mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên ý cười, tiếp đó tỏ vẻ bình tĩnh nhét điện thoại vào trong túi quần.
Hạ Tinh Trình vuốt màn hình điện thoại trơn nhẵn, không nhịn được cũng cúi đầu mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên lần nữa cậu chợt nhận ra Lăng Gia Nguyệt đang nhìn mình.
Lúc cậu nhìn sang, Lăng Gia Nguyệt lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.