Căn biệt thự đó giờ luôn vắng vẻ bỗng chốc có rất nhiều khách đến chơi, khó tránh khỏi việc thiếu chỗ ngủ.
Đàm Tuyết Nguyệt là con gái, đương nhiên được một mình ở trong một căn phòng khách.
Trong căn phòng khách còn lại có một gian chái lớn, gian trong có một cái giường đôi lớn, ghế sô pha ở gian ngoài thì có thể làm một cái giường đơn.
Nhậm Dư Xương vốn định bảo Nhậm Kính Nguyên nhường phòng cho Trần Hải Lan, rồi dựng một cái giường nhỏ khác cho Nhậm Kính Nguyên ngủ, Dương Du Minh và Hạ Tinh Trình thì ngủ trong gian chái.
Kết quả Trần Hải Lan khoát tay lên vai Dương Du Minh nói: “Không cần Kính Nguyên chuyển đi đâu, con ngủ chung giường lớn với Du Minh là được rồi ạ, tụi con cũng không phải là chưa từng ngủ chung một giường.”
Hạ Tinh Trình nghe thấy thế thì sửng sốt, cậu quay qua nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh mỉm cười nói: “Tớ thì ok, bảo Kính Nguyên không cần chuyển đi.”
Trong lòng biết Dương Du Minh chỉ là khách sáo, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn hơi thất vọng, cậu vốn tưởng buổi tối cuối cùng này mình vẫn có thể ở chung một phòng với Dương Du Minh.
Trần Hải Lan uống một chút rượu, hiếm khi hơi bướng bỉnh, cho dù Nhậm Dư Xương có nói gì, anh cũng khăng khăng muốn ở một phòng với Dương Du Minh, bảo là buổi tối muốn nói chuyện, thế là chủ nhân căn nhà cũng không cố ép nữa.
Lúc sau Dương Du Minh và Trần Hải Lan đi lên căn phòng ở trên tầng trước, Hạ Tinh Trình bị giữ lại uống thêm hai chai bia với Nhậm Kính Nguyên và Đàm Tuyết Nguyệt, rồi mới quay về phòng để nghỉ ngơi.
Cánh cửa bên ngoài phòng không khóa, Hạ Tinh Trình vặn cửa phòng đi vào, nhìn thấy giường nhỏ của gian ngoài đã được trải sẵn, chăn gối mềm mại trông cực kỳ ấm áp. Đi vào bên trong là một cái cửa kéo bằng kính, cửa đang mở, cậu bước vào, nhìn thấy bên trong là một gian phòng khách được trang trí bình thường, ở giữa là một chiếc giường đôi một mét tám, đủ cho hai người đàn ông nằm ngủ.
Đi sâu vào nữa là một cái ban công rộng mở, cũng được tách ra với gian trong bằng một cái cửa kéo bằng kính, nhưng cánh cửa này đang đóng, Dương Du Minh và Trần Hải Lan cũng không có ở trong phòng, bọn họ mặc áo phao, đang đứng nói chuyện trên ban công.
Hạ Tinh Trình do dự một chút, rồi mặc áo phao mở cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa mở ra không khí lạnh tạt vào mặt, Hạ Tinh Trình nghe thấy hai chữ cuối cùng mà Trần Hải Lan nói là “Viên Thiển...”, sau đó thì dừng lại.
Cậu xoay người kéo cửa đóng lại, ngăn cản hơi ấm ở bên trong, lại không nhịn được mà quấn chặt áo phao, tiếp đó nghe thấy Trần Hải Lan gọi mình: “Tinh Trình, tới đây nhanh lên.”
Trần Hải Lan là một người luôn đối xử rất tốt với mọi người, kết bạn với anh sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng.
Dương Du Minh không nói gì, anh chỉ dựa trên lan can của ban công, lẳng lặng nhìn Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình đi về phía bọn họ, đứng giữa Dương Du Minh và Trần Hải Lan, cậu nhìn ra bên ngoài, nói: “Ở đây lạnh thế này, sao hai anh không vào trong?”
Trần Hải Lan nói: “Ở trong phòng lâu thấy buồn lắm, ra đây hóng mát một chút.” Nói xong, anh lại hỏi Hạ Tinh Trình: “Ăn no chưa?”
Hạ Tinh Trình gật đầu: “Rồi ạ.”
“Gài áo lại.” Dương Du Minh bỗng nhiên nói một câu, lúc Hạ Tinh Trình và Trần Hải Lan đồng thời nhìn qua, anh lại bình thản nói: “Lạnh lắm, cẩn thẩn bị cảm đó.”
Hạ Tinh Trình cúi đầu, kéo phéc mơ tuya của áo phao lên, cậu nói: “Cảm ơn anh Minh.”
Trời đã sớm tối đi, những ngọn núi ở phía xa chỉ có thể nhìn thấy những đường viền nhấp nhô, tối nay không có gió, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoài âm thanh thỉnh thoảng vang lên từ phòng bếp ở dưới tầng một, thì chẳng nghe thấy gì cả.
Mặt và tay Hạ Tinh Trình nhanh chóng trở nên lạnh cóng.
Trần Hải Lan khẽ nói: “Anh nhớ khoảng thời gian tụi mình quay《Kỳ nghỉ nhàn nhã》, ngày ngày cũng sống ở nơi yên tĩnh như thế này, đó là lần đầu tiên anh gặp Tinh Trình, khi ấy anh còn nghĩ đứa trẻ này hơi u buồn.”
“U buồn?” Hạ Tinh Trình ngẩn người, cậu không ngờ Trần Hải Lan sẽ hình dung mình như vậy.
Trần Hải Lan nói: “Đúng vậy, lúc đó em nói bộ phim em quay vừa đóng máy, lắm lúc anh thấy em chỉ ngồi yên lặng chứ không nói gì, không biết em đang nghĩ gì, nên anh chủ động tới tìm em nói chuyện.”
Hạ Tinh Trình nghe thấy thế bèn quay qua nhìn anh, sau đó nhận ra Dương Du Minh cũng đang nhìn Trần Hải Lan.
Trần Hải Lan nói tiếp: “Lần này thì cảm giác đã khác rồi, em hoạt bát hơn nhiều.”
Dương Du Minh dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Khi đó mới vừa quay xong phim.”
Trần Hải Lan khó hiểu nhìn anh.
Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình, rồi nói tiếp: “Em ấy nhập diễn vẫn chưa thoát vai được.”
Trần Hải Lan giống như hiểu ra mà gật gật đầu, anh nói: “Hóa ra là vậy. Hai người nói thế làm tớ tò mò với bộ phim của hai người lắm đấy, kết cục không tốt hả?”
Lâu lắm rồi không có ai nói về bộ phim《Tiệm Viễn》với Hạ Tinh Trình, cậu bỗng chốc bị Trần Hải Lan kéo về kết cục của bộ phim, trái tim cũng theo đó mà chìm xuống, cảm xúc đau khổ tuyệt vọng của sự bất lực lại trỗi dậy, nên cậu cúi đầu không nói gì.
Dương Du Minh nói: “Có cơ hội tớ sẽ mời cậu đi xem, xem rồi sẽ biết.”
Trần Hải Lan mỉm cười nói: “Hứa rồi đấy nhé, đến lúc đó tụi mình cùng đi xem.” Nói xong câu đó, anh lại nói: “Tớ đi tắm trước đây, ngoài này lạnh quá, hai người cũng vào trong đi.”
Dương Du Minh nói với anh: “Cậu vào trước đi, tụi tớ ở đây thêm lát nữa.”
Hạ Tinh Trình không nói gì, cậu quay đầu lại nhìn Trần Hải Lan mở cửa đi vào phòng rồi đóng cửa lại, cách một cánh cửa kính âm thanh trong phòng trở nên rất nhẹ, cậu chỉ có thể nhìn thấy Trần Hải Lan cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ đã chuẩn bị trước ở trên giường lên rồi đi vào phòng vệ sinh của gian ngoài.
Khoảnh khắc Trần Hải Lan vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, Hạ Tinh Trình bèn tiến lên một bước ôm lấy Dương Du Minh, mà Dương Du Minh cũng đã giang rộng vòng tay đợi cậu rồi.
Dương Du Minh ôm chặt Hạ Tinh Trình, anh hôn lên trán cậu rồi nói: “Sao lại không vui?”
Hạ Tinh Trình rầu rĩ nói: “Hôm nay là đêm cuối rồi.”
Dương Du Minh mỉm cười, lồng ngực hơi chấn động: “Quay về cũng không phải là không gặp được.”
Hạ Tinh Trình không nói gì, có một số cảm xúc cậu không muốn để lộ ra, cậu luôn nghĩ rằng Phương Tiệm Viễn đã được định trước là không giữ được Dư Hải Dương, nhưng cậu thì khác, ít nhất vào giờ phút này, cậu có thể nắm chặt Dương Du Minh trong lòng bàn tay.
Dương Du Minh dùng tay vuốt ve khuôn mặt đã đỏ lên vì lạnh của Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu lên, cố sức hôn lên môi Dương Du Minh.
Trong không khí lạnh lẽo, chỉ có hô hấp và thân thể của đối phương là vẫn nóng bỏng, Hạ Tinh Trình ra sức đòi lấy, cậu cảm giác được nụ hôn của Dương Du Minh ngày càng mãnh liệt và trở nên sâu hơn, một tay anh ôm eo cậu, một tay khác đè chặt gáy cậu, làm cậu chẳng có không gian để lùi ra sau.
Nếu như có thể, hiện tại Hạ Tinh Trình hận không thể cởi hết đồ trên người Dương Du Minh ra, nhưng bọn họ không có thời gian cũng chẳng có không gian, chỉ có thể dùng nụ hôn để làm giảm bớt dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ này.
Sau đó không biết qua bao lâu, Hạ Tinh Trình nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhẹ, nếu như không phải xung quanh quá yên tĩnh, tâm trạng của cậu lại đang căng thẳng, có lẽ cậu sẽ chẳng thể nào nghe thấy tiếng động nhỏ như thế, nhưng cậu biết Trần Hải Lan tắm xong đi ra rồi.
Cậu mở to hai mắt, nếu như Trần Hải Lan đi ra, có lẽ vừa liếc mắt là sẽ nhìn thấy hai người đang làm gì trên ban công.
Nhưng Dương Du Minh lại không buông cậu ra, mà ôm cậu lùi về sau hai bước trốn vào góc ban công.
Hạ Tinh Trình nhìn thấy Dương Du Minh vừa hôn mình, vừa giương mắt nhìn về cửa kính. Cậu đứng ở góc này đưa lưng về phía cửa nên chẳng thấy gì cả, chỉ có thể ỷ lại hoàn toàn vào Dương Du Minh, tim cậu đập dữ dội, hô hấp cũng trở nên không thông.
Dương Du Minh lại còn dùng ngón tay vuốt ve vành tai cậu.
Ngón tay Hạ Tinh Trình nắm chặt ống tay áo của Dương Du Minh.
Bỗng nhiên, Dương Du Minh buông cậu ra, thấp giọng nói: “Cậu ấy ra rồi.”
Cơ thể Hạ Tinh Trình lập tức chẳng còn chút sức lực nào, cậu xoay người nằm nhoài trên lan can của ban công, trái tim cũng vì hưng phấn và căng thẳng mà đập thình thịch không ngừng, cậu cúi đầu, chôn mặt lên cánh tay, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy cửa kéo ở phía sau bị kéo ra, Trần Hải Lan đứng ở cửa nói với bọn họ: “Vào nhanh đi, lát nữa bị cảm bây giờ.”
Tiếp đó cậu cảm giác được Dương Du Minh đặt tay trên vai mình, dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói: “Vào thôi, Tinh Trình.”