Minh Nhật Tinh Trình

Chương 90: Chương 90




Hành lang bên ngoài phòng rửa tay rất ngắn, bọn họ đứng ở đây nói chuyện, nếu có người nhìn qua chắc chắn đều có thể nhìn thấy.

Hạ Tinh Trình nhìn Viên Thiển nhưng không trả lời câu hỏi của cô.

Viên Thiển lại cười nhạt nói: “Tôi nghe nói anh ấy về nhà đón tết cùng cậu.”

Hạ Tinh Trình kiềm chế gợn sóng ở trong lòng, cậu hỏi Viên Thiển: “Chị có tiện đổi chỗ khác nói chuyện không?”

Viên Thiển gật đầu với cậu: “Được.”

Bọn họ rời khỏi phòng riêng, tạm thời không có ai chú ý tới, hai người một trước một sau ra khỏi nhà hàng đồ Nhật, giữa lúc đó Viên Thiển gọi điện thoại, tìm người để lấy chìa khóa xe, sau đó cùng Hạ Tinh Trình lên xe bảo mẫu của cô.

Hạ Tinh Trình gửi tin nhắn cho Hoàng Kế Tân, nói giờ đang đi nói chuyện riêng với Viên Thiển.

Cửa sổ của xe bảo mẫu dán màng sẫm màu, đứng bên ngoài sẽ không thấy rõ bên trong, trong xe chỉ có hai người họ.

Viên Thiển nói: “Lần trước tôi đã cảm thấy rất lạ, sao Dương Du Minh lại tùy tiện nói mật mã nhà của anh ấy cho người khác như thế, hơn nữa còn bảo người ta tới lúc anh ấy không có nhà.”

Hạ Tinh Trình ngồi ở bên cạnh, cách Viên Thiển một ghế, cậu vẫn có chuyện thắc mắc: “Chị Thiển, sao chị biết anh Minh cùng em về nhà ăn tết.”

Viên Thiển chống tay trên ghế đỡ lấy đầu: “Đừng căng thẳng như vậy, dù sao thì tôi và Dương Du Minh cũng từng là vợ chồng, bên cạnh anh ấy có người thân cận với tôi cũng không lạ.” Nói xong, vẻ mặt của cô trông hơi đờ đẫn, nhẹ giọng nói: “Chỉ là tôi không ngờ.”

Hạ Tinh Trình không biết cô nói không ngờ rốt cục là đang chỉ cái gì.

Viên Thiển dựa vào ánh sáng yếu ớt trong xe để nhìn kĩ Hạ Tinh Trình: “Sao lại là đàn ông nhỉ?”

Câu nói này làm Hạ Tinh Trình hơi không thoải mái, cậu cố gắng giữ giọng điệu lễ phép nói: “Có lẽ là do anh ấy quá thích em, nên ngay cả giới tính cũng trở nên không quan trọng.”

Viên Thiển nghe thấy vậy bèn mỉm cười.

Thấy cô cười, Hạ Tinh Trình lại cảm thấy cô cũng không làm người ta ghét như vậy, dù sao thì cô cười cũng rất xinh đẹp.

Hạ Tinh Trình hỏi Viên Thiển: “Chị có thể nói cho em biết một chuyện không?”

Viên Thiển nói: “Chuyện gì?”

Hạ Tinh Trình nói: “Sao chị lại muốn ly hôn với Dương Du Minh?”

Viên Thiển im lặng một lúc, rồi mới nói: “Có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng bằng mấy câu đơn giản được, nhưng để nói tại sao, thì có lẽ là do cuộc hôn nhân đó khiến tôi có cảm giác không chân thực.”

Hạ Tinh Trình không nhịn được hỏi: “Có cảm giác không chân thực là sao?”

Viên Thiển suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi nói: “Đó không phải là cuộc sống mà tôi mong đợi, mặc dù trước khi kết hôn tôi rất thích anh ấy, nhưng lúc sống chung với nhau rồi tôi lại cảm thấy...” Nói tới đây, cô dừng lại rất lâu, rồi mới nói tiếp: “Tôi không biết nữa, có lẽ là do tôi tự đi vào chỗ bế tắc.”

Hạ Tinh Trình cảm thấy nét mặt cô hơi cô đơn, bèn mở lời nói thay cô: “Là nhạt nhẽo vô vị hả?”

Viên Thiển quay qua nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Có lẽ là vậy.” Nói xong, cô mỉm cười nhìn Hạ Tinh Trình: “Cậu cảm thấy anh ấy vô vị rồi à?”

“Không,“ Hạ Tinh Trình phủ nhận không chút nghĩ ngợi: “Em không phải là chị.”

Viên Thiển hỏi cậu: “Địch ý cậu dành cho tôi là vì tôi và Dương Du Minh đã từng là vợ chồng à?”

Hạ Tinh Trình nói: “Em không có địch ý với chị, em chỉ cảm thấy chị nên tiếc hận, là chính chị muốn rời xa anh ấy.”

Viên Thiển mỉm cười gật đầu, cô tiến sát đến bên tai Hạ Tinh Trình nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, nên tôi thường quanh quẩn bên bờ vực của sự hối tiếc.”

Hạ Tinh Trình không giận, cậu chỉ bình tĩnh nói với Viên Thiển: “Chị nghĩ rằng chị hối hận rồi, anh ấy sẽ chấp nhận chị ư?”

Viên Thiển không nói gì.

Hạ Tinh Trình không biết phải nói gì nữa, cậu định xuống xe.

Viên Thiển bỗng nhiên nói: “Tôi là một người thích gì thì sẽ theo đuổi, không thích nữa sẽ quay lưng tuyệt đối không ngoảnh lại. Lúc đó cứ nghĩ tình cảm hết rồi thì chính là hết rồi, không kích thích không hạnh phúc thì cần gì phải tiếp tục nữa, nhưng mà lúc thật sự rời đi, lại bắt đầu nghi ngờ liệu lựa chọn của mình có đúng không.”

Hạ Tinh Trình kéo cửa ra xuống khỏi xe, cậu đứng ở bên ngoài nói với Viên Thiển vẫn còn ngồi trên xe: “Đừng nghi ngờ nữa, lựa chọn của chị là đúng.”

Viên Thiển hơi mỉm cười, cô nói: “Chuyện giữa chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim chứ?”

“Đương nhiên là không,“ Hạ Tinh Trình nói: “Giữa chúng ta không có chuyện gì cả, chỉ là chuyện của chị và anh ấy, với cả chuyện của em và anh ấy mà thôi.”

Viên Thiển đồng ý gật gật đầu.

Hạ Tinh Trình hít sâu một hơi, rồi quay lưng rời đi.

Sáng hôm sau, Hạ Tinh Trình bị đánh thức bởi điện thoại ở quầy lễ tân, phải chuẩn bị rời giường tới trường quay bắt đầu cho việc trang điểm và quay phim của hôm nay rồi.

Cảnh quay đầu tiên của cả bộ phim ngày hôm nay cũng là cảnh đầu tiên trong kịch bản, cảnh diễn ra ở trong nhà của doanh nhân trung niên Tiền Bất Cùng, cảnh trong toàn ngôi nhà đều được dựng trong studio.

Phong cách đạo diễn của Đinh Văn Huấn rất khác Hà Chinh, Đinh Văn Huấn là một đạo diễn biết mỗi một cảnh quay bản thân mình cần gì, anh sẽ bàn bạc với diễn viên về mỗi một hành động mỗi một biểu cảm, thậm chí là cả giọng điệu nói chuyện ở trước ống kính.

Điều này nghe có vẻ dễ hơn, nhưng thật ra lại càng khó khăn hơn, bởi vì nếu bạn diễn có điểm nào không phù hợp với ý của Đinh Văn Huấn, anh đều sẽ yêu cầu quay lại lần nữa.

Cảnh quay đầu tiên của bộ phim là một cảnh quay dài được nối lại với nhau, ở trong căn nhà lớn của nhà họ Tiền, buổi sáng Tiền Bất Cùng ở trên giường mở mắt ra, hắn mặc đồ ngủ rời giường đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó sẽ đi ra ngoài, đi qua phía sau vợ Giả Lệ Chi đang tô son trước bàn trang điểm ra khỏi phòng đi tới hành lang, lúc này ống kính sẽ chuyển sang hình nền trên vách tường hành lang, giống như đang tiếp tục đi về phía trước, lúc chuyển tới trên người Tiền Bất Cùng lần nữa thì hắn đang xuống cầu thang, ống kính theo bóng lưng hắn băng qua chỗ rẽ cầu thang đi xuống tầng một, đi ngang qua người hắn lên phía trước dùng góc nhìn của hắn đi vào phòng ăn, trong phòng ăn, hai người con của hắn là Tiền Trình Cẩm và Tiền Kiềm đang ăn sáng, Tiền Kiềm ngoan ngoãn gọi một tiếng “Cha”, còn Tiền Trình Cẩm chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó tiếp tục vừa nghịch điện thoại vừa dùng thìa múc bột yến mạch ở trong bát. Ống kính xoay một vòng trở lại trên người Tiền Bất Cùng, nhìn thấy hắn ngồi xuống cạnh bàn ăn, rồi tiếp tục quay về phía lối vào của phòng ăn, Giả Lệ Chi mặc váy ngắn trang điểm xinh đẹp lọt vào ống kính, ống kính lại theo cô ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, sau đó mới kết thúc chuyển qua quay cận cảnh.

Mặc dù không phải là một cảnh quay dài hoàn chỉnh, nhưng việc chuyển qua một cảnh quay trống trên hình nền của vách tường sẽ khiến khán giả sinh ra ảo giác toàn bộ cảnh quay được thực hiện trong một lần.

Hơn nữa từ lúc Tiền Bất Cùng bắt đầu xuống lầu, thì đó chính là một cảnh quay dài hoàn chỉnh.

Trong cảnh này, phân đoạn của Hạ Tinh Trình không nhiều lắm, nhưng lại là một trong những mắt xích không thể mắc sai lầm.

Tiền Trình Cẩm là một sinh viên, nhưng lại là một sinh viên có tính cách hoàn toàn khác Phương Tiệm Viễn, gia cảnh của cậu ta giàu có, mẹ mất rất sớm, cha bận kiếm tiền nên không thể nào quản lý cậu, hình tượng của cậu ta là thiếu gia nhà giàu có tính cách phản nghịch, công tử bột ăn chơi, rất ít khi giao tiếp với cha và em gái.

Đối với nhân vật này, Hạ Tinh Trình đã nghiền ngẫm rất lâu, thường ngày Tiền Trình Cẩm cười như thế nào, thờ ơ nhìn người khác như thế nào, hơn nữa cậu còn tạo ra một ít chi tiết nhỏ theo bản năng cho nhân vật này, lúc căng thẳng sẽ vô thức xuất hiện. So với sự mờ mịt luống cuống trong lần đầu tiên đóng phim, giờ cậu đã có thể điều chỉnh tâm trạng và trạng thái của mình tốt hơn rồi.

Trước khi bắt đầu quay phim, Hạ Tinh Trình đã thảo luận về trạng thái cảm xúc của Tiền Trình Cẩm khi đối diện với những người khác nhau, cậu nghĩ Tiền Trình Cẩm hơi coi thường Tiền Bất Cùng cha của mình, thái độ đối với Giả Lệ Chi khá bình thản, còn em gái Tiền Kiềm thì lại chẳng thèm quan tâm, ít nhất thì ở phần đầu của bộ phim là như vậy, Đinh Văn Huấn đồng ý với quan điểm của cậu.

Nên lúc Tiền Bất Cùng từ cầu thang xuống đi vào phòng ăn, cậu ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt rất lạnh lùng, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu nghịch điện thoại, tư thế ngồi của cậu cũng không ngay ngắn, hoặc là một chân giẫm trên ghế, hoặc thân thể nghiêng qua dựa vào bàn ăn.

Sau khi Giả Lệ Chi ngồi xuống, người một nhà bắt đầu vừa ăn sáng vừa nói chuyện.

Tiền Trình Cẩm mặc một cái quần bò rách, trên người mặc một cái áo khoác bóng chày, bên trong là một cái áo thun sẫm màu cổ thấp, vừa vặn để lộ hình xăm mới trên xương quai xanh của cậu.

Có một chi tiết Đinh Văn Huấn thêm vào sau khi nhìn thấy hình xăm của Hạ Tinh Trình.

Tiền Bất Cùng chú ý tới hình xăm của Tiền Trình Cẩm, bèn để đũa xuống, chỉ vào cậu nói: “Hình xăm đó của mày là sao?”

Tiền Trình Cẩm ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Sao là sao?”

Tiền Bất Cùng nói: “Nhìn mày xem giống sinh viên gì chứ!”

Tiền Trình Cẩm cười nhạt, đẩy cái bát còn một nửa thức ăn ở trước mặt ra, đứng lên nói: “Tôi ăn no rồi.” Sau đó cậu liền đi ra ngoài.

Quay bộ《Sự Cố Mưu Sát》đối với Hạ Tinh Trình mà nói thì dễ hơn《Tiệm Viễn》nhiều, thứ nhất phân cảnh của cậu không nặng lắm, phân cảnh chính của bộ phim vẫn là của Bao Khải và Viên Thiển, thứ hai là không có nhiều cảnh quay nội tâm, dù sao thì bộ phim này của Đinh Văn Huấn cũng được xác định là một bộ phim hài, cả bộ phim đều có sắc thái rất sáng sủa, chỉ có phần cuối của bộ phim là u ám.

Ít nhất thì Hạ Tinh Trình không cần phải chịu đựng áp lực tâm lý, không cần phải yêu đến chết đi sống lại trong phim một lần nữa.

Công ty của Tiền Bất Cùng rơi vào khủng hoảng nợ nần, sáng sớm sau khi ra khỏi nhà hắn liền tới ngân hàng để bàn về khoản vay, nhưng lại không thuận lợi. Trong nhà ngoài hắn ra, thì không có ai biết chuyện này nữa. Buổi tối lúc hắn mệt mỏi về đến nhà, người vợ trẻ xinh đẹp và con trai vẫn chưa về, chỉ có con gái ở trong phòng tập đàn, nhưng con gái học cấp ba không thích giao tiếp với hắn.

Mãi cho đến đêm khuya, Tiền Bất Cùng thấy Giả Lệ Chi vẫn chưa về nhà bèn lấy điện thoại ra gọi cho cô, nghe thấy bên chỗ cô vang lên tiếng mạt chược, sau đó cô nói với hắn là không cần chờ mình, bảo hắn ngủ trước đi.

Tiền Bất Cùng dùng sức cúp điện thoại rồi ném lên giường, mở két sắc trong tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra mấy bản hợp đồng bảo hiểm, tiếp đó hắn nhìn hợp đồng bảo hiểm rơi vào trầm tư.

Đây là khởi đầu của toàn bộ câu chuyện.

Vì là phim hài, nên ngoài toàn bộ cốt truyện, điều làm Đinh Văn Huấn suy xét nhiều nhất là làm thế nào để khán giả bật cười khi xem phim, anh thường thảo luận với với biên kịch và diễn viên hài Bao Khải, để tình tiết và cảnh quay thêm thú vị hơn.

Một cảnh trong số đó là Hạ Tinh Trình phải giả gái.

Trong cảnh này, Tiền Trình Cẩm giả gái bị tình nhân của mẹ kế cậu xem là người tình của mình, cũng vì vậy mà cậu biết chuyện mẹ kế mình ra ngoài ăn vụng.

Trước lúc đó, nam diễn viên Chúc Thiên Kiệt đóng Cao Hải tình nhân của Giả Lệ Chi cũng tiến vào đoàn phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.