Lúc này, phim trường vang lên một trận xôn xao, là Nhiếp Minh Viễn tới tổ kịch, bên cạnh hắn còn có người sản xuất, Karl. Bản thân Karl vốn là một nam nhân tuấn dật, nhưng đi cùng với Nhiếp Minh Viễn lại khiến anh mất đi khí chất thường ngày, lui xuống làm nền cho hắn.
Nhiếp Minh Viễn xem ra rất mê người, làn da hắn trắng nõn, dáng người anh tuấn, đôi con người kim sắc thâm thúy say đắm lòng người, trời sinh vô cùng hấp dẫn, áo sơ mi Burberry mặc trên người phá lệ ưu nhã, hắn tựa hồ vẫn luôn như vậy, vô luận là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, trên người đều phát ra dương quang xuyên suốt bốn phía, ánh mắt mọi người không kìm được mà rơi trên người hắn, giống như nam chân không thể rời bỏ từ trường.
Nhận ra những nhân viên của hắn chủ động đến chào hỏi, Nhiếp Minh Viễn cong khóe môi hưởng ứng một cái, chỉ cần một câu của hắn thôi cũng đủ để người ta sung sướng đến muốn bay lên trời, đôi mắt màu vàng của Nhiếp Minh Viễn chú mục vào Cố Hoài Dương.
Trong lòng Cố Hoài Dương giật nhẹ, không ngờ Nhiếp Minh Viễn nhanh như vậy đã tới phim trường, Nhiếp Minh Viễn khẽ cười với y rồi rất nhanh đi về phía máy quay, ánh mắt của hắn nhanh nhạy khéo léo, không để ai phát hiện được là hắn đang mỉm cười với Cố Hoài Dương, nhưng Quý Mộ Ảnh, người vẫn luôn quan sát hắn từ lúc đầu dĩ nhiên không thể bỏ xót. Cơn tức nghẹn trong ngực khiến cậu hít thở không thông, hô hấp không cách nào thuận lợi, loại tức giận ấy tựa như nhìn thấy thứ nên là của mình lại bị người khác đoạt lấy, cậu không dấu vết liếc nhìn về phía máy quay.
Lâm đạo diễn ngồi trước máy quay nhìn Nhiếp Minh Viến tiến tới, kiên nhẫn trên mặt nháy mắt đều mất hết, giống như uống phải máu gà điên cuồng theo sát Nhiếp Minh Viễn chào hỏi, “Tiên sinh, sao ngài có thể rãnh rỗi đến đây?” Nhiếp Minh Viễn không giống với giám chế tùy thời sẽ đến phim trường xem qua, hắn một ngày phi thường bận rộn, nào lại đến phim trường để xem tiến trình quay phim, cùng lắm chỉ để thuộc hạ đến ngó nhìn qua loa rồi nói lại cho hắn biết. Vậy nên, lúc gã biết Nhiếp Minh Viễn đến tổ kịch, theo lẽ thường vẫn nghĩ hắn sẽ ở trong văn phòng không nghĩ hắn sẽ đích thân tới phim trường.
Nhiếp Minh Viễn, mặt không thay đổi nhìn gã, “Sao, tôi không thể đến sao?”
“Dĩ nhiên không có! Mời ngài ngồi.” Lâm đạo diễn bị dọa sợ, vội vội vàng vàng rời máy quay, nhường chỗ cho Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn tùy ý ngồi xuống, nhìn các diễn viên trong sân, chú ý đến ánh mắt Cố Hoài Dương nhìn sang, không chút lùi bước tiếp nhận đôi con ngươi xinh đẹp kia, bốn mắt nhìn nhau, Cố Hoài Dương tựa như một con thú nhỏ bị dọa dời ánh mắt đi, làm như không nhìn thấy hắn, vốn muốn nhìn về phía máy quay lại bắt gặp được tia nhìn của hắn, y cúi đầu xuống xem kịch bản. Trong một thời gian ngắn lại thấy được nhiều phản ứng ngại ngùng của y, Nhiếp Minh Viễn vui vẻ cười, hỏi Lâm đạo diễn, “Quay phim đến đâu rồi?”
“Bởi vì Cố Hoài Dương trì hoãn, đến giờ vẫn không có tiến triển gì.”
Nhiếp Minh Viễn kinh ngạc, “Em ấy trì hoãn? Ông có nhầm lẫn không?”
Lâm đạo diễn giả lã báo cáo tình huống, không còn tư thái tùy tiện kiêu ngạo nữa, “Là xảy ra một chút vấn đề.” Bộ kịch này dùng để thổi phồng danh tiếng của Quý Mộ Ảnh, đối đãi với nhân vật chính được Canh Giờ đầu tư tất nhiên phải chú ý chiếu cố, nhưng diễn xuất của Quý Mộ Ảnh có vấn đề, quay mãi vẫn không đạt được hiệu quả mà lại không thể trực tiếp mắng cậu ta, ngược lại đành dạy dỗ người cùng cậu diễn, Cố Hoài Dương. Cố Hoài Dương là người mới không có bối cảnh, là loại bánh bao yếu đuối tùy thời để gã nào nhặn, liền nói với Nhiếp Minh Viễn, “Lúc trước quay phim đều ổn nhưng Cố Hoài Dương đến lại không thể phát huy được.”
Bên trái là Cố Hoài Dương trì hoãn tiến độ, bên phải lại Cố Hoài Dương không biết cách phát huy, gượng mặt Nhiếp Minh Viễn nhanh chóng bao trùm một tầng băng Bắc cực, “Toàn bộ đều quy tội cho em ấy sao?”
Lâm đạo diễn không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn sẽ để ý Cố Hoài Dương, mà cách đối xử của gã với Cố Hoài Dương không thể nghi ngờ chính là một quả bom không sai, vội vàng run rẩy giải thích, “Còn có những nguyên nhân khác, không phải hoàn toàn đều do cậu ta.”
“Ông không có chức trách của đạo diễn sao?” Cố Hoài Dương là một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất không có vấn đề gì, không thể nào y lại trì hoãn tiến độ quay phim đến bây giờ vẫn không quay được gì, nhất định có người nhúng tay cản trở, Nhiếp Minh Viễn nhìn về phía Quý Mộ Ảnh, Quý Mộ Ảnh nhìn thẳng lại hắn, hắn thu ánh mắt về nhìn Lâm đạo diễn.
“Tôi…” Lâm đạo diễn cố gắng giải thích.
Nhiếp Minh Viễn cắt đứt lời gã, “Phó đạo diễn ở phương diện này so với ông ưu tú hơn.”
“Tên đó chẳng qua là…”
“Nếu ông không thể hoàn thành được công việc đạo diễn, tôi tự nhiên có người thay thế ông.”
“Xin cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Nhiếp Minh Viễn trầm mặc, ngước đầu nhìn Cố Hoài Dương, đáy mắt hàm chứ tình cảm không thể nói, hắn nhìn Lâm đạo diễn, lãnh đạm ra lệnh, “Để bọn họ quay trước đi.” Hắn không muốn để Cố Hoài Dương chờ quá lâu.
“Hảo.”
Có thể là cố kỵ Nhiếp Minh Viễn xuất hiện, lần quay này Quý Mộ Ảnh biểu hiện tốt hơn rất nhiều, lời thoại được dùng đúng lúc đúng cách, ngược lại Cố Hoài Dương lại khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Tổ kịch dựng một gian phòng bố trí đơn sơ, trong phòng ngoại trừ giường gỗ chỉ có một cái bàn cũ kỹ, trên đó đặt một bộ trà cũ đã nứt nẻ, Cố Hoài Dương một thân áo xanh ngồi đối diện Quý Mộ ảnh, không vết tích tìm một chén trà hoàn hảo đưa cho Quý Mộ Ảnh.
Quý Mộ Ảnh vững vàng nhận lấy, Cố Hoài Dương sụp mi, thuận tiện hỏi, “Các hạ không biết có chuyện gì?”
Quý Mộ Ảnh không đáp, hỏi ngược lại, “Ngươi không phải là người Nhật bản? Ngươi không những không mang guốc gỗ, âm giọng cũng không giống người bên kia.”
Không ngờ cậu ta vừa đến nhạc phường không bao lâu đã chú ý được nhiều chi tiết như vậy, khóe miệng y nhẹ nhàng cong lên, một nụ cười mơ hồ cũng đủ để cho ánh mắt Quý Mộ Ảnh phức tập, tâm tư cuồn cuộn, tiếp đến lại nghe được thanh âm khàn khàn vang lên, “Ta xác thực không phải người nước này.”
Nghe vậy, Quý Mộ Ảnh như cũ duy trì vẻ mặt cứng nhắc, đem lời thoại trong kịch bản đọc ra một lần, “Ngươi khi nào thì đến Đông Doanh?”
Đối mặt với cậu ta dễ dàng lộ ra được nhược điểm diễn xuất, Cố Hoài Dương biểu hiện vẫn như lúc đầu đáng khen thưởng, y không trực tiếp trả lời vấn đề của Quý Mộ Ảnh mà dừng lại một chút, rất nhanh cúi đầu, “Đã lâu rồi, ta không còn nhớ rõ.”
Quý Mộ Ảnh giống như nha dịch đề ra nghi vấn hiềm nghi tội phạm, “Ta nghe người trong nhạc phường gọi ngươi là A Cát, danh tự thật của ngươi là gì?”
Y sửng sốt, kinh ngạc trong nháy mắt xẹt qua khóe mắt, ngay sau đó nắm chặt tay, giống như muốn đem hết thảy tức giận ở đáy lòng phát tiết ra ngoài, chốc lát cau mày, nhàn nhạt nói, “A Cát là tên của ta.”
Nhiệt độ nóng bức lơ lửng trong không khí, tựa như lò lửa khiến gian phòng bốc hơi, thái độ Quý Mộ Ảnh trở nên khí thế bức nhân, “Ngươi đối với phụ mẫu có ấn tượng không? Hay đã không còn người thân.”
“Ngươi tới không phải để tra án sao? Những thứ này đối với án kiện hữu dụng không?” Nói xong câu này, đầu óc y bỗng dưng trống rỗng, quên kế tiếp phải nói cái gì.