Đến nước này vai diễn thật sự đã giao cho y rồi! Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn điện thoại, lực tinh thần vẫn chưa quay trở lại thì một tin nhắn khác lại đến, mở ra xem, là địa chỉ công ty cùng với một số tài liệu Đường Vũ gửi đến. Mặc dù trước đó Karl đã nói cho y biết, muốn y thay Lục Hành tiếp nhận vai diễn, nhưng nhanh như vậy liền có người chứng thực, mang đến cho Cố Hoài Dương một cảm giác sấm rền gió bấc.
Trước kia vô số lần ảo tưởng sẽ có công ty gọi điện cho y, muốn y ký hợp đồng sau chụp diễn, nhưng từ đầu đến cuối cơ hội đó mãi không đến, chuyện hiện tại chẳng khác nào nằm mộng, có khi nào là do Nhiếp Minh Viễn giúp y? Y biết trong giới giải trí cạnh tranh rất khốc liệt, dù có được khuôn mặt ưa nhìn cũng sẽ không có ai sẵn lòng cầu xin giúp ngươi một cơ hội, nếu như người khác thật cho ngươi một con đường, nói rõ đối phương muốn từ trên người ngươi kiếm được lợi ích, mà y chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, căn bản không có ích lợi gì.
Cho nên chẳng qua là trùng hợp? Giống như Nhiếp Minh Viễn đã nói, hình thể y cùng Lục Hành tương đồng, trang phục không cần phải chỉnh sửa, kỹ năng diễn xuất cũng được phó đạo diễn chấp nhận nên mới để y nhận vai diễn đó. Từng dòng suy nghĩ cuốn tới, thủy chung không có biện pháp để ổn định tâm tình, Cố Hoài Dương lấy điện thoại ra tìm trong đó một dãy số, soạn một tin nhắn cho Nhiếp Minh Viễn, nghĩ một chút lại xóa đi.
Đã khuya lắm rồi, Nhiếp Minh Viễn có lẽ cũng đã nghỉ ngơi. Cố Hoài Dương cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, áo là Nhiếp Minh Viễn cho mượn, nhớ đến ngày mai đến tổng công ty Canh Giờ có thể nhìn thấy hắn, vội vàng cởi áo sơ mi ra đi tắm.
Buổi sáng bảy giờ, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi xuống căn phòng ngủ an tĩnh, bên trong vốn đơn sơ bỗng mang một tầng ánh sáng ấm áp. Phòng ngủ bố trí đơn giản, đối diện cửa sổ là một cái bàn trà, trên bàn có máy tính và một số vật dụng linh tinh, kế bên bàn trà là một cái giường đôi, Cố Hoài Dương nằm trên giường mờ mịt tỉnh dậy. Mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là trần nhà màu trắng, Cố Hoài Dương lật người muốn ngủ, nghĩ đến sáng nay còn phải có việc để làm, đành nhận mệnh bò xuống giường, nửa tỉnh nửa mơ vào phòng tắm rửa mặt.
Xuyên qua tấm gương là khuôn mặt dị ứng đã khôi phục như cũ, ngay cả trên lưng cũng không còn cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, tâm tình Cố Hoài Dương nháy mắt tốt lên, nhanh chóng rửa mặt xong rồi trở lại phòng ngủ chọn y phục mặc đến công ty. Y mang theo tài liệu và áo sơ mi Nhiếp Minh Viễn đã cho mượn rời nhà, chạy đến chỗ chờ xe buýt.
Bốn mươi phút sau Cố Hoài Dương đến tổng công ty Canh Giờ, một tòa nhà năm mươi tầng sừng sững cao quý, người tới đây đều có mong muốn hiện thực hóa giấc mộng minh tinh. Cố Hoài Dương bước vào cửa, đại sảnh hoa lệ khiến người ta kinh sợ, sau bàn dài làm bằng đá cẩm thạch trắng là một mỹ nữ tóc đen dáng vẻ đoan trang, mỉm cười nhìn y đi tới, “Chào anh, phóng viên bên ngoài đến cần phải đăng ký.”
Y thoạt nhìn rất giống phóng viên sao!? Cố Hoài Dương âm thầm quan sát y một phen, phát hiện y ăn mặc quá mức đơn giản, vĩnh viễn đều là áo sơ mi trắng cùng quần jeans, khoác áo ngoài màu đen, trong mắt y như vậy đã rất kì công, nhưng cũng chỉ có mình y nghĩ vậy. Y nhìn mỹ nữ trước mắt, áo mơ mi ủi phẳng phiu không tỳ vết, nam nhân tới lui đều một thân tây trang cà vạt anh tuấn, y ăn mặc thế này hiển nhiên không phù hợp. Khó trách cô nàng lại gọi y như vậy, y căn bản không thích hợp với không khí thương nghiệp của Canh Giờ, Cố Hoài Dương ổn định tâm tình, nhìn cô nàng nở nụ cười, “Tôi đến gặp Đường Vũ tiên sinh, ngày hôm qua anh ấy có hẹn tôi chín giờ gặp mặt.”
“Làm phiền anh chờ một chút.” Cô nàng lễ phép nói, liên hệ với Đường Vũ xác nhận thực hư, sau đó cúp điện thoại duyên dáng đưa tay chỉ một phương hướng cho y, “Xin mời anh vào thang máy số mười bên phải, lầu năm mươi thưa anh.”
Cố Hoài đem giấy đăng ký đưa lại cho cô, “Cảm ơn cô.” Xoay người hướng chỗ thang máy đi tới.
Đã đến giờ đi làm, nhân viên Canh Giờ ai nấy vội vàng vào thang máy lên phòng làm việc, mà Cố Hoài Dương đứng ở chỗ thang máy số mười lại không có ai đứng chờ, y một mình vào trong thang máy lên tầng năm mươi. Cửa thang máy mở ra, hiện vào trong mắt là khu làm việc to lớn, màu trắng chủ đạo bao phủ toàn bộ, căn phòng được chia ra làm nhiều khu vực lấy vách tường thủy tinh ngăn cách, máy tính, điện thoại, máy fax được đặt ngay ngắn cố định tại một vị trí, lối đi ở giữa lót thảm bông mềm mại.
Mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, có người ngồi trước máy tính, người lại cầm văn kiện đứng ở hành lang trao đổi, trên mặt luôn biểu hiện ý cười phong phú, Cố Hoài Dương đặt chân vào, có loại cảm giác không dung nhập được mà ngượng ngùng, luống cuống tay chân, ước chừng ít phút sau vẫn không biết phòng làm việc của Đường Vũ ở đâu, Cố Hoài Dương hỏi một vị nhân viên, đối phương liền chỉ cho y.