《Sự Cố Mưu Sát》sẽ bắt đầu quay sau tết âm lịch, lúc này chỉ còn một tháng nữa là đến tết.
Lịch trình của Hạ Tinh Trình được xếp kín cho đến trước tết, cậu phải quay quảng cáo và chụp ảnh tuyên truyền cho hai đại ngôn; còn phải tham gia lễ trao giải cuối năm của một trang web trực tuyến, một bộ phim thần tượng do cậu diễn chiếu vào nửa đầu năm còn giành được giải thưởng; không có nhiều thời gian để tham gia show thực tế, nhưng Hoàng Kế Tân quyết định cho cậu làm khách mời của một show thực tế rất nổi tiếng, chỉ cần tham gia một tập.
Nhưng sau khi quay về, chuyện đầu tiên cậu phải làm là tới công ty quản lý trình diện để gặp Thái Mỹ Đình.
Công ty có một hành lang ngôi sao, hai bên đều là ảnh cực lớn của nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, có lẽ là để không làm mất lòng ai, thứ tự của các bức ảnh được sắp xếp một cách ngẫu nhiên, đầu tiên là Vưu Thư, ở giữa là Hạ Tinh Trình, ngoài ra còn có một số nghệ sĩ tiếng tăm lớn hoặc nhỏ.
Cậu dừng lại trước bức ảnh cao gần nửa người của mình, ngẩng đầu nhìn bức ảnh.
Bức ảnh này chụp lúc cậu vừa debut, khi đó vẫn chưa tới 20 tuổi. Nhiếp ảnh gia và stylist lúc đó đều là hạng nhất trong nước, Hạ Tinh Trình trong ảnh mặc một bộ đồng phục học sinh, bên trên là áo sơ mi trắng ngắn tay, bên dưới là quần dài màu lam đậm, trên chân mặc một đôi giày thể thao, cậu ngồi xổm trên đất, bên chân còn để một cái cặp sách, nhìn ống kính mỉm cười rực rỡ.
Giờ nhìn lại bức ảnh này, Hạ Tinh Trình cũng thấy ngạc nhiên với sự thanh thuần và ngây ngô trong ánh mắt mình khi đó, giống như anh chàng hotboy lớp bên cạnh, tản ra hơi thở tự nhiên như ánh mặt trời.
Cậu hơi tiếc vì Dương Du Minh chưa bao giờ nhìn thấy mình lúc đó.
Lúc cậu đang nhìn bức ảnh chằm chằm, cánh cửa cuối hành lang bỗng nhiên mở ra, Thái Mỹ Đình xuất hiện ở cửa nói với cậu: “Đến rồi sao còn không vào, lề mề gì đó nữa?”
“Thái tổng!” Hạ Tinh Trình lên tiếng chào hỏi, đi theo Thái Mỹ Đình vào phòng làm việc của cô.
Thái Mỹ Đình bảo Hạ Tinh Trình ngồi ở sô pha bên ngoài phòng làm việc, thư ký đưa qua cho cậu một ly trà.
Mặc dù biết Thái Mỹ Đình định nói gì, nhưng trong lòng Hạ Tinh Trình vẫn hơi thấp thỏm, cậu nhìn chằm chằm ly trà bằng thủy tinh trong suốt, nhìn một chiếc lá trà đang nổi trên mặt nước.
Thái Mỹ Đình ngồi ở ghế nghiêng đối diện cậu, nhìn cậu một lúc rồi nói: “Không có gì muốn nói với chị à?”
Hạ Tinh Trình chỉ có thể nhìn lại cô, sau khi hơi do dự thì nói: “Từ trước đến giờ chị toàn mặc kệ chuyện yêu đương của em.”
Thái Mỹ Đình “Ừ” một tiếng, gác một chân lên: “Những cô bạn gái trước của cậu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lần này định yêu bao lâu?” Hỏi xong, cô từ trong hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ, kẹp giữa ngón tay không vội châm lửa.
Hạ Tinh Trình nói: “Đây không phải là chuyện có thể dự định được, với lại, trước đây em cũng chưa từng dự định.” Chính là thích rồi yêu rồi phai nhạt rồi chia tay, từ trước đến giờ đều phát triển một cách tự nhiên, không phải là kết quả sau khi tính toán.
Thái Mỹ Đình nói: “Được thôi, chị thấy lần này cậu kiên trì chưa chắc được bao lâu.”
Trong lòng Hạ Tinh Trình bất mãn, cậu không thích Thái Mỹ Đình đánh giá tình cảm mình dành cho Dương Du Minh như thế, nhưng cậu không ngu đến mức phản bác lại, bèn để mặc Thái Mỹ Đình muốn nghĩ sao thì nghĩ, cô không phản đối đương nhiên sẽ tốt hơn. Cậu cầm bật lửa trên bàn lên, mỉm cười lấy lòng giúp Thái Mỹ Đình châm điếu thuốc trong tay.
Thái Mỹ Đình hút một hơi, đồng thời cũng nhìn cậu, lúc lấy thuốc ra khỏi miệng, lại nói: “Chị sẽ không hỏi cậu vì sao nhất thời hứng khởi ngay cả xu hướng tính dục cũng thay đổi, chị chỉ muốn hỏi cậu, có kế hoạch gì với sự nghiệp của mình không?”
Hạ Tinh Trình xoay bật lửa trong tay, vì câu hỏi này mà im lặng một lát, sau khi suy nghĩ kỹ cậu trả lời Thái Mỹ Đình: “Thái tổng, em muốn làm diễn viên.”
Về chuyện này, từ sau khi debut Hạ Tinh Trình chưa bao giờ suy nghĩ một cách nghiêm túc, mặc dù cậu vẫn luôn đóng phim, nhưng người khác chỉ coi cậu là một nam idol, chứ không phải là một nam diễn viên, trước đây cậu cũng nghĩ cho dù là đóng phim hay là hát, thậm chí là lên show thực tế, chỉ cần nổi tiếng và kiếm được tiền là được rồi. Lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ với hai chữ sự nghiệp này là vì Hà Chinh nói với cậu một câu, Hà Chinh bảo cậu đừng làm lưu lượng cũng đừng làm minh tinh, phải làm một diễn viên, Hạ Tinh Trình mới nhận ra hóa ra ý nghĩa của mấy danh xưng này lại khác nhau.
Thái Mỹ Đình nghe câu trả lời đầy nghiêm túc của cậu, nhìn cậu một hồi lâu mới nói: “Muốn chăm chỉ đóng phim?”
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Thái Mỹ Đình giơ tay ra hiệu Hạ Tinh Trình đẩy cái gạt tàn trên bàn tới, cô gảy tàn thuốc, nói: “Chỉ muốn đóng phim điện ảnh?”
Hạ Tinh Trình trả lời: “Cũng không phải, chỉ cần tác phẩm tốt là được ạ.”
Thái Mỹ Đình suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu như cậu muốn như vậy, thì công ty sẽ xác định phương hướng phát triển mới cho cậu, nhưng cậu phải hiểu rõ một điều, tài nguyên điện ảnh và truyền hình tốt không phải là công ty cố gắng tranh thủ cho cậu là có thể tranh thủ được, xét cho cùng, diễn viên vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”
Hạ Tinh Trình nói: “Em hiểu.”
Thái Mỹ Đình nói: “Vậy nên trước đó, vẫn phải duy trì độ nhận diện để ổn định sự nổi tiếng, nếu không vừa không có tác phẩm lại không có tiếng tăm gì, sau này ai sẽ tới tìm cậu đóng phim? Đừng nói như rồng leo làm như mèo mửa, hiểu chưa?”
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Thái Mỹ Đình nhìn cậu, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn cô: “Thái tổng, đừng thở dài mà, có gì thì chị cứ nói với em.”
Thái Mỹ Đình nói: “Chị biết cậu trông rất lười biếng, nhưng thật ra rất ngoan, vào công ty nhiều năm như vậy rồi chị cũng rất thích cậu, có mấy lời thôi thì chị cứ nói thẳng vậy. Chuyện của cậu và Dương Du Minh, cho dù cậu chỉ nhất thời hứng khởi muốn chơi đùa một chút thì cũng phải cảnh giác, đừng để bị bóc ra, đừng giữ lại ảnh hoặc là video, tốt nhất là cũng đừng tiết lộ với người trong giới, nếu không một khi bị phốt, cậu sẽ phải chịu đả kích hơn Dương Du Minh nhiều, cậu hiểu không?”
Nghe đến mấy câu này, trong lòng Hạ Tinh Trình tự dưng hơi không dễ chịu.
Thái Mỹ Đình nói tiếp: “Thực lực và địa vị của cậu ta đều ở đó, cậu ta đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong giới này, còn cậu thậm chí vẫn chưa có tác phẩm nào, đến lúc đó đây sẽ là một vụ scandal lớn đè lên người cậu, đè đến mức cậu không thể trở mình được, sự nghiệp của cậu cũng kết thúc.”
Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, tâm trạng phức tạp gật đầu.
Thái Mỹ Đình không nói gì nữa, chỉ im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, lúc chỉ còn cái đầu lọc thì ấn vào trong gạt tàn, cô mới nói với Hạ Tinh Trình: “Quay về nghĩ kĩ xem có đáng hay không?”
Trong đầu Hạ Tinh Trình nhanh chóng bật ra hai chữ: “Đáng chứ.” Nhưng cậu không nói với Thái Mỹ Đình, mà chỉ đứng lên: “Vậy em về trước đây, Thái tổng.”
Thái Mỹ Đình cũng đứng lên, đích thân tiễn cậu ra bên ngoài phòng làm việc, nói: “Tết đã có dự định gì chưa?”
Hạ Tinh Trình nói: “Về nhà thăm cha mẹ và anh hai ạ.”
Thái Mỹ Đình gật đầu: “Quanh năm suốt tháng cũng nên về một chuyến.” Nói xong, cô vỗ cánh tay Hạ Tinh Trình: “Cố gắng lên đó.”
Hạ Tinh Trình mỉm cười nói: “Cảm ơn Thái tổng.”
Thái Mỹ Đình quay lại phòng làm việc, Hạ Tinh Trình men theo hành lang rời đi, lúc đi ngang qua ảnh của mình dừng lại ngắm một lát, rồi mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Dương Du Minh về muộn hơn hai ngày so với kế hoạch ban đầu.
Việc này làm Hạ Tinh Trình bị giày vò trong sự nhớ nhung đau đớn thêm hai ngày, nhưng vào ngày nhận được tin nhắn Dương Du Minh gửi tới nói sắp về, cậu cảm thấy mừng như điên cũng là thật.
Ngày đó Hạ Tinh Trình không có lịch trình, cậu quyết định tới nhà Dương Du Minh đợi anh, Dương Du Minh dự kiến sẽ về nhà vào lúc hơn 6h tối, cậu có thể đợi Dương Du Minh về, rồi hai người cùng ăn tối.
Địa chỉ Dương Du Minh cho cậu là một khu chung cư rất cao cấp.
Trước đó Dương Du Minh đã báo biển số xe của Hạ Tinh Trình với bảo vệ của chung cư, nên mới có thể cho qua trực tiếp lái vào ga ra, sau đó để xe dưới đó đi thang máy tới thẳng tầng trệt, tầng một chỉ có một hộ.
Lúc bấm mật mã vào cửa, Hạ Tinh Trình vẫn hơi hồi hộp, trong lòng cậu nghĩ trước khi Dương Du Minh về sẽ tắt đèn trốn đi, đợi Dương Du Minh vào sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ tới đây, chính cậu cũng không nhịn được mà bật cười.
Bấm mật mã xong, sau khi cậu nhấn nút xác nhận, cửa nhà lạch cạch mở khóa, cậu giơ tay đẩy cửa ra, khoảnh khắc đó lại nhận ra trong nhà đang sáng đèn.
Hạ Tinh Trình ngẩn người, phản ứng đầu tiên của cậu là Dương Du Minh về rồi, cậu vừa mừng vừa sợ, dùng sức hoàn toàn đẩy cửa ra, rồi đi vào trong kêu một tiếng: “Anh Minh?”
Cửa nhà mở ra không có huyền quan, mà trực tiếp là phòng khách luôn, đèn trần phòng khách đang sáng, có người ngồi trên sô pha trong phòng khách quay lưng ra cửa, lúc này người đó đứng lên.
(Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong mái ấm của mỗi gia đình.)
Hạ Tinh Trình nhận ra đây không phải Dương Du Minh, mà là một người phụ nữ, cậu ngỡ ngàng đứng im tại chỗ.
Người phụ nữ kia quay người lại nhìn cậu, để lộ ra một khuôn mặt rất hoàn hảo, mặc dù đã hơn 30 tuổi, làn da vẫn trơn bóng căng mịn, trắng đến mức gần như trong suốt.
Khuôn mặt này Hạ Tinh Trình rất quen thuộc, có một khoảng thời gian cậu sẽ lén tìm kiếm tin tức liên quan đến cô, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này trên rất nhiều bức ảnh chụp trộm hoặc là ảnh đường phố. Cậu nhớ có một bài post thảo luận về lúc cô mới debut được rất nhiều fans gọi là tiểu tiên nữ, bởi vì cô thật sự rất đẹp, không phải là ăn khói lửa nhân gian để lớn lên, mà không chừng là tiên nữ lưu lạc phàm trần cũng nên.
Người phụ nữ này chính là Viên Thiển.
Lúc Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm Viên Thiển đến thất thần, Viên Thiển cũng đang nhìn cậu, đầu tiên cô hơi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười, cả khuôn mặt lập tức đẹp đến mức sống động, chẳng giống người đẹp cọc gỗ trước ống kính như trong truyền thuyết chút nào, cô nói: “Cậu là Hạ Tinh Trình à?”
Viên Thiển đã từng là hình mẫu lý tưởng của Hạ Tinh Trình, khoảng thời gian cậu vẫn chỉ đơn thuần sùng bái Dương Du Minh, cậu nghĩ Viên Thiển là một người vợ đạt tiêu chuẩn của Dương Du Minh, người bên cạnh nam thần phải là nữ thần mới đúng. Nhưng đến hôm nay, nam thần thành người yêu của cậu, nữ thần không nên tiếp tục tồn tại nữa, trong lòng cậu xao động, sắc mặt hơi trắng bệch, một lúc lâu sau mới kiềm chế được, cậu cũng mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Hạ Tinh Trình.”
Cậu không biết phải gọi Viên Thiển như thế nào, lẽ ra cậu nên gọi một tiếng chị, nhưng cậu thật sự không gọi được.
Viên Thiển nói: “Tôi là Viên Thiển.”
Hạ Tinh Trình gật đầu.
Bầu không khí trong phòng hơi đóng băng, Hạ Tinh Trình đứng cạnh cửa không nhúc nhích, Viên Thiển im lặng một lúc, mới cúi người lấy túi xách mình để trên sô pha, nói: “Tôi tưởng Du Minh sẽ về, vốn muốn đợi anh ấy nói chút chuyện, không ngờ anh ấy có hẹn rồi, vậy hôm khác tôi sẽ liên lạc lại với anh ấy.”
Hạ Tinh Trình không chất vấn Viên Thiển vì sao lại biết Dương Du Minh sắp về, cũng không chất vấn cô tìm Dương Du Minh có chuyện gì, cậu cảm thấy mình không có lập trường; mà Viên Thiển cũng không hỏi cậu gì cả, có lẽ cô cũng không có lập trường.
Viên Thiển cầm túi đi đến trước cửa, lúc đi ngang qua người cậu, cô gật đầu coi như tạm biệt cậu.
Hạ Tinh Trình cũng nói: “Chị đi thong thả.” Sau đó nhìn theo bóng lưng Viên Thiển bước vào thang máy.