Nhìn di động mạc danh kì diệu gửi đến tin nhắn của Nhiếp Minh Viễn, một dòng nước ấm tràn vào lòng Cố Hoài Dương, so với chính y lo sợ, thái độ của Nhiếp Minh Viễn ngược lại thẳn nhiên như không, nhiệt tâm đáp lại tin nhắn của y. Hiển nhiên đã đem y thành bạn bè thân thiết! Tâm Cố Hoài Dương như sóng biển cuộn trào, bạn bè, y cuối cùng cũng đã có được một người bạn.
Chuông điện thoại lần nữa vang lên, Cố Hoài Dương bị bất ngờ, vội vàng nghe máy, là Karl gọi tới, đại khái anh đã biết được y ký hợp đồng nên muốn y mau chóng trở về tổ kịch, Cố Hoài Dương gấp gáp nói nửa tiếng sau sẽ đến.
Đến tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, y theo lời Karl trong điện thoại tới gian trang phục, mặc thử trang phục diễn, có một số bộ cần phải chỉnh sửa, đợi y tới mặc lên người sau đó tạo hình và định trang. Sửa chữa trang phục là công việc rất phiền toái, thậm chí một số trường hợp còn phải may lại, Karl mừng rỡ nhìn Cố Hoài Dương, hình thể của y cùng Lục Hành không chênh lệch nhiều, địa phương cần phải sửa đổi rất ít, vì vậy giúp anh giảm đi lượng lớn công việc.
Thử trang phục, định trang hoàn tất, xác nhận không có lỗi gì khác Karl liền đem kịch bản của “Ngâm Mộ Giang” đưa cho Cố Hoài Dương, “Nghiêm túc học thuộc kịch bản, nhân vật này khá khó diễn lại có rất nhiều cảnh phải tụng kinh, nếu quay không tốt sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhân viên của tổ kịch.” Khuôn mặt anh tuấn mỹ, ánh mắt lạnh như băng, so với dáng vẻ bất cận nhân tình của Nhiếp Minh Viễn không khác mấy. “Hiện tại để đuổi kịp tiến độ, thời gian này không được phép đi trễ, xin nghỉ, bỏ bê công việc.”
“Ân.” Cố Hoài Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Karl đưa y đến giới thiệu với nhân viên của tổ kịch, ước chừng có hơn hai mươi người. Bởi vì trên đường quay Lục Hành gặp chuyện không may nên để y thay thế, cộng thêm lúc trước y còn là nhân viên của tổ kịch, Cố Hoài Dương không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt chất vấn từ bốn phương tám hướng đặt trên người, tựa hồ đều không hiểu vì sao lại để y tiếp nhận, “Tại sao lại là cậu ta?”
“Chính là..”
“Không phải nói vai thứ vẫn chưa được quyết định sao?”
Tính tình Cố Hoài Dương nội liễm, đối mặt với xì xào bàn tán của mọi người khó tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng y không để bụng, trên mặt thủy chung vẫn là nụ cười yếu ớt.
Lúc nghỉ trưa, Cố Hoài Dương vô tình nghe được trong phòng nghỉ truyền đến tiếng người trò chuyện, một phụ tá cùng Karl nói, “Lần này sắp xếp Cố Hoài Dương diễn vai thứ được sao? Em nghe nói trước đó anh ta là nhân viên hậu trường, ngày trước cũng chỉ toàn đóng vai quần chúng.”
“Không biết kỹ năng diễn ra sao, nếu không được hay chúng ta nói biên kịch sửa kịch bản đem vai diễn này viết chết đi.”
“Này…”
“Cậu nếu có thời gian đứng đây nghị luận không bằng nhanh đi làm việc đi.” Karl thuận miệng nói, nam phụ tá không tiện nói thêm cái gì đành cầm theo trang phục rời phòng nghỉ, đi ngang qua hành lang nơi Cố Hoài Dương đứng còn không quên khinh bỉ liếc nhìn một cái.
Mới vậy đã xem thường, Cố Hoài Dương trong lòng chịu khổ, nhưng lấy phương thức đó mà nhận được vai diễn khó trách nhân viên đối với y chê cười. Y từng đề cập với Nhiếp Minh Viễn chuyện tương tự, Nhiếp Minh Viễn liền an ủi y, chỉ cần y diễn xuất tốt sẽ không còn ai lời ra tiếng vào nữa. Y cũng tin tưởng chính mình có thể sắm vai Vân Hiên, cho nên không nghĩ nhiều tìm một chỗ yên tĩnh ra sức học thuộc kịch bản.
Buổi chiều có hai phân cảnh cần quay, Cố Hoài Dương được sắp xếp quay ở tổ kịch B, phó đạo diễn ở tổ B biết Cố Hoài Dương tiếp nhận vai diễn rất cao hứng, hắn là một đạo diễn tất nhiên nhìn ra được Cố Hoài Dương là một diễn viên rất có tiềm năng, nhưng đối với những người khác thì chuyện không đơn giản như vậy, đa số mọi người đều nghi ngờ thực lực của Cố Hoài Dương.
Lúc trước quay đến phân cảnh Lục Hành tức Vân Hiên tranh chấp với khách nhân đến nhạc phường tìm thú vui, lão bản biết chuyện liền đem cậu ta đá xuống cầu thang, đoạn đó là phân cảnh thứ hai Lục Hành diễn, phân cảnh đầu tiên Cố Hoài Dương đã thay cậu ta hoàn thành, hiện giờ Cố Hoài Dương thay Lục Hành nhập vai Vân Hiên, chỉ cần đem phân cảnh kia quay lại lần nữa, sau đó cho bên hậu kỳ cắt nối biên tập một chút liền hoàn chỉnh. Phó đạo diễn Giang Nham sửa lại một ít chi tiết, quyết định lần nữa quay lại, thân là người bên tổ sản xuất Karl cũng đồng ý.
Cố Hoài Dương xuất trận ra diễn, nhân viên vốn nghi ngờ khả năng diễn xuất của y cũng nhanh chóng có mặt đủ để thuận tiện bêu xấu, ngay cả Karl cũng đứng ở một góc sân nhìn Cố Hoài Dương, anh vẫn luôn cảm thấy Cố Hoài Dương một bước liền tiến đến vai diễn thứ chính thật đúng là buồn cười.
Phối cảnh nhạc phường chuẩn bị xong, quay phim cùng âm thanh mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng của mình. Phó đạo diễn đối với tất cả diễn viên ra lệnh một tiếng, Action!” Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Vân Hiên mặc trên người một kiện trường sam mộc mạc màu trắng sữa, mái tóc dài đen nhánh như mực lấy trâm trúc cài lên, y khom thắt lưng cẩn thận quét dọn đại sảnh bừa bãi, ngũ quan đoan chính khôi ngô nhàn nhạt mang một tia xa cách, một loại khí chất khó có thể thân cận. Các cô nương cùng tiểu nhị trong nhạc phường phần nhiều là người Nhật Bản, khi không có khách sẽ dùng âm điệu ngạo mạn nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn cố ý đụng ngã chén đũa gia tăng thêm lượng công việc cho Vân Hiên, Vân Hiên vẫn im lặng không lên tiếng đi qua dọn dẹp sạch sẽ.
Mặc dù không cách nào nghe hiểu được ngôn ngữ nước lạ, nhưng chờ đợi ở nhạc phường đã lâu Vân Hiên phần nào cũng nghe được nội dung câu chuyện, một cô nương cùng mọi người đang nói đến một vị công tử nhà quan sắp tới, nhiệt tình thảo luận bối cảnh gia thế của đối phương. Đối với chuyện này, Vân Hiên không một chút hứng thú, làm xong công việc liền mau chóng mang thùng gỗ rời nhạc phường ra sau hậu viện, vừa mới quẹo vào hành lang thì đụng phải một nam tử đi tới, nước trong thùng gỗ theo quán tính văng lên người nam tử đó.
Nam tử một thân y phục hoa mỹ, nhìn một cái liền nhận định rõ là con nhà quý tộc, thấy y phục bị ngoại nhân làm dơ, nhất thời nổi trận lôi đình đá Vân Hiên một cái, “Ánh mắt ngươi để đâu hả, dám đem thứ nước dơ bẩn này hất lên người ta!”
“Thật thứ lỗi.” Vân Hiên thái độ thành khẩn nói lời xin lỗi, hống cho vị nam tử đừng làm lớn chuyện.
Nam tử lại không thuận theo mà buông tha, lại liên tục đá y mấy cái, “Xin lỗi là đủ sao? Ngươi có biết y phục của ta đắt thế nào không, bây giờ làm dơ, đồ quỷ nghèo như ngươi đền nổi sao!”