Đợi Viên Thiển đi rồi, Hạ Tinh Trình hồn bay phách lạc đi vào nhà, cậu giơ tay đóng cửa nhà lại. Lúc cửa đóng lại phát ra tiếng va chạm, làm cậu run một cái, suy nghĩ hỗn độn lập tức trở nên rõ ràng, cậu nghĩ: Sao Viên Thiển lại xuất hiện ở đây?
Đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, mặc dù là đèn trần ở chính giữa, nhưng ánh sáng cũng không sáng lắm, Hạ Tinh Trình đánh giá cả căn phòng, bỗng dưng cậu nghĩ, liệu đây có phải là căn nhà trước đây Dương Du Minh và Viên Thiển sống cùng nhau không nhỉ?
Cậu nhìn giá để giày kê sát tường, trên đó không có dép dành cho phụ nữ, thế là cậu bèn thay giày, đi vào trong nhà. Căn nhà này rất lớn, với lại đây cũng là lần đầu tiên cậu đến, cậu chỉ có thể mở từng căn phòng, đứng ở cửa nhìn vào trong một lúc rồi đi qua mà không có bất cứ manh mối nào. Tất cả các căn phòng đều không khóa cửa, căn hộ này có tổng cộng ba phòng ngủ, một phòng sách, một phòng xem phim, một phòng để đồ, thêm hai phòng vệ sinh và một phòng bếp cực kỳ rộng rãi nhưng trông rất quạnh quẽ.
Phong cách trang trí của căn nhà rất đồng đều, là kiểu lạnh nhạt đầy nam tính, đủ ba màu đen, trắng và xám. Mỗi căn phòng cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, gần như không tìm được dấu vết có người ở.
Trong phòng để đồ chỉ có quần áo và giày của Dương Du Minh, phòng vệ sinh cũng chỉ có đồ dùng rửa mặt của một người, phòng bếp càng vắng vẻ hơn, ngay cả đồ gia vị nấu ăn cũng không có.
Đây không giống nơi mà Dương Du Minh và Viên Thiển từng sống chung với nhau.
Hạ Tinh Trình thở phào một hơi, cậu tắt đèn và đóng cửa của từng căn phòng lại, rồi quay lại ngồi trên sô pha mềm mại của phòng khách.
Sô pha có mùi da mới, xem ra là mới mua, còn vương lại mùi nước hoa trên người Viên Thiển nữa. Cậu ngồi một lát, rồi cởi giày ra, cả người ngồi xổm trên sô pha, một tay chống mặt ngẩn người.
Cảm giác phấn khích trên đường đến đây đã tiêu tan sạch sẽ, giờ chỉ còn lại sự bất an và nôn nóng.
Nếu như đây không phải là căn nhà mà Dương Du Minh và Viên Thiển từng sống chung lúc kết hôn, thì sao Viên Thiển lại biết mật mã hơn nữa còn ở đây đợi Dương Du Minh? Bọn họ vẫn giữ liên lạc ư? Nhưng Dương Du Minh đã biết cậu muốn tới, nên không thể hẹn Viên Thiển đợi anh ở đây được, vậy là Viên Thiển tự tới, cô ấy biết mật mã nhà của Dương Du Minh, biết thời gian Dương Du Minh trở về, giữa bọn họ vẫn giữ một mối liên hệ sâu sắc nào đó, vậy cô ấy tới đây làm gì?
Hạ Tinh Trình chẳng thể nào dằn phỏng đoán trong đầu mình xuống được, cảm giác này làm cậu cực kỳ khó chịu, tiếp đó cậu nghĩ tới một khả năng đáng sợ nhất, đó chính là Viên Thiển tới tìm Dương Du Minh để tái hợp. Lúc trước vì cứu vãn cuộc hôn nhân với Viên Thiển, Dương Du Minh đã lùi rất nhiều lịch trình và cực kỳ cố gắng, giờ nếu Viên Thiển chủ động quay về, có phải Dương Du Minh sẽ lập tức bỏ rơi cậu rồi chọn quay lại bên cạnh Viên Thiển không?
Suy đoán đáng sợ này làm toàn thân Hạ Tinh Trình phát lạnh, cậu giơ tay lên ra sức che kín mặt.
Hình như đợi rất lâu, Hạ Tinh Trình mới nghe thấy tiếng mở cửa, cậu duy trì tư thế cuộn tròn trên sô pha, quay đầu lại, nhìn thấy Dương Du Minh xuất hiện ở cửa.
Dương Du Minh mặc một cái áo khoác dài màu đen, bên trong áo là áo len màu trắng và áo sơ mi cổ nhọn lộ ra từ cổ áo len, trên tay còn đẩy một cái vali lớn.
Khoảnh khắc thấy Hạ Tinh Trình, Dương Du Minh bèn mỉm cười, anh đứng cạnh cửa buông vali hành lí, giang tay ra đợi Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình lập tức lấy lại tinh thần, cậu vội vàng từ trên ghế sô pha xỏ chân vào dép, đứng lên đi tới cửa, vào lúc đó Hạ Tinh Trình chợt quyết định sẽ không nói với Dương Du Minh cậu nhìn thấy Viên Thiển ở đây, trong lòng cậu rất sợ, sợ Dương Du Minh sẽ dao động.
Lúc Hạ Tinh Trình ôm chặt Dương Du Minh, cánh tay Dương Du Minh cũng vòng ra sau lưng cậu, anh cúi đầu hôn lên trán cậu hết lần này tới lần khác.
Mặt Hạ Tinh Trình vẫn vùi trên vai Dương Du Minh, mãi đến tận khi Dương Du Minh giơ tay nâng cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên, anh hỏi: “Sao thế?”
“Gì ạ?” Hạ Tinh Trình giả bộ không biết.
Dương Du Minh nhìn vào mắt cậu: “Mất hứng hả?”
Hạ Tinh Trình lập tức mỉm cười, huy động toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình: “Đâu có, em vui lắm.”
Dương Du Minh nhìn cậu một lát, anh không nói gì, chỉ vỗ lưng cậu, rồi buông tay ra, đẩy vali vào, đóng cửa lại.
Hạ Tinh Trình đứng bên cạnh nhìn anh, hỏi: “Một mình anh thôi à?”
“Ừm,“ Dương Du Minh nói: “Anh bảo tài xế đưa Lý Vân về, anh về một mình.” Anh để vali cạnh cửa, thay một đôi dép, đi vào giữa phòng khách, tiếp đó dừng lại bên cạnh sô pha, đứng im lặng một lúc, rồi quay người lại nhìn Hạ Tinh Trình: “Em có biết vấn đề về diễn xuất của em nằm ở đâu không?”
Hạ Tinh Trình sửng sốt, cậu không hiểu vì sao Dương Du Minh tự dưng lại nhắc tới chuyện này, cậu mờ mịt nhìn anh.
Dương Du Minh cởi áo khoác ra, tiện tay vứt trên sô pha, sau đó không nhanh không chậm mở nút tay áo sơ mi ra, xắn tay áo len và áo sơ mi lên, đồng thời nói: “Nếu như em không thể nhập vai, chỉ dựa vào kỹ xảo biểu diễn, thì biểu hiện của em sẽ rất hời hợt và không thể thuyết phục được mọi người.”
Hạ Tinh Trình nhíu chặt lông mày.
Dương Du Minh đứng im, lẳng lặng nhìn cậu một lúc, rồi mỉm cười nói: “Buổi tối muốn ăn gì, tụi mình cùng đi ăn nhé.”
Bữa tối bọn họ ăn ở một nhà hàng cao cấp mà Dương Du Minh thường tới ở bên cạnh khu chung cư, lúc hai người ở trong phòng, tâm trạng của Hạ Tinh Trình dường như đã trở nên tốt hơn, cậu luôn mỉm cười nói chuyện với Dương Du Minh, Dương Du Minh rất ít nói, phần lớn thời gian đều dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tinh Trình nghe cậu nói chuyện.
Sau đó về đến nhà, bọn họ vừa tắm xong liền ôm nhau lên giường.
Phòng ngủ chính nằm sát phòng sách và phòng để đồ, bên trong có phòng vệ sinh riêng, giường rất lớn rất mềm mại, thiết bị sưởi ấm cũng mở vừa đủ.
Lúc ở trên giường Hạ Tinh Trình chẳng thể nào nghĩ đến chuyện khác, mà hoàn toàn đắm chìm trong tình dục, bọn họ vén chăn lên, những chỗ da dán chặt vào nhau đều mướt mồ hôi, bọn họ thở hổn hển, hơi thở nóng rực.
Dương Du Minh ôm chặt Hạ Tinh Trình, nụ hôn không ngừng rơi trên tai cậu.
Hạ Tinh Trình mở to hai mắt, nhìn đèn trần hình dáng đơn giản đường nét rõ ràng ở trên trần nhà, thân thể vẫn đang chìm đắm trong dư âm làm người ta run rẩy, mỗi một lỗ chân lông đều giãn ra, mồ hôi nhễ nhại.
Dương Du Minh nằm nghiêng, một tay chống đầu dậy, một tay dán lên ngực Hạ Tinh Trình, nhẹ nhàng vuốt ve dọc làn da mướt mồ hôi trên ngực cậu, quay xong phim lâu như vậy rồi, Hạ Tinh Trình cũng có thêm chút thịt, nhưng vẫn hơi gầy, lúc nằm thẳng bụng dưới hơi lõm xuống. Tay Dương Du Minh dừng ở bụng dưới của cậu, tay dán vào làn da dẻo dai nhẵn bóng, một ngón tay đảo quanh rốn cậu.
“Có phải hôm nay Viên Thiển tới đây không?” Không hề có gì báo trước, Dương Du Minh dùng giọng nói sau khi kích tình hơi khàn khàn ở bên tai Hạ Tinh Trình hỏi.
Hạ Tinh Trình nhất thời trợn tròn mắt, trong đầu “vù” một tiếng, cậu lập tức bật dậy khỏi giường, nghiêng người hỏi Dương Du Minh: “Sao anh biết?” Giọng cậu hơi hung dữ.
Dương Du Minh vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ là bàn tay đang dán sát bụng dưới của cậu đã thu lại, anh nói: “Anh ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy ở sô pha trong phòng khách.”
Hạ Tinh Trình ngẩn người, ban đầu đúng là cậu cũng ngửi thấy mùi nước hoa của Viên Thiển ở trên sô pha, nhưng một lát sau lại không ngửi thấy nữa.
Dương Du Minh cũng ngồi dậy, ngồi đối diện với Hạ Tinh Trình: “Cô ấy có nói với em cô ấy tới đây làm gì không?”
Hạ Tinh Trình lắc đầu: “Em không biết, em đến thì chị ấy đi luôn.”
Dương Du Minh cúi đầu, nắm chặt tay cậu: “Sao em không nói với anh?”
Hạ Tinh Trình không nói gì, cậu chỉ nhìn bàn tay Dương Du Minh đang nắm chặt lấy tay mình.
Dương Du Minh hơi bất đắc dĩ thở dài: “Em nghĩ gì cũng đều không nói với anh, em bảo anh phải giải thích với em như thế nào đây?”
Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Anh muốn giải thích gì?”
Dương Du Minh nói: “Em muốn hỏi gì?”
Hạ Tinh Trình nói: “Chị ấy tới tìm anh làm gì? Không phải chị ấy muốn ly hôn ư?”
Dương Du Minh trả lời: “Anh cũng muốn biết, nên ban nãy không phải anh mới hỏi em sao?”
Hạ Tinh Trình nhíu mày, rồi lại nói: “Sao chị ấy biết hôm nay anh về?”
Dương Du Minh bóp bóp cổ tay cậu: “Lát nữa anh gọi điện cho Lý Vân, hỏi xem còn ai biết hôm nay anh về nữa, anh giúp em điều tra xem ai nói cho cô ấy biết được không?”
Hạ Tinh Trình nghe Dương Du Minh nói như vậy, bỗng dưng hết giận, nhưng cậu vẫn không yên tâm, vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi: “Sao chị ấy có mật mã nhà anh?”
Dương Du Minh nói: “Mật mã nhà anh chưa bao giờ đổi, mấy người kia cũng biết.”
Hạ Tinh Trình dùng giọng điệu không cho thương lượng nói: “Đổi đi.”
Dương Du Minh bỗng chốc mỉm cười, anh gật đầu, giọng thành khẩn nói: “Được, đổi. Em muốn đổi thành cái gì thì đổi thành cái đó.”
Hạ Tinh Trình rốt cục cũng không nhịn được mà bật cười, đầu tiên cậu ngồi quỳ hai chân trên giường, sau đó dạng chân ra ngồi trên đùi Dương Du Minh, Dương Du Minh bèn ngửa người ra sau, dựa lên đầu giường.
“Nhà này không phải là phòng cười trước đây của anh và Viên Thiển đúng không?” Hai tay Hạ Tinh Trình ôm lấy cổ Dương Du Minh hỏi.
Dương Du Minh khẽ mỉm cười trả lời: “Không phải, đây là nhà anh mua sau khi tụi anh ly thân.”
Hạ Tinh Trình vẫn hơi để ý: “Viên Thiển chưa từng ở đây chứ?”
Dương Du Minh nói: “Cô ấy từng tới hai lần, nhưng chưa ở lại.”
Hạ Tinh Trình chớp mắt, ngón tay vô thức vuốt ve làn da mềm mại sau tai Dương Du Minh, cậu có một chuyện rất muốn hỏi, nhưng lại chẳng dám hỏi ra khỏi miệng, cậu muốn hỏi Dương Du Minh, nếu như Viên Thiển quay lại, liệu Dương Du Minh có chấp nhận cô ấy không. Lời gần như đã đến bên miệng, nhưng cậu vẫn chẳng thể nào hỏi được, cậu sợ cho dù là Dương Du Minh có im lặng, thì trong lòng cậu cũng không thể chịu nổi.
Nên cuối cùng Hạ Tinh Trình vẫn đổi câu hỏi, vẻ mặt cậu hơi rầu rĩ: “Hai người ly hôn rồi, mà anh vẫn còn nhớ mùi nước hoa của chị ấy.”
Dương Du Minh nói: “Đúng vậy, anh còn nhớ nhãn hiệu nữa kìa, nếu nhớ không nhầm thì là Chanel Coco Mademoiselle, mùi hương lưu lại rất lâu, thật sự khiến người ta nhớ sâu sắc.”
Hạ Tinh Trình hỏi anh: “Anh thích không?”
Dương Du Minh suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc trả lời cậu: “Nếu như em nói nước hoa, thì không thể nói thích hay ghét được, anh chỉ cảm thấy nó thơm quá, ngửi lâu đầu sẽ bị choáng.”
Hạ Tinh Trình cúi đầu mỉm cười.
Dương Du Minh ngồi thẳng người lại, hôn lên môi cậu, Hạ Tinh Trình dùng hai tay nâng mặt anh lên để cùng anh hôn môi, bầu không khí lại từ từ trở nên nóng bỏng, nhưng so với sự cấp bách ban nãy, giờ hai người kiên nhẫn vuốt ve nhau hơn, tận tình hưởng thụ thân thể của đối phương.
Hạ Tinh Trình triền miên với Dương Du Minh trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của anh cho tới nửa đêm, rồi mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau lúc cậu thức dậy, phát hiện Dương Du Minh đã rời giường, hơn nữa hình như dậy lâu lắm rồi, Hạ Tinh Trình duỗi một tay ra, sờ ra trải giường và chăn ở phía bên kia thì thấy đã lạnh cả rồi.
Cậu cũng dậy khỏi giường, mặc quần áo xong đi tới phòng khách, nhìn thấy Dương Du Minh mặc một cái quần dài thể thao rộng rãi, để trần thân trên, đang hít đất trong phòng khách.
Lúc cánh tay Dương Du Minh cong lại, thân thể ép xuống, cơ bắp đẹp đẽ sau lưng anh sẽ săn lại, trông cực kỳ mạnh mẽ, dọc theo lưng đi xuống chính là vòng eo mảnh mai, chỗ lõm giữa cột sống kéo dài tới trong lưng quần, biến mất giữa hai cánh mông đang vểnh cao.
Hạ Tinh Trình giẫm đế giày trên sàn nhà, từng bước từng bước đi tới, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Du Minh, duỗi một tay ra dán lên lưng anh, sau đó dọc theo chỗ lõm giữa cột sống luồn ngón tay vào lưng quần, mò tới một bên khe mông của anh, dùng sức bóp một cái.
Một tay Dương Du Minh chống đỡ cơ thể, một tay khác đưa ra sau lưng, nắm chặt lấy cổ tay Hạ Tinh Trình, sau đó nhanh chóng trở mình ngồi trên sàn nhà, kéo Hạ Tinh Trình nằm úp sấp trên chân mình, cực kỳ lưu loát cởi quần cậu.
Hạ Tinh Trình vội vàng dùng hai tay nắm chặt lưng quần, nói: “Em sai rồi! Em sai rồi!”
Quần đã cởi được một nửa, cuối cùng Dương Du Minh vẫn dừng lại, chỉ đánh mấy cái lên mông cậu, rồi buông ra định đứng dậy.
Hạ Tinh Trình không muốn rời khỏi người anh, cậu ngồi dậy dùng hai chân quấn chặt lấy eo anh, nói: “Đừng đi, cho em ôm thêm một lúc nữa.”
Dương Du Minh dứt khoát dùng hai tay bế cậu đứng lên luôn, Hạ Tinh Trình sợ mình bị tuột xuống, nên hai chân càng quấn chặt lấy eo anh, bàn tay cậu sờ tầng mồ hôi ướt đẫm sau lưng Dương Du Minh: “Bế em như vậy liệu anh có cảm thấy em nặng quá không?”
“Không đâu,“ Dương Du Minh vừa nói, vừa đỡ Hạ Tinh Trình ngồi lên bàn trà: “Nếu không sao anh phải rèn luyện?”
Hạ Tinh Trình thấy anh muốn đi, lại vội vã dùng chân móc chân anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Dương Du Minh cúi đầu nhìn chân cậu, nói: “Anh đi tắm, sau đó nấu bữa sáng cho em.”
Hạ Tinh Trình nói: “Lát nữa đã, em muốn đổi mật mã cửa nhà anh trước.”
Dương Du Minh nhìn cậu mỉm cười, nói: “Đi thôi.”