Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 32: Chương 32




Cố Hoài Dương dựa theo phương hướng đối phương đã chỉ đi vào một phòng làm việc, nhìn thấy một người nam nhân mi thanh mục tú, Cố Hoài Dương vội lễ phép chào hỏi, “Chào anh, tôi là Cố Hoài Dương, xin hỏi anh có phải là Đường Vũ tiên sinh không?”

Nghe vậy, Đường Vũ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, “Thì ra cậu là Cố Hoài dương.” Khách khí giới thiệu chính mình với Cố Hoài Dương, “Tôi là người tối hôm qua đã gọi điện cho cậu, Đường Vũ, không nghĩ tới cậu đến sớm như vậy, mời ngồi.”

Cố Hoài Dương theo lời ngồi xuống ghế salon, Đường Vũ đem hợp đồng đã chuẩn bị tốt từ trước đặt xuống cho Cố Hoài Dương, “Đây là hợp đồng, buổi chiều cậu liền đến tổ kịch để quay chụp, bởi vì tiến độ trước mắt không thể trì hoãn được nữa, mong cậu thông cảm.”

“Không thành vấn đề.” Cố Hoài Dương muốn mau chóng tiến hành công việc, đối với yêu cầu của Đường Vũ không có ý kiến.

Đường Vũ nhận được câu trả lời của y cũng nhìn ra được y là loại người nào, cho nên nhanh chóng hàm súc hỏi, không một chút quanh co lòng vòng, “Tiền lương của cậu lúc trước kết toán như thế nào?”

“…” Thân thể Cố Hoài Dương cứng một cái, tiền lương của y ngày trước đều tính theo ngày, nếu không đều bạt vô âm tính, bây giờ được hỏi lại không biết phải trả lời vấn đề của Đường Vũ ra sao.

Gã hiển nhiên biết được những vai y từng diễn trước kia rất tầm thường, sẽ không có ai cùng y nói qua vấn đề tiền lương, Đường Vũ kiên nhẫn giải thích với y, “Bộ phim ‘Ngâm Mộ Giang’ có ba mươi tập, ấn định theo từng tập mà tính tiền, một loại căn cứ theo số tập mà cậu xuất hiện để trả thù lao, sau đó đem giá một tập nhân lên theo số tập tương ứng để trả, loại hình này phù hợp với những diễn viên sắm vai chính. Một loại khác sẽ không dựa theo số tập mà tính, chỉ đơn giản quay xong tính tổng tiền rồi trả.”

Cố Hoài Dương trong phim “Ngâm Mộ Giang” chỉ diễn vai thứ, không thích hợp với phương diện tính thù lao theo tập, cuối cùng Đường Vũ ra giá năm vạn mỹ kim, đối với người mới mà nói rất nhiều, y liền thỏa mãn sảng khoái ký.

Đường Vũ không ngờ Cố Hoài Dương đơn giản như vậy liền đồng ý, thậm chí không hỏi đến nhà đài đầu tư cho tổ kịch, đội hình diễn viên, cách thức tuyên truyền, ngày công chiếu, những chuyện như nếu tỉ lệ xem đài cao liên tăng thêm thù lao,… Thoạt nhìn là bộ dáng có được nhân vật mình cần dụng tâm diễn đã là thư thái, không giống như những đại minh tinh khác bước đầu tiên cần phải thông qua là tiền thù lao, tiếp đến còn phải yêu cầu quay chụp ở những nơi cao cấp, dùng xe sang trọng, đãi ngộ dành cho diễn viên, yêu cầu trợ lý đi theo, vân vân.

Đường Vũ âm thầm quan sát Cố Hoài Dương một phen, nhớ đến an bài của Nhiếp Minh Viễn dành cho Cố Hoài Dương, lại lấy tiếp một phần hợp đồng khác ra cho y, “Đây là hợp đồng nghệ sĩ, nếu có hứng thú cậu liền ký.”

Cố Hoài Dương ngạc nhiên nhìn gã, “Hợp đồng?”

Đường Vũ mỉm cười cười một tiếng, chân thành nói: “Ký hợp đồng cậu sẽ trở thành nghệ sĩ của Canh Giờ, người bên tôi sẽ đề cử cậu tham gia tiết mục ti vi, sắp xếp người đại diện, nói đơn giản là đem cậu chế tạo thành một minh tinh tựa như Quý Mộ Ảnh.”

Quý Mộ Ảnh là nam chính của “Ngâm Mộ Giang”, Cố Hoài Dương thường nhìn thấy hắn trong ti vi, nhưng nếu muốn thành một nghệ sĩ như hắn Cố Hoài Dương vẫn không dám nghĩ đến, trù tính của công ty có lẽ không đến mức đó, hứng thú hỏi, “Phần hợp đồng này có hiệu lực bao lâu?”

“Mười năm.”

Cố Hoài Dương giật mình trợn to mắt, Đường Vũ không khỏi giải thích, “Để bồi dưỡng người mới công ty phải bỏ ra rất nhiều tiền đầu tư, đôi lúc thậm chí còn không mang về được lợi nhuận, chúng tôi hy vọng có thể cùng cậu hợp tác lâu dài.” Dừng một chút nói tiếp, “Song phương hợp tác tự do, cậu có thể suy tính.”

Cố Hoài Dương lễ phép, “Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ.” Ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ không phải chuyện đùa, y cần phải trở về suy nghĩ kỹ càng. Rời phòng làm việc, Cố Hoài Dương nghĩ muốn đem áo sơ mi trả lại cho Nhiếp Minh Viễn, nhưng nhìn phòng làm việc xa hoa cùng thái độ của những người nhân viên ở đây, cũng không có biện pháp mở miệng ra hỏi phòng làm việc Nhiếp Minh Viễn ở đâu, suy nghĩ một chút liền nhắn tin cho Nhiếp Minh Viễn: “Anh đang ở đâu vậy, gặp mặt được không?”

Chưa đến một giây sau, Nhiếp Minh Viễn đã đáp lại: “Đang trên xe, tôi sắp phải gặp khách hàng, em có chuyện gì sao?”

Xem ra hắn không có ở công ty, Cố Hoài Dương vui vẻ vì trước đó đã không hỏi nơi làm việc của Nhiếp Minh Viễn, y nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi soạn một tin nhắn khác: “Buổi tối anh rãnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm vì đã chiếu cố tôi khi ở bệnh viện.”

Nhiếp Minh Viễn rất nhanh trả lời: “Em muốn mời tôi ăn cơm? Rất vinh hạnh.”

Cố Hoài Dương nhịn cười không được, nhớ tới lần trước mời khách nhưng Nhiếp Minh Viễn phải trả tiền, nhìn hắn lúc dùng bữa đối với thức ăn cũng không có dáng vẻ hứng thú, cẩn thận cân nhắc sau đó mới khách khí mời: “Nếu không chê thì đến nhà tôi đi.”

Nháy mắt Cố Hoài Dương liền hối hận, cảm thấy yêu cầu của y quá mức tùy tiện, nhượng cho rằng Nhiếp Minh Viễn sẽ hảo ý từ chối, không ngờ Nhiếp Minh Viễn rất nhanh đáp trả: “Ừ, buổi tối tôi sẽ gọi cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.